Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 561





Chương 556

Thật lâu sau, Tạ Trì Thành không có nhìn thêm Nhạc Nhạc lấy một cái, anh sợ còn tiếp tục nhìn con trong tình trạng nhự vậy, anh sẽ mật đi lý trí, anh gọi Tân Hải lập tức đến đây, anh muốn biết, trong năm ngày anh không có mặt, đên tột cùng là đã xảy ra chuyện gì.

Thời điểm Diệp Như Hề thấy Thư ký Tần tới, liền biết Tạ Trì Thành muốn làm cái gì, cô không, có đi theo đi vào phòng bệnh, mà là lấy ra chiếc ghế dựa, lẳng lặng ngôi bên cạnh giường bệnh của Nhạc Nhạc, nhìn khuôn mặt an tĩnh ngủ của con gái.

Ở ngay lúc này, Diệp Như Hề nhớ Nhạc Nhạc vô cùng, nhớ hình ảnh cô bé ngọt ngào đáng yêu thích lảm nhảm của ngày trước.

Cô duỗi tay chạm chạm khuôn mặt Nhạc Nhạc, thập giọng nói: “Nhạc Nhiạc, nhanh nhanh tỉnh lại nhé, mami đang chờ con.”

Không biết qua bao lâu, Diệp Nhự Hề nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, hơi thở quen thuộc chậm rãi bao phủ bầu không khí xung quanh cô.

Có người đứng ở phía sau, nhẹ nhàng ôm lầy cô vào lòng, bàn tay to còn đặt lên phần bụng đã nhô cao của cô.

“Thật xin lỗi.”

Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào.

Diệp Như Hề ngần ra một chút, kéo kéo khóe môi, cô nói: “Trì Thành, đừng xin lỗi.”

Tạ Trì Thành không nói gì, chỉ là lửa giận và sự hối hận đang thiêu đốt †rong lòng gần như khiển anh mất không chê, muốn làm ra chút chuyện gì đó.

Anh không có cách nào tưởng tượng, trong thời gian 5 ngày này, Diệp Như Hề làm như thế nào đẻ chống lại được.

Tình huồng còn kinh khủng hơn những gì anh có thể nghĩ tới, cô một thân một mình, sẽ có bao nhiêu sợ hãi đây 2 Thiếu chút nữa.



Anh thiếu chút nữa đã mắt đi mấy mẹ con họ rôi.

Khi nghe Tần Hải nói rõ tất cả mọi chuyện với mình, Tạ Trì Thành lần đầu tiên sinh ra sát ý năng nề đến Vậy, so với bắt cứ lần nào trong quá khứ, đều mãnh liệt hơn rất nhiễu.

“Trì Thành.”

“Anh ở đây.”

“Đồng ý với em, nhất định nhất định, phải cho Nhạc Nhạc một câu trả lời công bằng.”

“Anh sẽ không bỏ qua cho những kẻ đó.” | “Được.”

Hai người. bọn họ vẫn giữ nguyên tư thê như vậy, lắng lặng nhìn Nhạc Nhiạc, nhìn thật lâu thật lâu, Diệp Như Hề năm trong lòng anh đã chậm rãi khép hai mất lại, cô đã ngủ.

Trong khoảng thời gian này, cô đã sớm cạn kiệt sức lực, cũng chưa bao giờ được ngủ một giâc trọn vẹn, Hiện tại, anh đã trở lại.

Cho nên không cần phải sợ hãi, có anh ở đây.

Tạ Trì Thành nhìn khuôn mặt ngủ say của Diệp Như Hề, đôi mắt càng thêm âm trâm nhìn không thấy đáy, sâu trong mắt anh là sát ý nông đậm khủng bố.

Chưa bao giờ có người nào có thể khiêu khích Tạ Trì Thành anh đến mức này.

Lúc Diệp Như Hề tỉnh dậy, cô phát hiện bản thân đang năm trong phòng bệnh khác.

Cô, về tới trang viên rồi ???

“Tỉnh rồi hả? Ngủ thêm một lát đi em.”