Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 267: Tình yêu đích thực (17)



Dư Trạch Nam nghiêng đầu nhìn cô, anh ta cười nhạo nói: “Hạ Tinh Thần, em có cảm thấy là mình thật sự rất ngu xuẩn hay không? Vì anh ta, ngay cả con em cũng đã sinh, nhưng bây giờ dù chỉ một danh phận anh ta cũng không cho em được, vậy mà em vẫn cứ che chở cho anh ta.”

“Ngu ngốc!”

Hai chữ cuối cùng kia, mặc dù nghe như đang mắng cô, nhưng mà, trong giọng nói lại tràn ngập sự đau lòng.

Hạ Tinh Thần không có lên tiếng, chỉ cố chấp nhìn chằm chằm vào Dư Trạch Nam, cố chấp muốn nghe được tiếng bảo đảm của anh ta.

Cuối cùng thì Dư Trạch Nam cũng vẫn chịu thua cô, anh ta giơ một tay lên, nghiêm túc nói: “Tôi bảo đảm, chuyện của con trai em, tôi sẽ không nói ra một chữ. Như vậy có được không?”

Dường như lúc này cô mới cảm thấy hài lòng: “Đây là anh đồng ý với tôi đấy nhé. Nếu như anh dám nói với anh trai của anh, tôi... Tôi sẽ tuyệt giao với anh!”

Dư Trạch Nam cười khổ, anh ta uống một hớp bia, miễn cưỡng dựa vào trên vai của cô, ánh mắt mơ hồ nhìn bầu trời sao: “Nếu như anh trai của tôi biết là tôi biết được tin tức quan trọng như vậy, mà lại cố ý gạt anh ấy, thì không chừng anh ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ anh em với tôi mất. Em có biết hay không, vì em, tôi đã hy sinh nhiều như thế nào?”

“Cho nên, vì quan hệ anh em của các anh, cũng vì quan hệ bạn bè của chúng ta, tốt nhất là anh vĩnh viễn cũng đừng nói.”

Dư Trạch Nam ngồi suy nghĩ một lúc, anh ta giơ lon bia lên cụng với cô: “Vì quan hệ bạn bè của chúng ta, cạn một ly!”

Dư Trạch Nam là người luôn luôn không có năng lực tự kiềm chế. Vốn là kéo cô uống bia, kết quả, hơn phân nửa số bia đều chui vào trong bụng anh ta.

Toàn bộ cơ thể của anh ta nghiêng về phía người của Hạ Tinh Thần.

“Nè! Anh rất nặng đấy!” Cô cố để anh ta ngồi thẳng dây, nhưng người anh ta lại ngã xuống. Hạ Tinh Thần không còn cách nào khác, cô đành mở điện thoại di động ra gọi điện thoại cho dịch vụ lái xe thuê.

Sau khi báo địa chỉ, thì cô đứng dậy, dùng toàn bộ sức lực để lôi Dư Trạch Nam lên: “Chúng ta đi lên xe, cũng sắp chết cóng rồi!”

“Hạ Tinh Thần...” Một cánh tay của Dư Trạch Nam gác ở trên bả vai của cô, lẩm bẩm nói.

“Cái gì?”

Anh ta uống say, lúc cười mang theo mấy phần trẻ con: “Em có biết hay không... Mẹ em... Đã sớm định tôi là con rể rồi...”

“...” Hạ Tinh Thần liếc mắt: “Thật sự là đã say rồi!”

Cô đỡ anh ta, chật vật đưa anh ta sang chiếc xe bên kia. Cửa xe thể thao được nâng lên, cô trực tiếp nhét anh ta vào, Dư Trạch Nam kéo tay của cô, say khướt lầm bầm: “Dù sao thì sớm muộn em cũng phải gả cho tôi... Không bằng bây giờ em làm bạn gái của tôi...”

Anh ta vừa nói vừa cười: “Tôi sẽ đối xử tốt với em. Khẳng định so với... So với Bạch Dạ Kình còn tốt hơn...”

Nhắc tới người kia, trong lòng cô lại cảm thấy đắng chát. Nhưng mà, cô không phản ứng với những lời của Dư Trạch Nam. Xem ra anh ta không chỉ là say, mà còn bị bệnh thần kinh! Bệnh thần kinh nặng!

Rốt cuộc thì mình nói muốn gả cho anh ta lúc nào? Còn nữa, anh ta gặp mẹ mình là thế nào?

May mắn thay, không chờ anh ta nói lảm nhảm nhiều, thì tài xế lái xe thuê đã nhanh chóng tới nơi. Sau khi nói địa chỉ, Hạ Tinh Thần đưa chìa khóa xe cho tài xế lái xe thuê, còn mình thì đứng ở ven đường đón xe.

Thành phố này, thật lạnh.

Hạ Tinh Thần cảm thấy, tối nay là buổi tối lạnh nhất. Dường như không có chút độ ấm nào vậy.

Cô đón được xe taxi, ngồi lên. Bên trong xe rõ ràng là đang mở máy sưởi, nhưng cả người cô như đang ngồi giữa hầm băng vậy. Đầu tựa vào trên cửa sổ xe, cả người run rẩy nhìn ánh đèn lóe lên ngoài cửa sổ, trong lòng là một mảng vắng lặng

Anh và Lan Diệp… Vai sóng vai ngồi ở đó, thật ra thì... Thật sự rất xứng đôi...

Cô cứ suy nghĩ miên man, vành mắt hơi se lại. Khịt khịt lỗ mũi, hốc mắt trở nên ướt át làm thế nào cũng không kiềm chế được.

Cũng may, không bao lâu, xe taxi đã dừng ở ngoài cửa tiểu khu. Cô lấy ví, trả tiền, kéo chặt áo khoác lại, đi thẳng vào thang máy.

Cô đứng ở đó, ngước mắt nhìn từng con số đang nhảy, trong đầu chỉ còn hình ảnh ở thang máy tối hôm qua kia...

Bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy khổ sở cay đắng.

Cô cầm chìa khóa, mở cửa, đi vào. Bóng tối bao trùm cả căn phòng, nhưng lại vương đầy mùi thuốc lá. Hạ Tinh Thần ngẩn người, thiếu chút nữa là không cầm chắc túi xách trong tay.

Sao bây giờ… Anh lại ở đây?

Lúc này, không phải anh nên đi cùng Lan Diệp sao?

Hạ Tinh Thần cố không để ý đến anh, cô đẩy cửa đi vào, cũng không bật đèn, thả túi xuống, đổi giày, đi vào bên trong. Cho dù trong phòng rất tối, nhưng mà, cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt sáng như đuốc của người đàn ông kia, ánh mắt đó như muốn xé cô thành mảnh vụn, hung ác mà đầy lửa giận.

Anh chậm rãi phả khói thuốc. Cho dù như vậy, động tác của anh vẫn tao nhã, tao nhã đến đáng sợ.

Toàn bộ không gian, cũng bởi vì một cử động nhỏ xíu của anh, mà trở nên đặc biệt lạnh.

Hạ Tinh Thần sờ tìm công tắc quạt thông gió trên vách tường, mở ra, suy nghĩ, rốt cuộc cô vẫn mở miệng trước: “Nếu như anh còn muốn hút thuốc, thì xin mời đi sang phòng bên cạnh, đây là nhà của tôi, cho nên, sau này... Nếu như không có sự cho phép của tôi, hy vọng ngài Tổng thống không nên tùy tiện đi vào!”

Lời vừa mới nói, ngang hông bỗng dưng bị ôm lấy.

Tiếp theo đó, trời đất như quay cuồng, cô chưa kịp hiểu rõ là chuyện gì đang xảy ra, thì cả người cô đã bị anh ấn vào trên ghế sa lon. Trong bóng tối, cặp mắt kia của anh sâu thẳm đến đáng sợ, giống như dã thú muốn xé nát cô ra vậy. Từ trên cao nhìn xuống, thân hình cao lớn kia, mang đến cảm giác áp bách cực mạnh, càng làm cho Hạ Tinh Thần cảm thấy sợ.

Cô nghẹn lời, giãy giụa muốn đẩy anh ra. Nhưng mà, anh đã trực tiếp giữ chặt lấy tay cô, giữ đến gắt gao.

“Cô ở cùng với Dư Trạch Nam đến bây giờ mới trở về. Vừa trở về thì lập tức đuổi tôi đi, Hạ Tinh Thần, cô thật sự muốn chết phải không?” Anh chất vấn.

Giọng nói của anh mang theo băng tuyết lạnh lẽo. Trong giọng nói, tràn đầy thất vọng và đau khổ.

“Vậy còn anh thì sao?” Hạ Tinh Thần cười nhìn dáng vẻ nổi giận của anh: “Không phải anh và người nhà của Lan Diệp ở chung rất tốt sao? Sao không ở thêm một lúc nữa với cô Lan đi, còn chạy về đây làm gì?”

Đúng vậy, anh cũng tự cảm thấy mình là thật buồn cười!

Vốn là hẹn Lan Chiến nói chuyện chính sự rồi dùng cơm tối, kết quả, anh lại là người rời đi đầu tiên. Từ bảy giờ, vẫn luôn chờ cô cho đến tận mười hai giờ, cuối cùng cô lại mang cơ thể đầy mùi rượu về nhà!

Rất tốt!

Bạch Dạ Kình kéo cô từ trên ghế salon lên, tách hai chân của cô ra, để cho hai chân của cô quấn ở trên eo của anh, ngồi ở trên đùi của anh. Ngón tay dài của anh nắm lấy cằm của cô, dùng sức, giống như là muốn bóp nát cô vậy: “Ai cho cô có cái lá gan đó, ai cho cô dám dạy con trai tôi gọi người đàn ông khác là ba hả?”

Cho nên...

Tối hôm nay anh đến đây, để chất vấn chuyện của con sao?

Hạ Tinh Thần cười cười, chóp mũi cô cảm thấy chua xót, hốc mắt cũng ê ẩm. Cô để mặc anh nắm lấy cằm dưới của mình, cũng không giãy giụa, giống như là không biết đau vậy.

Ánh mắt cô u ám nhìn anh: “Nếu không thì sao? Để cho Đại Bạch gọi anh là ba ngay trước mặt ba vợ tương lai của anh và Tổng thống phu nhân tương lai sao? Nếu quả thật như vậy, có phải anh sẽ lại quay đầu lại chất vấn tôi, bảo tôi không được dạy con gọi anh ở giữa nơi công cộng hay không? Chúng ta đều biết, anh không thể công khai thừa nhận đứa bé này. Thằng bé chỉ là con riêng của anh, không có danh phận...”