Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 163





Chương 165

Tạ An có chút tức giận, tôi hôm qua hăn là mẹ đã đến rôi, thê mà cha lại, không gọi cậu dậy! Hại cậu đánh mất cơ hội thê hiện mình là một chàng trai hiên hòa trước mặt mẹt Tạ Trì Thành gật đầu nói: “Ngồi xuống đi. Không có quy tắc.”

Tạ An bĩu môi, đành phải lôi kéo mẹ lại ngôi vào ghê, còn đem đĩa của mình đến trước mặt của mẹ, cầm một cái nĩa mới đưa cho cô.

“Dì xinh đẹp, dì có đói bụng không?

Mau ăn sáng đi!”

Tạ Trì Thành lạnh lùng nhìn thằng nhóc ngu ngôc kia, nói: “Mình không muôn ăn đồ ăn thì đưa cho người khác ăn sao?”

Tạ An phản bác: “Con đâu có!”

“Tự mình ăn đi. Bác Chung, mang bữa sáng cho cô ấy đi.”

Chăng bao lâu, một bữa sáng có dinh dưỡng cân đôi được mang lên, Tạ An đành phải không cam tâm miễn cưỡng lây lại đĩa ăn sáng của mình, vẻ mặt chua xót đau khổ.

Diệp Như Hề lại một lần nữa đối với những người kén ăn như Tạ An có thêm nhận thức mới.

Cô câm nĩa lên, ăn một miếng. Phải nói là hương vị rât ngon, lại rât bỗ dưỡng, xem xét qua hẳn là một bữa ăn cân bằng dinh dưỡng do chuyên gia dinh dưỡng chuân bị.

Cô liệc nhìn đô ăn trên đĩa của Tạ An, kêt hợp rất nhiêu loại thịt và rau, đúng là đã bỏ ra nhiêu công sức, đáng tiếc Tạ An không phải người mua nó, cũng không thèm ăn vài miếng.

Diệp Như Hề suy nghĩ một chút rồi nói: “Chờ một chút, dì đi làm bữa sáng cho cháu.”

Trong chốc lát, hai mắt của Tạ An sáng lên, nhìn rât đẹp.



“Thật sao? Cháu muốn, cháu muốn, cháu muôn ăn!”

Tạ Trì Thành cũng đặt nĩa xuống, ánh mặt có vẻ mong chờ.

Diệp Như Hề ậm ừ một tiếng, nói: “Vậy thì cháu chờ một lát đi.”

Dút lời, cô bước vào phòng bếp cực lớn kia, trang bị đầy đủ tiện nghi, đồ ăn trong tủ lạnh được sắp xếp ngăn nắp, thoạt nhìn có thê so sánh với một siêu thị thực phâm tươi sông nhỏ.

Mà đầu bếp phụ trách làm bữa sáng đang đứng bên cạnh cúi đầu, bên trong ánh mắt chứa đây sự khinh thường.

Thiêu gia và tiêu thiêu gia khét tiếng là kén ăn, tất cả các đầu bếp nỗi tiếng ở Đê Đô đều được mời đến thử nghiệm, nhưng họ đều không ở lại được bao lâu.

Sự xúc phạm lớn nhất đối với một đâu bệp chính là thực khách không hài lòng vê món ăn.

Anh ta là đâu bệp năm sao còn không làm được, dũng khí của cô gái nhỏ, này từ đâu tới? Đợi lát nữa tiêu thiếu gia không ăn một miệng, xem cô ta sẽ mật mặt như thê nào!

Đầu bếp mang theo ý định xem một vở kịch hay, nhưng khi nhìn thầy kỹ thuật dùng dao trên tay của Diệp Như Hề, trong lòng lập tức kìm nén sự khinh thường của mình lại.

Kỹ năng dùng dao này, nếu không có một chút thực lực, căn bản không làm được.

Chỉ nhìn thây một củ cà rốt đang từ từ biên thành một nụ hoa đang chớm nở trên tay cô, những chùm rau xanh đã được tỉa mỏng, bày ra chỉnh tề trên đĩa.

Diệp Như Hệ khi nâu ăn rất sạch sẽ, động tác của cô cũng rất lưu loát sạch sẽ, như thể đã vô cùng quen thuộc.

Ngăm nhìn cô nâu ăn giỗng như đang nhìn một bức tranh đẹp, động tác của cô như nước chảy mây trôi, hoàn toàn có thê nói là rât đẹp mắt, không bao lâu sau đô ăn đã tỏa ra mùi thơm, còn hấp dẫn hơn cả bữa ăn phong phú và bỗ dưỡng kia.

Tạ An hoàn toàn buông nĩa xuống, duôi đầu nhìn vào phòng bếp, cái mũi hít lây hít đê, vẻ mặt thèm chảy nước miệng, nói: “Daddy, thơm quá nhai Con đột nhiên cảm thấy đói bụng!”