Tổng Tài Háo Sắc Yêu Không Dừng

Chương 87: Mất tích



Đứa bé này, dù thế nào cô vẫn cảm thấy nó có chút giống Giang Quân Việt, nhưng mà rõ ràng con bé là con gái, dù thế nào cũng phải giống cô, ít nhất phải vài chô.

Cứ nhìn đứa bé như vậy, trong lòng cô đang tính toán nên đặt tên gì cho hai đứa. Trước kia cô cũng đã nghĩ rất nhiều, nhưng bây giờ lại cảm thấy cái tên nào cũng không đủ hay, cô phải suy nghĩ một chút, phải suy nghĩ cho thật kỹ.

Lam Thấm Thấm.

Lam Tráng Tráng.

Không quá đặc biệt.

Cô phải nghĩ cái khác.

Nhưng suy nghĩ một chút, cô vẫn cảm thấy có chút không ổn, Lam Tinh đi ra ngoài ít nhất năm phút rồi. Năm phút có thể đi hết ba vòng một tầng bệnh viện: “Mẹ…” Cô nhỏ giọng gọi, rất sợ đánh thức con gái đang ngủ, không có phản ứng, Lam Tinh không có một chút phản ứng gì cả.

Đột nhiên trái tim cô nhảy loạn xạ, Lam Cảnh Y có chút hoảng hốt.
Cô đưa tay nhấn chuông, bên kia rất nhanh đã đến, Lam Cảnh Y vội nói bằng tiếng Pháp: “Con trai tôi đâu? Có phải không thấy không?” Cô mở miệng đã thốt lên câu này, nói xong, ngay cả cô cũng sợ ngây người.

Không thấy?

Sẽ không, sẽ không, chắc chắn sẽ không.

Lam Cảnh Y tự lẩm bẩm, cô muốn rời khỏi giường, cô cố gắng di chuyển cơ thể, nhưng nửa người cô đều bị tê, vốn không nghe theo chỉ huy của đại não.

“Người đâu… Người đâu… Con trai… Con trai…” Đột nhiên Lam Cảnh Y hoảng loạn: “Lam Tráng Tráng… Lam Tráng Tráng…” Lúc đặt tên cô còn không hài lòng, nhưng hiện tại đã không còn bóng dáng của đứa trẻ nữa.

Tiếng kêu của cô xuyên qua phòng bệnh ra ngoài hành lang, cuối cùng Lam Tinh cũng quay về: “Y Y, con đừng lo lắng, có lẽ y tá bế đi đâu chơi rồi, không phải con không biết, dáng vẻ của đứa nhỏ này dễ thương như vậy, nhất định mọi người đều muốn ôm đi chơi.” Lam Tinh thở hổn hển nói, bà đang khuyên Lam Cảnh Y đừng lo lắng, nhưng chính bà đã gấp đến mức chảy mồ hôi, vành mắt cũng đỏ, giống như vừa mới khóc, khuôn mặt tinh xảo bây giờ lại trông tiều tụy.
“Mẹ, mẹ mau đi tìm đi, mau đi tìm đi.” Lam Cảnh Y còn chưa thể cử động, cô cố hết sức đẩy Lam Tinh: “Mẹ mau đi tìm, nhất định phải tìm trở về, nhất định phải tìm trở về…” Nước mắt trong suốt chảy xuống như mưa, ướt đẫm gò má, trong lòng mặn chát: “Sẽ không… Sẽ không… Sẽ không đâu…” Cô lẩm bẩm nói, nước mắt không nhịn được lại chảy xuống, ngón tay khẽ chạm lên khuôn mặt bé bỏng của con gái: “Cục cưng, đó là anh trai của con, các con có thần giao cách cảm, con mau tỉnh lại đi, con đi tìm anh con đi có được không?” Cô vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cô muốn để con bé tỉnh lại, hoặc là con bé khóc, tiếng khóc kia có để làm anh trai nó cũng khóc, như vậy cô có thể dựa vào tiếng khóc kia đi tìm cục cưng của cô. Đều nói trai gái sinh đôi không dễ nuôi, hơn nữa trong hai đứa có một đứa bị bệnh là đứa kia cũng bị bệnh theo, một đứa khỏe đứa kia cũng khỏe, bọn họ giống như dính liền lấy nhau.
“Thấm Thấm, con mau dậy đi, con mau dậy đi, con mau gọi anh trai con…” Cô nắm tay của con gái. Rõ ràng cô không chịu được bây giờ lại bất chấp, nhưng con gái không có phản ứng bởi vì cô bóp quá nhẹ, cô không dám ra tay quá nặng, dù gì đây chính là con gái ruột của cô.

“Thấm Thấm, con mau tỉnh lại đi.” Thấy con gái còn chưa tỉnh, lần này cô ra tay nặng hơn, nhéo một cái, đứa trẻ cũng biết đau. Lam Thấm Thấm “Oa” một tiếng khóc rống lên, đứa trẻ đang kháng nghị, kháng nghị người mẹ lòng dạ độc ác này của nó.

“Thấm Thấm, anh trai của con không thấy đâu, con mau gọi anh ấy đi.” Con gái khóc, cô cũng không có lòng đi dỗ, chỉ muốn gọi con trai mình về bằng tiếng khóc đó.

Đứa bé kia, cô chỉ nhìn hai lần, chỉ mới hai lần. Nếu con trai xảy ra chuyện gì thì cô cũng không thiết sống.
Thật sự không muốn sống nữa.

Nước mắt rơi xuống, một lớn một nhỏ khóc không ngừng trên giường.

Mấy phút sau, Lam Tinh quay lại, mặt mũi tiều tụy cộng thêm vẻ mặt đau thương nói cho Lam Cảnh Y biết vẫn chưa tìm được đứa trẻ: “Mẹ, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát.” Nếu là người kia, lần này cho dù cô có chết cũng phải bắt được, cô vừa bảo Lam Tinh báo cảnh sát, vừa dùng hết sức đi lấy điện thoại.

Cô còn nhớ số điện thoại xa lạ kia, cô vẫn còn lưu trong điện thoại, loay hoay mãi mới gọi được, trái tim cô đột nhiên đập loạn xạ, trái tim cô giống như bị ai khoét rỗng, đã không còn là của cô nữa.

Nhưng cô gọi đi gọi lại bên kia đều báo đã tắt máy.

Không gọi được, làm thế nào cũng không gọi được.

Lam Cảnh Y chán nản nằm trên giường bệnh, trong lòng lo lắng như người mất hồn: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?” Cô không ngừng lẩm bẩm mấy chữ này.
Cuối cùng người kia là ai?

Đột nhiên nhớ tới Kiều Ước Hàn, ông ta và người kia từng liên lạc với người kia, nếu không phải có ông ta, mẹ cô cũng không có được nguồn thận, cũng sẽ không cứu được. Lam Cảnh Y vội vàng gọi cho bác Ước Hàn, bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại: “Cháu Lam, xin chào.”

Môi Lam Cảnh Y không nhịn được run lên, bây giờ cô nói chuyện cũng khó khăn, cô cắn răng, một lúc sau mới nói: “Đứa bé, cháu không thấy đứa bé đâu, bác Ước Hàn, bác giúp cháu hỏi người kia, có phải anh ta mang con trai của cháu đi không, cháu cảm ơn bác.” Nói xong, cô khóc không thành tiếng, hoặc là nói cô lên chức mẹ phải biết kiên cường, nhưng bây giờ cô thật sự không kiên cường nổi.

Mấy ngày nay mí mắt cô hay giật, luôn cảm thấy có chuyện xảy ra, bây giờ hóa ra là con trai mới sinh của cô đã không thấy nữa.
Nhất định chuyện này không phải chuyện bắt cóc trẻ con bình thường, nhất định có liên quan đến người kia.

“Được, bác hỏi giúp cháu, chỉ là không biết còn liên lạc được với người kia hay không. Trước kia đều là anh ta liên lạc với bác, sau đó bác cho anh ta số, đến bây giờ vẫn chưa từng liên lạc.”

Có vẻ như cô vũng vậy, cô cũng không gọi được cho người kia, có thể là như vậy, Lam Cảnh Y vẫn mang hy vọng chờ đợi, chờ đợi bác Ước Hàn mang đến cho cô một tin tức tốt.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Ba phút trôi qua.

Cuối cùng, điện thoại của Lam Cảnh Y cũng vang lên, cô nhìn số điện thoại của Ước Hàn. Cô nhanh chóng nhấc mày, bên kia lập tức truyền đến giọng của bác Ước Hàn: “Cháu Lam, thật xin lỗi, bác đã gọi nhưng không thể gọi được. Cháu yên tâm, bác sẽ nhanh chóng đến Valensole giúp cháu tìm được đứa trẻ, bác lập tức đến đây.” Ước Hàn cúp máy, ông ta muốn tới giúp cô.
Đúng vậy, nếu lúc ấy có thềm một người ở đây, có thể chăm sóc con trai mới ra đời của cô thì đứa trẻ cũng sẽ không mất tích.

Lục Văn Đào, nếu anh ta không đi thì tốt biết bao.

Đột nhiên Lam Cảnh Y nhớ đến vẻ mặt Lục Văn Đào nghe điện thoại hôm qua, hình như bên công ty của anh ta xảy ra chuyện.

Chẳng lẽ có người cố ý muốn dẫn anh ta đi?

Suy nghĩ của Lam Cảnh Y rơi vào hoang mang.

Cô muốn sắp xếp lại mọi thứ, nhưng làm thế nào cô cũng không rõ.

Trong đầu cô đều là khuôn mặt nhỏ của con trai, giống như Giang Quân Việt vậy, đó là con trai của cô và anh. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia, mới có thể chứng minh đó là con cô sinh cho Giang Quân Việt, nhưng bây giờ cô mới chỉ nhìn con trai hai lần.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Một ngày sau, cảnh sát cũng đến kiểm tra, thậm chí còn lấy được video giám sát của bệnh viện, đáng tiếc là đúng lúc camera giám sát ở trên tầng cô ở bị hư, vốn không nhìn thấy hình ảnh đứa trẻ bị người khác ôm đi.
Một ngày sau, Lam Cảnh Y ngơ ngác nằm trên giường bệnh, thậm chí cũng không khóc nữa, hoặc là lúc biết đứa bé bị mất tích, cô đã khóc hết nước mắt. Bây giờ, chuyện cô có thể làm là im lặng chờ đợi, chờ đợi đột nhiên kẻ xấu kia có lòng tốt trả con cô trở lại cho cô.

Nhưng điều đó có thể xảy ra không?

Cô biết khả năng đó cực nhỏ. Nhưng mà cô vẫn ôm một chút hy vọng.

Có hy vọng còn tốt hơn tuyệt vọng.

Cô năm bất động ở đó, giống như một pho tượng, cũng may sau khi sinh không thể ăn gì, vì vậy cô có thể không cần ăn, cứ nằm như vậy trên giường nghĩ về con trai cô. Cô cố gắng in sâu hình ảnh con trai vào trong đầu, sẽ tìm được, nhất định sẽ tìm được con trai.

Lam Tinh chăm sóc cô, do khóc quá lâu nên mắt bà cũng sưng đỏ.

Ngày thứ ba, không khí trong phòng bệnh vẫn âm u như vậy, giống như đến ngày tận thế, chỉ có Tiểu Thấm Thấm luôn khóc không ngừng một mình ở đó. Nhưng mẹ không quan tâm cô bé, bà ngoại cũng không quan tâm cô bé, có lẽ do cô đã khóc quá lâu, họ mới bất chợt phản ứng đi thay tã cho cô bé, đút sữa bột cho cô bé uống.
Bé con kháng nghị, nhưng kháng nghị không có hiệu quả, hai người lớn trong phòng bệnh đều như người mất hồn giống như bị anh trai mất tích kia lấy đi.

Lúc Lục Văn Đào chạy tới phòng bệnh, những gì anh ta nhìn thấy chính là cảnh tượng thảm thương như vậy, chuyện lớn như vậy, nhân viên bệnh viện đã thông báo cho anh ta sớm nhất có thể. Bởi vì trước khi đi, anh ta đã quyên góp cho bệnh viện một số tiền lớn, để bệnh viện phải đảm bảo cho mẹ con Lam Cảnh Y phải bình an. Bây giờ đứa trẻ mất tích, bệnh viện nào dám giấu giếm, đi thông báo với Lục Văn Đào trước tiên.

Bước chân nặng nề, Lục Văn Đào bước tới trước giường bệnh, bóng dáng cao lớn của anh ta bao trùm lên một lớn một nhỏ trên giường bệnh, đúng lúc bóng người kia chiếu lên khuôn mặt Lam Cảnh Y: “Khuynh Khuynh…” Bóng dáng kia khiến cho Lam Cảnh Y bất giác ngẩn ra, ngay sau đó cô nhỏ giọng gọi một tiếng, nhưng lúc ngẩng đầu, cô lại thấy mất mát, đó không phải Tiểu Khuynh Khuynh của cô, mà là Lục Văn Đào: “Sao… Sao anh lại tới?” Cô dùng hết sức nói ra, môi cô đã nứt toạc, sắc mặt nhợt nhạt, cô đã sớm kiệt sức, nhưng cô vẫn không muốn ăn, một miếng cũng không muốn ăn.