Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 298





Chương 302

Chỉ cần có thể vượt qua giai đoạn này, ông ta nhất định có cách để trở mình!

Khi Diệp Như Hề lái xe tới nơi, một tia mạy mãn trong lòng cũng đã biến mật.

Đích thực là công ty của cha.

Đang nằm trên bờ vực phá sản Cũng là lúc mà cô đến đây để thông báo.

“Tiểu Hề, cô còn đứng đấy làm cái gì? Đi thôi, tôi không thê tụ mình đi được, tôi sợ lắm, nghe nói khoảng thời gian này thường Xuyên có người tới làm phiên, hắn là máy cô đông kia đang bât mãn……”

“Ừm, tới ngay đây.”

Hai người. bước vào công ty, sau khi nói với quầy lễ tân rằng họ đến từ Công ty Chứng khoán An Tín, thì lập tức được chào đón rất nhiệt tỉnh.

Cả đoạn đường, Diệp Như Hề đều cúi đầu, có chút lơ đễnh.

Khi Diệp Kiên Nam biệt người của Chứng khoán An Tín đã đến, ông ta lập tức đi đến phòng họp, tuyệt đối không thể lạnh nhạt vào lúc này, bản thân sửa sang lại quân áo một chút, cô gắng xuất hiện với hình tượng tốt nhật.

Mặc dù, giám đốc của một công ty đang bên bờ vực phá sản thì hoàn toàn không có hình tượng gì đáng để nói.



Trong phòng họp, Diệp Kiến Nam vội vàng chào hỏi bắt tay với Trịnh Miêu Miêu, cũng chỉ tập trung vào Trịnh Miêu Miêu, mà không đề ý người đang cúi đầu ở phía sau.

“Là Chứng khoán An Tín bảo hai người đên đây sao? Hoan nghênh, hoan nghênh, tôi rất vinh hạnh khi hai người có mặt ở đây. Xin hỏi khi nào mới có thể cấp phát vốn hỗ trợ đây?

Được mọi người trợ giúp ngay tại thời điểm thiêu thốn nhất, đại ân đại đức này, tôi nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm.”

Lúc này, Diệp Kiến Nam sớm đã mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu, trong khoảng thời gian này, ông ta đã trải nghiệm qua sự âm áp và lạnh nhạt của tình người, cho dù là bạn bè hay người nhà đều có sắc mặt không dễ nhìn, chỉ cần có thể lầy lại được công ty, đừng nói kiêu ngạo, dù bắt ông ta quỳ thì ông ta cũng làm theo.

Trịnh Miêu Miêu có chút khó XỬ, nhóm trưởng Khương đã bàn giao công việc, cô ấy không thể không nói.

Nếu thực sự muốn giúp Diệp Thị, An Tín sẽ không cử bọn họ tới đây, một người trong ban biên tập có thê bị Diệp Thị đuôi ra ngoài. Làm sao còn có khả năng câp phát kinh phí viện trợ được?

Trịnh Miêu Miêu áy náy nói: “Diệp. tiên sinh, tôi xin lỗi, nhưng khó khăn của ngài, bên An Tín chúng tôi không có cách nào trợ giúp được. Người thâm định của chúng tôi đã phân tích qua, kêt quả cuôi cùng vần là không được.

Đây là báo cáo đánh giá của chúng tôi, ngài có thể xem qua, An Tín chúng tôi thành thật xin lỗi.”

Diệp Kiến Nam nghe xong liền sửng sốt, cho răng mình đã nghe lâm.

“Cô, cô nói cái gì? Đây là có ý gì?”

Trịnh Miêu Miêu dứt khoát nói vào vấn đề trọng điểm hơn.

“Các điều kiện của xí nghiệp Diệp Thị không đạt tiều chuẩn. Chúng tôi đã bác bỏ đơn yêu câu xin viện trợ của ngài. Rất xin lỗi.”