Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 88



Kim Lan Thù không ngờ kế hoạch ‘Nước hoa định chế tư nhân’ được thiết kế cẩn thận của mình, lại không có kết quả như dự kiến.

Rõ ràng nó rất tuyệt vời!

Không phải đây chính là lãng mạn sao?

Kim Lan Thù cào bể đầu da cũng không biết, vấn đề xuất hiện ở chính cái miệng thúi của bản thân.

Nhưng mà, tuy ngoài miệng Tống Phong Thời nói không chấp nhận, nhưng trong lòng vẫn thấy ngọt ngào, thái độ đối với Kim Lan Thù cũng hơn rất nhiều.

Hơn nữa, việc ở công ty cũng bận. Tống Phong Thời là một người công tư phân minh, cậu thực sự không đành lòng tiếp tục việc giận dỗi ở ngay bước ngoặt này, sợ Kim Lan Thù sẽ càng thêm đau đầu. Nói tới thì, bây giờ mọi người đều phải bỏ 90% công suất não để nghiên cứu các phong cách trang phục xuân hạ, sẽ được phát hành trong buổi trình diễn thời trang mùa thu.

Trình Cẩm đề xuất: “Tôi nghĩ rằng có thể mở rộng các yếu tố thêu cung đình. Không phải lúc trước đã từng thành công rồi ư?”

“Tôi không nghĩ vậy,” Tào Đại Đầu nói: “Người tiêu dùng thường ‘tham mới bỏ cũ’. Nếu lại cho ra những món đồ tương tự, họ sẽ cảm thấy không có gì mới mẻ, chơi không vui.”

Trình Cẩm lại nói: “Nhưng mỗi thương hiệu đều có những yếu tố kinh điển của riêng mình, yếu tố này sẽ xuất hiện trong mỗi bộ sưu tập, trở thành ký hiệu riêng. Đây cũng là lợi thế trong việc định vị thương hiệu.”

“Nhưng tôi không nghĩ rằng, kiểu thêu cung đình phù hợp với toàn bộ mẫu trang phục của chúng ta.” Rick cũng lên tiếng: “Cách thêu cung đình rất phức tạp, đặc biệt là kiểu thêu phủ kín mà lúc trước cậu đề xuất, không phù hợp với xu hướng đơn giản và gọn gàng đang được chú ý gần đây. Ngoài ra, nó vừa tốn thời gian vừa tốn sức lực, rất khó để áp dụng trong loạt quần áo và phụ kiện thông thường.”

Trình Cẩm cũng không có gì để nói, bởi quả thực hắn đã bị thuyết phục.

Nếu cân nhắc đến việc đưa nó vào toàn bộ các bộ sưu tập, để tạo ra yếu tố kinh điển, đúng là không phù hợp và quá phức tạp.

“Thông thường thì, yếu tố kinh điển của một thương hiệu đều là một mẫu hoa văn nào đó,” Giám đốc thiết kế Khải Văn nói: “Ví dụ như kiểu hoa văn kẻ sọc cổ điển hoặc hoa văn hoa cũ, tốt nhất là đầy đủ và đơn giản nhưng vẫn đẹp, có thể cách điệu, có thể đưa ra tuyên bố riêng.”

Trình Cẩm cũng gật đầu.

Tống Phong Thời liền nói: “Là một người là quảng bá tiếp thị, mặc dù tôi không hiểu về thiết kế nhưng cũng cho rằng cậu nói đúng. Nhưng không dễ để thiết lập một yếu tố cốt lõi. Ví dụ, cậu chỉ đề cập đến hoa văn kẻ sọc cổ điển hoặc hoa văn hoa cũ, đó đều là thứ đơn giản nhưng để thiết kế thì rất khó, còn phải tràn ngập vẻ đẹp riêng.”

“Đúng, nhưng mà tôi đã có ý tưởng ban đầu,” Khải Văn trả lời: “Chính là đi theo con đường đơn giản nhất, lấy chính logo của ‘Vân Tưởng’ để làm yếu tố cốt lõi. Giống như ‘supreme’ vậy, họ cũng khắc logo của chính mình lên sản phẩm, tạo nên chữ ký riêng của thương hiệu.”

“A…” Tống Phong Thời nhíu nhíu mày.

“Cái này có thể ư?” Trình Cẩm lắc đầu một cái: “Tôi nghĩ dường như điều này không phù hợp với định vị của chúng ta. Nó giống như một cách tiếp cận đầy lười biếng.”

Khải Văn lại hỏi: “Vậy cậu có đề nghị gì sao?”

Trình Cẩm ngẩn ra, lại nói: “Tôi sẽ cố gắng tạo ra một yếu tố mới.”

“Nhưng cuộc họp báo này đã như lửa xém lông mày, cũng không thể từ từ suy nghĩ.” Khải Văn đã quen với cách làm thương mại, khá nhạy cảm với thời gian và chi phí. “Picasso có thể vẽ một bức tranh trong mười năm, nhưng người làm sản phẩm kinh doanh như chúng ta thì không thể.”

“Tôi…” Trình Cẩm nhu nhược nói.

“Được rồi.” Rốt cuộc Kim Lan Thù cũng lên tiếng: “Suy nghĩ thêm đi.”

Chỉ cần anh nói ‘Suy nghĩ thêm’, vậy thì ai cũng phải ‘Suy nghĩ thêm’.

Sau khi hội nghị kết thúc, Kim Lan Thù liền trở lại phòng làm việc xử lý tài liệu. Tống Phong Thời gõ cửa rồi bước vào, cậu nói: “Có phải thực ra anh có cùng suy nghĩ với Khải Văn không, cảm thấy việc tiết kiệm chi phí sẽ tốt hơn?”

“Em coi anh là cái gì?” Kim Lan Thù nhướn mày: “Em cảm thấy anh cũng là kẻ có thẩm mỹ nhà giàu mới nổi sao?”

“Dĩ nhiên không phải!” Tống Phong Thời liền vội vàng lắc đầu: “Em chỉ hỏi thôi…”

“Anh nói, anh muốn làm một thương hiệu thật tốt, không phải chỉ muốn bán hàng.” Kim Lan Thù lấy ra một phần báo cáo, đưa cho cậu: “Em xem một chút đi.”

Tống Phong Thời liếc mắt nhìn báo cáo, rất nhanh đã kết luận: “Đây là kết quả điều tra về ngành nghề kinh doanh hàng xa xỉ? Người tiêu dùng có tài sản dưới 10 triệu thường nhạy cảm hơn với giá cả, hầu như đều chú trọng việc logo phải đầy đủ và dễ thấy.”

“Người tiêu dùng có tài sản hơn 10 triệu thì không, điều họ quan tâm là liệu thương hiệu này có phù hợp với khí chất của mình hay không, có thể thể hiện cá tính hay không.”

“Không sai, chúng ta không thể tập trung vào những người có tài sản dưới 10 triệu.” Kim Lan Thù nói: “Không phải là không thể in logo cỡ lớn, mà là phải đặt ở sản phẩm đầu vào, ở các dòng cấp thấp. Nếu như toàn bộ các sản phẩm đều in logo lớn, vậy sẽ rất bất lợi cho sự phát triển chung của thương hiệu.”

“Đặc biệt là cuộc họp báo của chúng ta sẽ được tổ tức trong bảo tàng Louvre, không thể tỏ ra quê mùa như thế, nhất định phải làm ra món đồ thật ấn tượng, cho nên anh rất xem trọng Trình Cẩm.”

“Ừm,” Tống Phong Thời gật gật đầu: “Em cảm thấy cũng cần phải khuyến khích Trình Cẩm.”

Trình Cẩm là một nghệ thuật gia rất thiếu tự tin.

Tống Phong Thời liền pha cà phê rồi tới xưởng tìm Trình Cẩm, phát hiện hắn vẫn đang vò đầu, vò đến mức nó loạn như ổ chim.

“Đừng vò nữa,” Tống Phong Thời cười, đưa một ly cà phê cho hắn: “Vò nữa là trọc đấy.”

“Trọc thì trọc đi,” Trình Cẩm có vẻ suy sụp tinh thần: “Mười nhà thiết kế thì tám người trọc, rất bình thường.”

“Thật hay giả vậy?” Tống Phong Thời uống một hớp cà phê, bỗng nhiên nghĩ đến: “Không phải ý tưởng thiết kế lần trước của cậu, đến từ một bộ sưu tập trong bảo tàng sao? Bằng không thì cậu lại đến bảo tàng xem đi?”

“Đâu thể nào.” Trình Cẩm nói: “Làm gì có thời gian? Họp báo đang trong lúc lửa xém lông mày rồi!”

“‘Họp báo đang trong lúc lửa xém lông mày rồi’… Câu này nghe quen ghê…” Tống Phong Thời suy nghĩ một chút, nói: “Là câu ban nãy giám đốc thiết kế Khải Văn nói phải không?”

“Ừm.” Trình Cẩm gật gật đầu, nói: “Hắn cũng có đạo lý của hắn.”

“Cậu nghe hắn làm cái gì? Cậu là người làm nghệ thuật.” Tống Phong Thời nói: “Đừng vội vàng trong nghệ thuật!”

Khóe miệng Trình Cẩm kéo kéo thành một nụ cười: “Cảm ơn anh giám đốc Tống. Nhưng tôi cảm thấy mình không thể tùy tiện như thế. Nếu muốn làm ra sản phẩm thì không thể chỉ nghĩ tới mặt nghệ thuật, cần phải cân bằng giữa nghệ thuật và kinh doanh, đó mới là chìa khóa để tạo ra một thương hiệu.”

Tống Phong Thời kinh ngạc nhướn mày: “Sao đột nhiên cậu lại hiểu biết sâu sắc như vậy?”

“Phải vậy không? Tôi cho rằng Thượng Uyển Xuân luôn không rõ ràng trong chuyện này nên mới lỗ vốn mãi.” Trình Cẩm nói, lại cười khổ lắc đầu: “Nhưng mà tôi thực sự mong ước điều đó.”

Tống Phong Thời cười: “Lưu Dịch Tư là thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng, chúng ta nào có thể so được?”

“Đúng thế.”

“Mà rốt cuộc thì ‘Dục tốc bất đạt’, tôi nghĩ cậu cứ mãi cúi đầu không tha ở đây cũng chẳng phải cách. Dây thun bị kéo quá nhanh là sẽ đứt!” Tống Phong Thời vừa nói vừa mở điện thoại đặt vé: “Để tôi nhìn xem gần đây bảo tàng có triển lãm gì không.”

Vừa liếc nhìn cậu liền nói: “Cậu xem, có triển lãm về ‘thiên lý giang sơn đồ’ này.”

Nghe vậy Trình Cẩm cũng sáng mắt: “Thiên lý giang sơn đồ ư? Là bức vẽ từ vương triều đại Tống đó ư?”

Tống Phong Thời mở bức ảnh ‘thiên lý giang sơn đồ’ ra, nói: “Màu sắc của nó thực đẹp.”

“Không sai, họ đã sử dụng các sắc tố khoáng sản truyền thống, màu sắc tươi sáng, hơn nữa ngàn năm không phai màu…” Trình Cẩm nói, bỗng nhiên nhảy dựng lên: “Đúng rồi, không phải lúc trước các anh nói màu sắc lam nhạt kia rất được yêu thích sao, có thể tạo ra yếu tố cốt lõi phải không? Nói như vậy, màu sắc nhận biết cũng có thể được sử dụng như một yếu tố cốt lõi, phải không?”

“Đương nhiên.” Tống Phong Thời gật đầu: “Giống như màu đỏ rực của Varon và màu xanh của Tiffany vậy.”

“Như vậy, nếu là màu lục và màu xanh ngàn năm không phai trong ‘thiên lý giang sơn đồ’ thì sao?” Trình Cẩm nói: “Màu sắc này cũng rất đặc biệt mà? Thuốc màu từ khoáng sản quốc gia có thể tạo ra màu xanh, màu đỏ mà thuốc màu hóa chất không làm ra được.”

Nghe thế Tống Phong Thời cũng rất vui: “Không sai! Hơn nữa, cũng phù hợp với định vị thương hiệu phong cách quốc gia của chúng ta! Bởi vì đó là một yếu tố Trung Quốc thuần túy! Vừa là di sản vừa có tính cách điệu cao!”

Trình Cẩm không vò đầu nữa mà lập tức bắt tay viết phương án.

Tống Phong Thời cũng đưa ý tưởng này tới chỗ Kim Lan Thù.

Nghe xong Kim Lan Thù cũng thấy rất tốt, liền nói: “Không tệ! Anh nói là Trình Cẩm có thể mà.”

Thuốc màu khoáng sản truyền thống Trung Quốc có màu sắc đẹp, rõ nét và đẹp đẽ, hơn nữa còn có thể áp dụng cho các vật liệu khác nhau. Nó không chỉ có thể sử dụng trên hàng dệt may mà còn có thể được sử dụng trên gốm sứ, thủy tinh và nhựa. Đó là thuốc màu hữu cơ, nên còn có thể được sử dụng như một mánh lới quảng cáo.

“Bây giờ người tiêu dùng đều thích những đồ ‘hữu cơ’.” Tào Đại Đầu nói: “Thuốc màu này làm từ đồ hữu cơ, nhất định họ cũng sẽ thích nó.”

Khải Văn lại đưa ra dị nghị: “Nhưng chi phí tạo ra thuốc màu khoáng sản khá cao, và việc sản xuất rất rắc rối…”

“Không cần lo lắng chuyện này,” Kim Lan Thù nhấn mạnh: “Chúng ta đang làm đồ xa xỉ, nâng giá lên cao chút là được rồi.”

“Vậy còn dòng sản phẩm cấp thấp thì sao?” Khải Văn nói: “Những sản phẩm dưới 10.000 nhân dân tệ làm sao có thể áp dụng nó?”

“Cái này tôi cũng đã nghĩ đến.” Trình Cẩm bỗng nhiên lên tiếng: “Chúng ta có thể dùng nguyên tố cục bộ. Những mảnh đầu thừa đuôi thẹo từ sản phẩm cao cấp có thể cắt thành khối nhỏ, ghép nó lại để đính lên những sản phẩm cấp thấp.”

Nói xong, Trình Cẩm còn đưa ra bản thiết kế phác thảo.

Kim Lan Thù liếc mắt nhìn, nói: “Được, không tồi.”

Lúc này Trình Cẩm mới lộ ra một nụ cười thả lỏng.

Sau khi hội nghị kết thúc, Khải Văn liền nắm tay Trình Cẩm: “Thầy Trình thật là lợi hại, tôi cần phải học tập cậu thật nhiều.”

“Không đâu,” Trình Cẩm có chút ngại ngùng: “Thực ra tôi cũng đâu làm được gì.”

Cuối cùng thiết kế đã được định ra, Kim Lan Thù cũng yên tâm không ít. Trên đường tan tầm, anh còn nhàn nhã ngâm nga ngay bên ghế tài xế.

Tống Phong Thời vừa lái xe vừa nói: “Anh đã yên tâm rồi chứ? Có sợ Khải Văn không phục rồi biến thành một Hoàng Lão Nhiệt khác không?”

“Không đâu,” Kim Lan Thù nói: “Tuy nhìn Khải Văn không có tài hoa quá xuất sắc, nhưng nhân phẩm vẫn tốt, cũng là người khiêm tốn. Lần này anh đã nghĩ rồi, cần phải tìm người có nhân phẩm tốt, nếu không rất dễ nảy sinh vấn đề.”

Tống Phong Thời cười cười.

Kim Lan Thù lại nói: “Vậy còn em? Em cảm thấy nhân phẩm của anh thế nào?”

Tống Phong Thời lải nhải: “Câu này mà anh còn phải hỏi?”

Kim Lan Thù không thích: “Vậy là em cảm thấy nhân phẩm của anh không tốt?”

“Được… Rất tốt…” Tống Phong Thời thật sự không muốn xảy ra tranh chấp khi đang lái xe, bèn dỗ Kim Lan Thù trước.

Chiếm được câu trả lời thỏa mãn, anh liền không nói nhiều nữa, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa ngâm nga hát. Rên hừ hừ một hồi anh liền ngừng lại, nói: “Dừng xe đi.”

“Làm sao vậy?” Tống Phong Thời vừa dừng xe vừa hỏi.

“Em xem, thích không?” Kim Lan Thù chỉ vào cửa hàng hoa ven đường: “Em thích hoa hồng phải không?”

Trái tim Tống Phong Thời đập hẫng một nhịp, lại nhìn ánh đỏ từ đèn neon đang chiếu trên gò má Kim Lan Thù, xa xôi nói: “Thích thì có thích…”

“Thế nhưng?” Dường như Kim Lan Thù có dự cảm rằng cậu chuẩn bị nói câu khác.

“Thế nhưng…” Tống Phong Thời ôm má, buồn rầu nói: “Hoa hồng có gai đó.”

“Cá cũng có xương đâm, không phải em vẫn ăn à?” Kim Lan Thù nói: “Lập dị.”

Tống Phong Thời bị anh làm nghẹn một chút, thật lâu mới thở dài, nói: “Đúng thế, có gai thì có đâm chứ. Cũng hết cách rồi, trời sinh mà, cũng không phải cố ý.”

“Vậy anh sẽ làm em thích.” Kim Lan Thù mở cửa xe, bước nhanh tới cửa hàng hoa, ôm một bó hoa hồng thật to trở lại.

Ghế trước chật hẹp chợt tràn ngập hương thơm của hoa hồng.

Tâm tình Tống Phong Thời trở nên rất tốt, cười nói: “Sao anh lại mua cái này?”

“Đây không phải là lễ nghi cơ bản sao?” Kim Lan Thù nói: “Tặng hoa hồng cho đối tượng đó.”

Tống Phong Thời vừa lầm bầm ‘Anh còn biết lễ nghi cơ bản’ vừa cười nhận lấy bó hoa hồng.