Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 220: “Là chúng tôi thất lễ



“Con bé này, làm sao tới nông nỗi này?” Ông nội xót xa chạy tới, kiểm tra một lượt các vết thương trên người Tú Anh, bàn tay nhăn nheo của ông run run đưa lên vuốt nhẹ vào vết thương được băng kín trên đầu cô. 

“Ông nội, con không sao rồi mà. Ông nội ngồi xuống đây từ từ nói.” Trương Tú Anh nhìn thấy ông thương mình trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn, cô đưa tay kéo tay ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Bỗng dưng thấy mình vẫn chỉ là cô cháu gái bé nhỏ của ông. 

“Con mới về nước, mà kẻ nào lại ra tay hãm hại con như vậy? Nói với ông nội, ông nội sẽ xử lý bọn chúng thay con?” Trưởng lão gia vẫn lầm bàn tay gầy guộc của Trương Tú Anh, giọng nói pha chút tức giận. 

“ông ơi, chuyện đó từ từ nói. Để con giới thiệu với ông đây là mẹ chồng con Lăng phu nhân - Trịnh Dục Tú” Trương Tú Anh đưa tay về phía Trịnh Dục Tú giới thiệu bà với ông nội của mình. 

“Thưa mẹ, đây là ông nội con” Trương Tú Anh lại giới thiệu ông nội với Trịnh Dục Tú. 


“Dạ, chào Trưởng lão gia, không biết ông tới nên có chút thất lễ, phiền ông bỏ qua cho” TRẢnh Dục Tú tiến thêm một bước cúi đầu chào Trương lão gia. 

“Xin chào bà, nghe danh Lăng phu nhân của Lăng thị đã lâu, không ngờ lại có cơ hội gặp mặt trong hoàn cảnh thế này.”. Ngôn Tình Tổng Tài


Trưởng lão gia lịch sự chào lại bà nhưng trên gương mặt ông không mấy vui vẻ. Ấn tượng về lần gặp cháu gái mình mà phải đi qua mấy cửa ải khiến ông chưa nguôi giận. 

“Là chúng tôi thất lễ, suy nghĩ chưa chu đáo mong ông thông gia thông cảm.” Trịnh Dục Tú vẫn nhún nhường. 

“Thôi, cũng là người một nhà, tôi cũng không để bụng, nhưng cháu gái tôi làm sao lại ra nông nỗi này?” Thấy thái độ nhã nhặn của Trịnh Dục Tú, lại thấy không khí hòa thuận giữa mẹ chồng nàng dâu, xem ra cháu gái mình làm dầu Lăng gia cũng không phải chịu nhiều thiệt thòi.Vì thế Trưởng lão gia cũng không tính toán mấy chuyện khó chịu vặt vãnh vừa xảy ra. 


“Chúng tôi đang cho điều tra, là có kẻ đứng đằng sau thuê người ám hại Tú Anh. Cũng may, Tú Anh nhà chúng ta mạng lớn.” Trịnh Dục Tú vừa nói vừa thở phào. 

“Việc này, Lăng gia không điều tra thì tôi cũng nhất định sẽ tìm ra chân tướng, cháu gái cưng của Trương gia tôi không thể để cho kẻ khác muốn ăn hiếp thế nào cũng được được Trưởng lão gia kiên định. Ông lại quay sang Trương Tú Anh trách yêu. 

“Còn con nữa? Nếu vú Từ không báo cho ông thì con còn định giấu diếm ông tới bao giờ, hay con định để ông già này người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh con mới hài lòng? 


“Ông nói sao ạ? Sao vú Từ lại báo cho ông ạ? Ông vẫn giữ liên lạc với vú Từ ạ?” Tú Anh trợn tròn mắt, đầu cô bắt đầu quay mòng mòng. 

Vú Từ báo tin cho ông nội? Điều này cô chưa từng ngờ tới. Lúc nghe tin ông tới Trương Tú Anh còn nghĩ là do Trương Vân Sơn lo lắng cho mình mà báo cho ông một tiếng, ai ngờ lại là vú Từ. Có khi nào hai người bọn họ vẫn thường xuyên liên lạc với nhau? Nếu không làm sao vú Từ có số điện thoại của ông được? Nếu vậy, mọi chuyện của cô 

Mỹ ông biết được bao nhiêu? Càng suy nghĩ Trương Tú Anh càng rối như tơ vò. Trịnh Dục Tú ngồi bên cạnh cũng không khác gì cô. 

Thang máy vừa mở ra, Tiểu Mỹ đã tụt xuống khỏi người Lăng Quốc Thiên. Sợ cô bé chạy lung tung Lăng Quốc Thiên bèn giữ chặt cô bé, định bế cô bé lên tiếp. 

“Con ngoan để chú