Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 457





Chương 451

Tạ Trì Thành quá hiểu lòng người, anh gần như nhắm chuẩn vào điểm yếu khiến Diệp Như Hề không còn cách chống cự.

“Nếu em không thích phương thức này, như vậy chúng ta có thê đổi qua một loại khác, nhưng anh hy vọng, những món đồ anh đưa cho em, em phải học được cách tiếp thu, mà anh, sẽ học cách làm thể nào để củng có niềm tin.”

Nói nói, anh cầu lấy tay Diệp Như Hề, lật lòng bàn tay cô lên trên, trịnh trọng đem hộp mở ra, rồi cong. cong lên khóe môi nói: “Có lẽ, em có thể mở ra nhìn xem. Em sẽ thấy thích.”

Anh đã nói ra hết những lòi cần nói, lại khiến cô không có cách nào phản bác, Diệp Như Hễ đành phải yên lặng đem hộp mở ra.

Cô vốn nghĩ bên trong sẽ là một cái vòng cổ kim cương hay thứ gì đại loại thế, nhưng bên trong chỉ là một mặt dây chuyên khá đơn giản.

Một viên sapphire được cắt thành hình giọt mưa, bên cạnh mặt trang sức được khảm một vòng kim cương nhỏ vụn, điểm xuyết cho viên đá quý càng † thêm trong suốt, chỉ liếc mắt một cái, liền có thê hấp dẫn đôi mắt người nhìn, sự tinh tế trong sự xa hoa.

Rất khó có người nào có thể thốt ra lời không thích.

Tạ Trì Thành nhìn thấy ánh mắt cô có rung động, liền biết mình đã chọn đúng rôi, anh nói: “Đồ vật đã tặng đi rồi anh không bao giờ lấy lại, em có thể tự mình quyết định xử lý nó.”

Dứt lời, anh rút tay về.

Diệp Như Hề cầm chiếc hộp, giống như nặng ngàn cân, há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó, nhưng lại nói không nên lời.



Anh đã có gắng thay đổi và nhượng bộ, như vậy…… Cô có phải cũng nên học được cách tiếp nhận hay không?

Không đợi cô từ chối thêm một lần nữa, Tạ Trì Thành nói thẳng: “Anh còn có chút chuyện cần phải xử lý, anh đi đến thư phòng.”

Nhìn bóng lưng anh xoay người rời đi, Diệp Như Hề nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lúc này, Chú Chung đang nép mình ở một góc, nỗ lực trở thành người vô hình cuôi cùng cũng được mở miệng.

“Tiêu thư, sinh nhật của thiêu gia đã qua nôi, thời điểm vào tháng trước, không có bất kỳ ai nhớ rõ sinh nhật của thiếu gia, ngay cả bản thân thiếu gia cũng đã quên mát, haizz.”

Cuối cùng là một tiếng thở dài mang theo ý vị thâm trường.

Diệp Như Hề lập tức có chút bất an.

Cô nghĩ tới món quà trước đó mình đã chuẩn bị tốt, nhưng vẫn chưa có kịp đưa cho anh.

Sau đó đã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài ý muôn, cô gân như đã quên mật chuyện này.

Chú Chung theo sát nói: “Từ sau khi phu nhân cùng lão gia, không còn nữa, sinh nhật của thiếu gia liền không có người nào nhớ rõ, cũng không cho phép người khác chúc mừng, môi một năm sinh nhật thiếu gia đều là cô ý xem nhẹ, đáng thương cho thiếu gia quá.”

Cho dù biết chú Chung đang có ý giúp đỡ Tạ Trì Thành không bị ghét bỏ, nhưng Diệp Như Hề vấn là mềm lòng.

“Nhưng mà…… Sinh nhật đã qua rồi.”