Tổng Tài Định Chế Tư Nhân

Chương 79



“Xin lỗi, số bạn vừa gọi không liên lạc được…”

Kim Lan Thù thở dài thườn thượt và cúp điện thoại.

Nhưng mười phút sau, anh liền nhận được một tin nhắn: ‘Phó Thừa: Đừng gọi cho tôi.’

Kim Lan Thù đã gửi một tin nhắn: “Cậu đang bận sao?”

Phó Thừa trả lời: “Tôi hơi bận, nhưng chủ yếu là tôi không muốn trả lời cuộc gọi của cậu.”

Kim Lan Thù cắn răng, má nó chứ, cậu có hiểu lễ phép hay không?

Phó Thừa là một người có thái độ rất rõ ràng, ‘không’ chính là ‘không’.

Kim Lan Thù cũng phát hiện ra rằng điểm này ở Phó Thừa rất giống mình, sau khi đưa ra quyết định thì sẽ rất dứt khoát.

Quyết định của Phó Thừa chính là, không để ‘Vân Tưởng’ xuất hiện trong lịch trình chính thức của Tuần lễ thời trang Paris.

Lòng tự trọng của Kim Lan Thù cũng không cho phép anh nhiều lần hạ mình, dây dưa và cầu xin sự thương xót từ hắn.

Vì vậy, như thể đã ra quyết định gì đó, Kim Lan Thù gõ điện thoại vài lần và gửi cho Phó Thừa một tin nhắn: ‘Cậu sẽ thấy Vân Tưởng xuất hiện ở Paris và ngạc nhiên về nó’.

Sau khi đặt điện thoại xuống, anh liền dùng điện thoại liên lạc nội bộ gọi cho Tống Phong Thời.

Sau khi Tống Phong Thời đến văn phòng chủ tịch, cậu thấy anh đang trầm ngâm nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Tống Phong Thời cười cười: “Chủ tịch Kim làm sao vậy? Cậu đang đợi hồi âm của ai sao?”

“Quên đi,” Kim Lan Thù đan ngón tay trước ngực, có vẻ rất thoải mái: “Phó Thừa đã từ chối rất rõ ràng rồi! Tôi không thể trông cậy vào cậu ta nữa!”

Phó Thừa…

Lúc nghe đến hai chữ này, trái tim Tống Phong Thời vẫn đập nhanh mất hai nhịp.

Cậu biết rằng Kim Lan Thù và Phó Thừa thực sự chỉ là đối tác kinh doanh bình thường. Rất rõ ràng, mỗi lần cậu đi theo dõi hai người họ, đều sẽ nhận được kết quả trái ngược với những gì mình tưởng tượng, nhưng cậu vẫn không thể không quan tâm.

Cậu không thể không quan tâm đ ến sự ưu tú của Phó Thừa, và cũng không thể không quan tâm đ ến việc Kim Lan Thù đối xử với hắn khác biệt như thế nào.

Đúng, cậu cảm thấy rằng Kim Lan Thù đối xử rất khác với Phó Thừa.

Kim Lan Thù sẽ đợi cuộc gọi của Phó Thừa, giống như một thiếu nữ đang yêu.

Kim Lan Thù sẽ chịu đựng những lời nhận xét mỉa mai của Phó Thừa, giống như việc cậu đã chịu đựng anh.

Hoặc, những gì cậu ghen tị chính là trạng thái không bình đẳng thế này.

Cậu ghen tị vì Phó Thừa có thể khiến Kim Lan Thù phải khiêm tốn.

Trên thực tế, Kim Lan Thù cũng đã giải thích rất rõ ràng rằng thái độ của anh ấy đối với Phó Thừa rất tốt, tất cả đều là vì mặt mũi đồng tiền.

Mỗi tháng Phó Thừa đều đưa mấy mấy trăm ngàn vạn mà không buồn nghĩ, nếu đối xử tệ với anh ta nhất định sẽ bị sét đánh.

Tống Phong Thời cũng cảm thấy tại sao mình lại có thể ghen tị với đồng tiền chứ?

Có tiền đồ đúng là rất tốt nha!

Ai lại so sánh với tiền bạc, đúng là chả ra gì!

Nhắc mới nhớ, tiền lương của cậu cũng dựa vào Phó Thừa mà.

Cậu đột nhiên nhớ tới lời mà Trịnh Thu Thục đã hỏi: “Tại sao hai đứa lại xưng hô là ‘chủ tịch Kim’ và ‘tiểu Tống’, không biết còn tưởng là gọi sếp và tài xế.”

Trịnh Thu Thục nói là cậu và Kim Lan Thù trông như ông chủ và tài xế vậy, rất có cảm giác giai cấp. Kim Lan Thù đứng trên bậc thềm, cậu thì cứ như vậy ngẩng đầu nhìn anh, ngoan ngoãn như một thần tử, sấm hay mưa, sương, đều là ân huệ của quân vương.

Sự bất bình đẳng này, từ lúc bắt đầu cậu đã chấp nhận rồi.

Tính khí nóng nảy và cả tâm trạng ‘thi thoảng tốt’ của anh, đều là điều mà Tống Phong Thời cầu mà có được.

Cậu còn không có thời gian để thấy cay đắng, liền vội vàng đi họp.

Kim Lan Thù vỗ vỗ vai Tống Phong Thời: “Làm gì mà ngẩn ra thế! Gọi tất cả đến tham dự họp đi! Giờ không cần làm việc nữa hay sao?”

Tống Phong Thời gật gật đầu: “Vâng, chủ tịch Kim.”

Chủ đề của cuộc họp rất đơn giản, đó là tuyên bố chủ đề cho buổi trình diễn thời trang của họ, bộ sưu tập này sẽ đổ bộ vào Tuần lễ thời trang Paris, vì vậy nó rất quan trọng. Kim Lan Thù đã trao bộ sưu tập này cho Trình Cẩm.

Trình Cẩm vô cùng mừng rỡ, trả lời: “Nhất định tôi sẽ nỗ lực, không phụ sự mong đợi của mọi người.”

Rick lại nhíu mày, nói: “Nhưng mà… Không phải chúng ta không thể có được vị trí chính thức tại Tuần lễ thời trang Paris sao?”

Tào Đại Đầu lại nói: “Nói đúng ra, Tuần lễ thời trang Paris là một tuần lễ, không phải địa điểm! Đó là khái niệm về thời gian, không phải khái niệm về không gian của một người!”

Rick cau mày: “Ý của anh là…”

“Ai quy định tuần đó chúng ta không được đến Paris trình diễn chứ?” Tào Đại Đầu đáp: “Chỉ cần chúng ta đến Paris mở show trình diễn thời trang vào thời điểm đó, sau đó đăng thông cáo báo chí để quảng bá là được, nó tương đương với việc tham gia Tuần lễ thời trang.”

Rick nhíu chặt lông mày: “Vậy không phải chính là ‘triển lãm gà rừng’ nhằm cọ nhiệt hay sao? Như vậy thật sự sẽ hạ thấp giá trị của chính mình!”

Tào Đại Đầu không đồng ý nói: “Không nhất quyết muốn đi, chính là hạ thấp giá trị của mình!”

Thấy hai người giằng co không xong, Kim Lan Thù liền lên tiếng: “Tôi đồng ý với quan điểm của Tào Đại Đầu. Nếu chúng ta không thể tham gia lịch trình chính thức, thì hãy tham gia lịch trình ‘không chính thức’. Miễn là buổi trình diễn thời trang được tổ chức tốt đẹp, không có gì đáng để xấu hổ cả.”

Trình Cẩm lại nhớ ra cái gì đó, nói: “Liên quan tới vấn đề tơ lụa…”

Kim Lan Thù gật đầu và nói: “Tôi hiểu ý của cậu, nhưng tôi đã ký hợp đồng với chính quyền quận Ngô, và cũng đã nhận được lợi ích, không thể không hỗ trợ ngành công nghiệp địa phương.”

Trình Cẩm lại nói: “Nhưng về công nghệ in và nhuộm, họ thực sự không thể theo kịp trình độ dẫn trước của quốc tế.”

Kim Lan Thù trả lời: “Việc này tôi đã sắp xếp rồi. Chúng ta sẽ mua bán thành phẩm từ quận Ngô, gửi đến châu Âu để gia công, sau đó chuyển về, cậu thấy thế nào?”

Tào Đại Đầu kinh ngạc nhướn mày: “Nếu như vậy, phí tổn sẽ tăng lên rất lớn?”

Kim Lan Thù cười nhạt: “Chúng ta kinh doanh hàng xa xỉ, không cần lo lắng về giá vốn. Quan trọng nhất là làm ra sản phẩm tốt, đúng không, Trình Cẩm?”

Trình Cẩm cảm kích gật đầu: “Vâng, chủ tịch Kim.”

“Cứ làm đi, chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cậu, phí tổn không thành vấn đề.” Cách anh nói chuyện mang cảm giác ‘tiêu tiền của Phó Thừa tôi không tiếc’.

Nếu muốn làm triển lãm, thì cả công ty đều phải tuân theo kế hoạch này và chạy việc với tốc độ cao.

Dĩ nhiên Tống Phong Thời cũng bận bịu tứ phía, nhưng khi bình tĩnh lại, trong lòng lại luôn có một khoảng trống.

Cậu không biết mình đang hy vọng điều gì?

Về mặt công việc, cậu cũng đã được coi là thành công, vị trí hiện tại là điều mà trước đây cậu thậm chí còn chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Về mặt tình cảm, cậu còn biến ‘nam thần’ Kim Lan Thù thành người bạn trai sống chung, và tất nhiên điều đó cũng không có gì đáng tiếc.

Vậy mà cậu vẫn cảm thấy không vừa lòng.

Nửa đêm Tống Phong Thời không ngủ được, liền lặng lẽ rời phòng ngủ mà đi vào bếp. Không ngờ đã tối muộn rồi mà Trịnh Thu Thục vẫn ở trong bếp hâm nóng sữa.

“Dì à?” Tống Phong Thời có chút kinh ngạc: “Đã muộn như vậy, dì còn chưa ngủ sao?”

Trịnh Thu Thục quay đầu lại, nói: “Cháu cũng đã dậy rồi?”

Tống Phong Thời cười cười: “Cháu có hơi khát nước.”

Nói xong, cậu liền lấy đá viên từ tủ đông ra, đổ thêm nước để pha một ly nước đá, chậm rãi nhấp một ngụm.

“Buổi tối uống nhiều nước đá như vậy, không tốt cho sức khỏe!” Trịnh Thu Thục nói: “Vẫn nên uống nhiều nước nóng thì hơn.”

Vừa nói, Trịnh Thu Thục vừa bưng sữa nóng lên, lại nhìn Tống Phong Thời nói: “Còn trẻ như vậy, có phải có điều gì phiền não không?”

Tống Phong Thời lắc đầu: “Không ạ.”

“Có phải là cãi nhau với con trai ta?” Trịnh Thu Thục liền suy đoán.

Cậu vội vàng lắc đầu: “Không, không, làm sao cháu có thể cãi nhau với chủ tịch Kim?”

Nghe ra ý tứ của cậu, bà bèn nhân tiện nói: “Cháu không cãi nhau với nó? Là vì ​​hai đứa rất hợp nhau? Hay là vì cháu không dám cãi nhau với nó?”

Tống Phong Thời bị chất vấn đến mức không nói nên lời.

Trịnh Thu Thục cười cười, nói: “Trước đây ta không hiểu đã có chuyện gì giữa hai đứa, nên cũng không tiện nhiều lời. Nhưng bây giờ ta có thể nhận thấy rõ ràng rằng, cứ như vậy thì nhất định cháu sẽ bị nó bắt nạt.”

“Nó đã được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ biết trân trọng những gì trước mắt. Nó sẽ coi mọi thứ mà nó nhận được là điều hiển nhiên, cháu tuyệt đối đừng để nó xem mình là ‘điều hiển nhiên’.”

Tống Phong Thời ngẩn ra, nói: “Nhưng mà…”

Trịnh Thu Thục nói: “Hơn nữa khi hẹn hò và nói về đối tượng, nếu một bên luôn cúi đầu nhường nhịn thì sẽ không có kết quả. Giống như ta vậy, nếu trong lòng có điều gì không hài lòng, nhất định ta sẽ nói ra. Cho dù là cãi nhau cũng không sao! Mà giận dỗi cũng rất thú vị nha!”

Tống Phong Thời có chút do dự: “Không có việc gì thì không nên làm loạn chứ ạ? Những ngày này còn không tệ sao ạ?”

Trịnh Thu Thục lại nói: “Không có chuyện gì thì mới nên quậy chứ! Nếu không thì cuộc sống khác nào một vũng nước tù đọng?”

Tống Phong Thời suy nghĩ hồi lâu, nói: “Vậy kinh nghiệm yêu đương của dì đều thành công sao?”

Sắc mặt của Trịnh Thu Thục nhất thời trở nên lúng túng: “Đứa nhỏ này, cháu ăn nói kiểu gì thế hả?”

Tống Phong Thời cũng cảm thấy bản thân có hơi lỡ mạo phạm, vì vậy cười xin lỗi: “Đúng vậy, kinh nghiệm sống của dì nhất định là phong phú hơn cháu. Nhưng mà, cháu cảm thấy điều quan trọng nhất trong cuộc sống chính là được sống một cách bình thản.”

“Có một cuộc sống bình thản là đúng, nhưng hai đứa mới yêu nhau được bao lâu mà đã muốn bình thản?” Trịnh Thu Thục còn nói: “Theo ta thấy, bác gái nhảy quảng trường và chú gác cổng yêu đương còn có năng lượng hơn cả hai đứa.”

Tống Phong Thời đành phải cười khổ: “Sao có thể so sánh được chứ ạ? Những người trẻ tuổi khi yêu cũng không sung sức như vậy đâu dì, dù sao họ cũng không phải đi làm, cho nên có thời gian rảnh rỗi.”

Trịnh Thu Thục lại nói: “Cháu nghe ta nói một câu, mối quan hệ gia đình này chính là ‘gió đông lấn át gió tây, hoặc gió tây lấn át gió đông’…”

Tống Phong Thời chỉ đáp: “Những lời này sao nghe quen quen?”

Trịnh Thu Thục gật đầu: “Đúng vậy, Hồng Lâu Mộng chương 82.”

“Ồ…” Tống Phong Thời ho khan hai tiếng: “Nhưng mà…”

“Nếu cháu không tin ta thì luôn có thể tin tưởng ‘Hồng Lâu Mộng’!” Trịnh Thu Thục nói: “Tên tiểu tử Kim Lan Thù đó là con trai ta, chắc chắn ta sẽ luôn mong nó hạnh phúc. Nhưng ta thấy nếu cháu cứ luôn một mực nhẫn nhịn, sớm muộn gì cũng nhịn đến lúc sinh chuyện. Nhất định cháu phải làm cái gì đó, để gió tây thổi ngược một hai lần, cậu tới tôi đi, có vậy thì những ngày tháng này mới có thể tiếp tục.”

Tống Phong Thời trầm ngâm nửa ngày, nói: “Dì à, dì đang khuyến khích cháu giận dỗi với con trai dì sao?”

“Chỉ là ‘rắc rối nhỏ’ mà thôi, cháu hiểu không? Ta luôn gặp rắc rối, là bởi vì ta luôn biến ‘rắc rối nhỏ’ này thành ‘rắc rối lớn’. Cháu thì khác, ta có thể nhìn ra cháu là một đứa trẻ có chừng mực.”

Tống Phong Thời rất không phục: “Đừng nói chuyện rắc rối nhỏ có thể khiến di tình hay không. Dì cũng biết chủ tịch Kim mà, cậu ấy am hiểu nhất việc không cho người khác bậc thang. Nếu như cháu giận dỗi, cậu ấy lại không chịu cho bậc thang, vậy không phải sẽ rất lúng túng sao?”