Tổng Tài, Đừng Nghịch Ngợm!

Chương 300: Anh có tiền anh có lý



“Cô Thẩm, điện thoại trong túi đổ chuông nãy giờ, có phải có chuyện quan trọng gì không?”

Lai Dĩnh để ý thấy Thẩm Ngân Tinh ngựng ngùng, liền đúng lúc thay đổi chủ đề.

Nghe vậy, vẻ mặt thẹn thùng của Thẩm Ngân Tinh dần dần bình tĩnh lại.

“À, để tôi xem.”

Cô đương nhiên biết người gọi đến là ai, nhưng khó khăn lắm quản gia Lai Dĩnh mới tạo cho cô bậc thang bước xuống, cô cũng không từ chối.

Kéo đến tận bây giờ, cũng không biết mấy người nhà họ Thẩm kia đã tức giận đến mức nào.

Nhưng một lúc nữa sẽ phải đến nhà họ Thẩm, vậy thì...

Cô ngẩng đầu lên, liếc nhìn Bạc Hàn Xuyên đứng đối diện, trên khuôn mặt hiện lên nét phiền muộn.



Sau khi ăn tối, cô từ chối lời mời ngủ lại nhiệt tình của bà nội, Thẩm Ngân Tinh cùng Bạc Hàn Xuyên rời đi.

“Có gì muốn nói với anh sao?”

Vừa bước ra cửa, giọng nói trầm ấm của Bạc Hàn Xuyên vang lên.

Thẩm Ngân Tinh dừng lại: “Bạc Hàn Xuyên, anh cho em mượn một chiếc xe.”

Lông mày Bạc Hàn Xuyên giật giật: “Cho em mượn cũng được, nhưng vấn đề là, em muốn làm gì?”

Thẩm Ngân Tinh mím môi nhẹ nhàng thở dài nói: “Em đến nhà họ Thẩm…”



“Anh đi với em.”

Trước khi Thẩm Ngân Tinh nói xong, Bạc Hàn Xuyên đã lạnh giọng ngắt lời cô.

Rõ ràng là anh đã đoán được Thẩm Ngân Tinh muốn nói gì.

Lồng ngực Thẩm Ngân Tinh hơi nhéo: “Anh không cần thiết phải ra mặt, một mình em là được rồi.”

“Rõ ràng bọn họ tìm em không có ý tốt gì. Em nghĩ anh có thể biết vậy còn để em đi một mình đến đó sao?”

Thẩm Ngân Tinh hiếm khi nào thấy giọng nói của Bạc Hàn Xuyên lạnh lùng như vậy, cô nhanh chóng nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Bọn họ không làm gì được em đâu, em sẽ không để bản thân có việc gì.”

“...” Vẻ mặt Bạc Hàn Xuyên lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.

Rõ ràng là không chấp nhận lời từ chối này.

Đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, cuối cùng Thẩm Ngân Tinh vẫn thỏa hiệp: “Thôi được rồi, anh đi với em cũng được, nhưng em vào một mình, anh ở trên xe đợi em… Có việc gì em sẽ gọi cho anh! Em không muốn họ có lý do để dây dưa với anh.”

Bạc Hàn Xuyên vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng nghe đến cuối cùng vẻ mặt hơi rung động.

“Theo ý em.” Anh lãnh đạm phun ra mấy chữ, cuối cùng anh vẫn nể mặt cô.

“Em muốn xe gì?”

“Chiếc siêu xe tầm mười mười một tỉ là được…”

“Không có.” Anh lại dứt khoát phun ra vài chữ nữa.



Bạc Hàn Xuyên cầm chìa khóa xe, hướng về chiếc xe ở trước cửa bấm một cái.

“Rẻ nhất là chiếc xe anh lái đến đây,ba mươi tỉ, được không?”

Trong lòng Thẩm Ngân Tinh không nhịn được cười hai tiếng ha ha, anh có tiền anh có lý.

“… Được.”

“Lên xe.”



Trong nhà họ Thẩm, phòng khách tràn ngập cảm giác áp lực.

Khương Huệ Vân đã giao toàn bộ mọi việc cho Thẩm Minh Quốc, đợi Thẩm Ngân Tinh cả buổi chiều không thấy liền vào phòng nghỉ ngơi với vẻ mặt u ám.

Lồng ngực Thẩm Minh Quốc phập phồng tràn ngập nộ khí, lửa giận khó có thể tiêu tan, sắc mặt Dương Lan Hương ngồi ở bên cạnh cũng trở nên khó coi.

Từ buổi sáng bọn họ đã bắt đầu gọi điện thoại, đến giữa trưa mới gọi được, nó nói lập tức qua đây, làm bọn họ đợi ở đây cả một ngày.

Bạc Hàn Xuyên đỗ xe bên ngoài biệt thự của nhà họ Thẩm, nghe thấy bên ngoài có tiếng động cơ, Thẩm Minh Quốc từ trên ghế sô pha đứng dậy, lao thẳng ra ngoài.

Lúc này, Thẩm Ngân Tinh đã mở cửa, xuống khỏi ghế phụ.

Thẩm Minh Quốc liếc nhìn chiếc xe mà Thẩm Ngân Tinh đang ngồi, lập tức nhíu mày.

“Cái thứ hỗn láo, mày có biết bọn tao đợi mày bao lâu rồi không?”

Thẩm Ngân Tinh bước lên bậc thang, mang theo hơi thở lạnh lùng kiêu ngạo cùng với cảm giác áp bức mạnh mẽ.