Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 126: Gặp ảo giác.



“Có phải có chuyện gì phải không thưa sếp”

Trương Tú Anh đi có một mình, cũng khá lâu. Nguyễn Anh định gọi điện thoại cho cô thì phát hiện ra di động của mình không có sóng. Từ nãy tới giờ cô vẫn chưa tìm được cách liên lạc với Trương Tú Anh.

“Không liên lạc được với Trương Tú Anh.”

THịnh Thiên Vĩ nhanh tay trải bản đồ ngay trên nền đất, mắt anh chăm chú hướng vào bản đồ, không nhìn Nguyễn Anh, trả lời.

“Tôi cũng không liên lạc được với cô ấy.Anh có điện thoại vệ tinh không? Tôi nhớ Tú Anh cô ấy có mang theo một chiếc điện thoại vệ tinh. Trước khi đi cô ấy có ghi lại số điện thoại cho tôi.”

Nguyễn Anh móc tờ giấy nhỏ từ trong túi áo ra đưa cho Thịnh thiên vĩ. Đó là tờ giấy xé ra từ cuốn sổ ghi chép của Trương Tú ANh..

Thịnh Thiên Vĩ cầm lấy số điện thoại, bấm ngay không cần suy nghĩ. Đáp lại anh chỉ là khoảng yên lặng chết chóc.

KHông có tín hiệu, không có âm thanh nào phát ra. Mặt Thịnh Thiên Vĩ xám như tro.Anh lấy bút khoanh vào vị trí giếng nước sau đó cầm lấy chiếc ba lô nói với Nguyễn Anh.

Không khí trở nên nóng nực và ngột ngạt vô cùng.

Tất cả âm thanh đều biến mất như có một sức mạnh vô hình hút tất cả vào trong một vực sâu khổng lồ được cách âm tuyệt đối.

Thậm chí tới tiếng gió nhè nhẹ hay tiếng người nói cũng trở nên mơ hồ.

Thịnh Thiên Vĩ lắc đầu, có lẽ do quá căng thẳng nên anh gặp ảo giác.



“Nói với mọi người, tôi đi tìm cô ấy”

Dứt lời anh vội vã bước đi.Vừa đi được mấy bước. Tiếng kêu thất thanh của một thành viên trong đoàn khiến mọi người chú ý. Lý Quý, trưởng nhóm khảo sát lao về phía Thịnh thiên vĩ.

“Sếp Thịnh anh nhìn kìa, có phải là bão cát không?” Giọng Lý Quý đứt đoạn theo nhịp thở của anh ta.

Thịnh Thiên Vĩ nhìn theo phía tay chỉ của Lý Quý, từ xa phía đường chân trời thẳng tắm, từng làn bụi vàng xuất hiện, càng ngày càng lớn dần

đang tiến về phía bọn họ. Thịnh Thiên Vĩ nhớ tới lời của người mang cơm của khách sạn lúc trước. Đúng thật là bão cát, mà còn là một cơn bão số cùng khủng khiếp dựa vào tốc độ di chuyển và sự lớn mạnh nhanh chóng của đám bụi, chỉ chừng chưa đầy ba mươi phút nữa bão sẽ tới chỗ họ đang đứng.

“Mọi người có hai mươi phút để thu dọn đồ, nấp sau những bức tường lớn tránh gió, bịt kín mắt mũi miệng, tai. Anh tạm thời là chỉ huy ở đây” Thịnh Thiên Vĩ nói xong tự mình lao ra ngoài trước sự ngơ ngác của Lý Quý, anh ta quay sang nhìn Nguyễn Anh.

“Sếp Thịnh đi tìm Trương Tú Anh, anh hãy mau chóng báo cho mọi người đi” Hiểu được thắc mắc của Lý Quý, Nguyễn Anh giải thích cho anh xong chính bản thân cô cũng bắt đầu đi báo cho mọi người.

Tất cả đều nháo nhác, vừa lo lắng vừa khẩn trường bắt đầu tìm chỗ trú ẩn. Trương Tú Linh vừa kịp hiểu chuyện gì sắp xảy ra, không còn nghĩ tới chuyện mình đang bị thương giả, Co giò tìm chỗ trốn bên cạnh Linh Nga.

Ngoài trời không khí thẳng đứng, ngột ngạt khiến người bình thường không thể thở nổi, Thịnh Thiên Vĩ lấy chiếc khăn choàng kín đầu lao đi về phía giếng hoang.

Anh có trí nhớ rất tốt vì vậy chỉ cần nhìn bản đồ một lần có thể xác định được đường đi và điểm cần đến.

Trong lòng không thôi lo lắng cho sự an nguy của trường Tú Anh. Không biết giờ này cô ra sao, với tính của cô đã cẩn thận mang tới mấy loại phương tiện liên lạc không thể nào chúng cùng lúc xảy ra chuyện được.