Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 464





Chương 458

Hai người vệ sĩ nhanh chóng nhìn thoáng qua nhau, cảm thây cân thiết phải trợ giúp đời sống tình cảm của ông chủ một chút, những dưới ánh mặt bình tĩnh chăm chú của Diệp Như Hề, vẫn là căng da đầu đi theo b3 Sau, cả hai cùng trốn đi.

Trong lòng bọn họ đang âm thầm cầu nguyện cho ông chủ.

Diệp Như Hề đợi không bao lâu thì nghẹ thấy một trận tiếng bước chân truyền đến.

“Tổng giám đốc Tạ, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc mừng ở bên dưới, tất cả mọi người đêu mong anh hãy xuống uỗng với họ một ly.”

“Tam.

“Vâng! Tổng giám đốc Tại Tôi sẽ rời khỏi đây ngay!”

Sắc mặt của Tạ Trì Thành lạnh lùng, anh nhìn đồng hồ, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng, chân bước nhanh hơn một chút khiên người phía sau suýt theo không kịp.

“Tạ thiếu gia sao lại nóng lòng muốn trở về như vậy? Ngay cả mặt còn không muốn lộ ra một chút?”

“Tôi nghe nói rằng gần đây Tạ thiếu gia hậu như không còn tham gia vào các loại tiệc tùng xã giao nữa, không ngờ đó là sự thật.”

“Xuyt, đừng nói những lời không nên nói.

Tuy nhiên, khi Tạ Trì Thành vừa định mở cửa phòng ra, tay của anh dừng lại, rụt trở vê.

Chỉ vì, cửa phòng còn chưa đóng, tức là đã có người bước vào.

Nhất thời, sắc mặt của anh trở nên lạnh lễo, anh nói: “Đi vào, ném người ở bên trong ra ngoài cho tôi.”



Anh lùi lại một bước, đút hai tay vào túi quân, đứng ở một bên, hai tên vệ sĩ phía sau lập tức xông vào, ném một người phụ nữ gân như không mảnh vải che thân ra ngoài.

“AI”

Người phụ nữ kia hét lên một tiếng, vội ôm châm lấy thân thể mình, trên tay còn đang câm theo quân áo, mặt mày trắng bệch.

Ánh mắt của Tạ Trì Thành hiện lên một tia chán ghét, anh nói : “Ném cô ta ra khỏi câu lạc bộ đi.”

“Không, không muốn! Tạ thiếu gia! Là tôi đây! Tôi là con gái của nhà họ Trần, anh không thê đối xử với tôi như vậy được !”

Nếu cô ta thực sự bị ném ra khỏi câu lạc bộ trong bộ dạng khỏa thân như thế này, cô ta còn mặt mũi nào mà lặn lộn ở xã hội thượng lưu nữa! Thậm chí cô ta có thể còn bị đuổi ra khỏi nhà mắt!

“Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai.”

Hai tên vệ sĩ lập tức tiến lên, một phải một trái bắt lấy cô ta, chuẩn bị ném người ra ngoài.

“Không! Cầu xin anh! Tạ thiếu gia! Tôi thích anh, tôi thực sự rất thích anhIl Tôi có thể gả cho anh! Cầu xin anh, đừng làm như vậy với tôi! Tôi nhất định tốt hơn so với người phụ nữ kia!”

Tạ Trì Thành cười nhạo một tiếng, sự tức giận trong mắt khiên anh trông có vẻ tràn ngập uy hiếp hơn.

“Cô không xứng cùng cô ấy so sánh, dẫn đi.”

Ngay lập tức, Tạ Trì Thành đột nhiên nghĩ đên điện thoại di động của mình vân còn ở trong phòng, anh gọi lại: “Cô tốt nhát là không nên làm những chuyện dư thừa nào khác.”

Sắc mặt của người phụ nữ lập tức tái nhợt, quân áo đang nắm trong tay cũng buông lỏng ra, một chiếc điện thoại di động rơi xuông.

Nhìn thấy chiếc điện thoại di động quen thuộc, Tạ Trì Thành nhanh chóng câm lên, trông thấy mây cuộc gọi nhỡ và cuộc gọi đã nhận, trong phút chốc, ánh mắt của anh đày sát khí.