Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 89: Trợ lý tổng giám đốc



Chẳng lẽ các cô đã bỏ lỡ điều gì?

Nghe thấy câu hỏi của cô ta, mấy cô gái liền đầy hứng thứ, luôn miệng nói với cô ta chuyện vừa rồi ở đại sảnh.

Diệp Nhẫn nghe thấy bọn họ nói Tô Vũ Đồng làm trợ lý của sếp, cả mặt buồn cười, giọng điệu vô cùng chắc nịch nói: “Các cô chắc chắn là nhận nhầm người rồi, rõ ràng sáng hôm nay Tô Vũ Đồng đã bị phó tổng Diêm đuổi việc rồi, là tôi tận mắt thấy cô ta thu dọn đồ đạc đi, sao cô ta có thể làm trợ lý tổng giám đốc chứ!”

Loại phụ nữ đó, sao tổng giám đốc có thể để cô làm trợ lý!

Mặt Lâm Na cũng không tin, Diệp Nhẫn tốt với cô ta như vậy, cũng ghét Tô Vũ Đồng giống cô ta, sao có thể lừa cô ta được.

Nhất định là mấy cô gái kia nhận nhầm người rồi.

Trợ lý tổng giám đốc không phải ai cũng có thể làm được, Tô Vũ Đồng chỉ xét đến học lực đã không đủ trình rồi.

Phải biết rằng Ngải Mễ là tiến sĩ đại học Harvard, đến Tiểu Dương cũng đi ra từ đại học Cambridge.

Mọi người thấy cô ta không tin, còn một mực nói bọn họ nhận nhầm người, liền giơ điện thoại lên trước mặt hai người bọn họ, mở hình ảnh các cô vừa chụp trộm được.

Sếp quá đẹp trai, khó mà gặp được, đương nhiên phải lưu lại hình ảnh kinh động lòng người của anh, để từ từ ngắm chứ.

Nhưng bây giờ có người lại nghi ngờ bọn họ, vậy chỉ đành mang ra chia sẻ một chút.

Lâm Na xem xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tức giận trừng mắt nhìn Diệp Nhẫn, bước lớn rời khỏi đại sảnh.

Cô ta tưởng rằng Tô Vũ Đồng bị đuổi việc, hôm nay đặc biệt mời đồng nghiệp cà phê để chúc mừng, vừa rồi còn đặt xong quán trên điện thoại rồi.

Số tiền này cô ta tiêu thật nực cười!

Lúc trước cô ta còn nói với Tiểu Ngô có chuyện vui, thật là mất mặt!

Náo loạn cả ngày cô ta lại giúp Tô Vũ Đồng chúc mừng.

Diệp Nhẫn thấy Lâm Na tức giận bỏ đi, vội vàng sốt sắng đuổi theo ra ngoài.

Sao cô ta ngờ được, Tô Vũ Đồng thu dọn đồ đạc không phải là bị đuổi, mà là lên tầng 22.

Cô ta thực sự không cố ý lừa Lâm Na, cô ta muốn đi giải thích với Lâm Na.

Lâm Na tức giận đi rất nhanh, Diệp Nhẫn đuổi theo rất khổ sở, đuổi đến nửa đường mới kéo được tay cô ta, hổn hển nói: “Lâm Na, tôi không cố tình lừa cô đâu, tôi thực sự không ngờ cô ta lại có thể lên tầng 22.”

Trong Hoa Thành người có thể nói chuyện với cô ta chỉ có Lâm Na, cô ta không muốn mất đi người bạn này.

Lâm Na văng tay Diệp Nhẫn ra, giận đùng đùng nhìn cô ta, nói: “Lúc cô gọi điện cho tôi không phải nói như vậy, cô nói Tô Vũ Đồng bị đuổi đi rồi!”



Sao cô ta có thể tin lời nói vớ vẩn không có não của Diệp Nhẫn.

Hại cô ta mừng hụt, còn ngốc nghếch mời người khác uống cà phê.

Lâm Na tức giận như vậy, Diệp Nhẫn vội vàng chột dạ nhận sai: “Được Lâm Na, cô cũng biết Tô Vũ Đồng là con rẻ rách ăn không nói có, tại cô ta diễn giỏi quá nên tôi bị lừa, tôi sai rồi, tôi không nên mắc bẫy cô ta, cô tha thứ cho tôi lần này đi.”

Nghe thấy Diệp Nhẫn mắng Tô Vũ Đồng, Lâm Na cau mày lúc này mới dãn ra, nhưng giọng điệu vẫn không tốt: “Được rồi, lần này tha cho cô, lần sau không được nói với tôi chuyện không có thật nữa, biết chưa?”

Diệp Nhẫn được tha thứ rất vui vẻ, để có thể làm Lâm Na hết giận hoàn toàn, cô ta đề nghị bữa cơm hôm nay do cô ta mời.

Bản thân không cần tiêu tiền, Lâm Na tất nhiên rất vui vẻ, hủy quán đã đặt, đi cùng cô.

Hai người chọn một quán ăn không gian không tệ đi vào, khi vừa ngồi xuống chuẩn bị gọi món, thì nghe thấy chỗ ngồi trang nhã bên cạnh truyền đến giọng một nam một nữ.

“Hồ Hạ, sự nghiệp của chúng ta mới có khởi sắc, chuyện kết hôn em không muốn nhắc đến!”

“Tịnh Tịnh, bố mẹ anh lần này từ quê đến chính là vì chuyện kết hôn của chúng ta, sao em nhẫn tâm để bọn họ phí công lên một chuyến.”

“Hồ Hạ, chẳng lẽ phải kết hôn ạ, chũng ta cứ như này không tốt sao?”

“Tịnh Tịnh, bố mẹ anh tuổi cao rồi, em cần hiểu tâm trạng muốn có cháu bế của người già.”

“Xem ra anh vốn không muốn bàn bạc tử tế, cũng không nghĩ cho em!”

“Tịnh Tịnh.....”

Diêm Tịnh nói xong, giận dỗi bỏ đi, Hồ hạ lập tức vứt lại mấy trăm tệ, vội vã đuổi theo.

Bọn họ đi gấp quá, căn bản không phát hiện ra Lâm Na và Diệp Nhẫn ở bàn khác.

Lâm Na và Diệp Nhẫn quay đầu lại, nhìn nhau cười.

Bản thân phát hiện ra bí mật lớn như vậy nên cả hai đều mừng rỡ.

Bình thường ở công ty, Hồ Hạ và Diêm Tịnh làm việc giống như hai người không liên quan gì đến nhau, nào ngờ đã phát triển đến mức này rồi.

“Tôi có một kế hoạch.”

Trong mắt Lâm Na lóe lên sự tính toán, nhìn Diệp Nhẫn bí ẩn nói.

Bình thường ở phòng làm việc, cô không ít lần bị Hồ Hạ nói, mà Diêm Tịnh lại thích bênh Tô Vũ Đồng, cô sớm đã bất mãn với hai người.



Như hôm nay biết hai người là một đôi, bản thân không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Diệp Nhẫn vừa nghe, liền tò mò hỏi: “Kế hoạch gì?”

Lâm Na nở nụ cười không tốt đẹp gì, ghé sát vào tai Diệp Nhẫn nói thầm vài câu, sau đó cả hai cùng cười.

Hai người bọn họ bên này đang tính kế làm sao để hại người, Tô Vũ Đồng lại đang bận rộn cùng với Mộ Diệc Thần.

Đi ăn và gặp tổng giám đốc công ty Phong Đầu, lại cùng lãnh đạo thành phố đến sân golf, sau đó tới thành phố lân cận ăn tối với nhà cung cấp hàng hóa du lịch nước ngoài, buổi tối khi về Giang Thành thì trời cũng tối đen rồi, Mộ Diệc Thần hình như rất mệt, trên xe ngồi một chút đã ngủ.

Mấy hôm nay thời tiết không được tốt, động chút là mưa, Tô Vũ Đồng sợ anh bị lạnh, đem áo khoác của mình đắp cho anh.

Đi cùng anh cả ngày, Tô Vũ Đồng quả thực nể phục năng lực kinh doanh của anh.

So với anh, bản thân như một đứa học sinh tiểu học vậy.

Mộ Diệc Thần nghiêm túc đàm phám công việc thực sự đẹp trai vô cùng, trong lòng cô lại có chút kính nể anh.

Cô quyết định sau này sẽ học theo anh, đợi khi thành công, quay lại Tô Thị giành lại hết những gì thuộc về mình.

Tiểu Vương nhìn kính chiếu hậu ra sau thấy Tô Vũ Đồng quan tâm đến sếp, khóe miệng lộ ra nụ cười nhẹ.

Có lẽ sếp thích cô Tô, trước kia cho dù có mệt đến cỡ nào anh cũng tuyệt đối không ngủ trên xe.

Bố từng nói, sói chỉ khi có bạn đồng hành ở bên cạnh mới yên tâm ngủ.

Trong mắt anh sếp là con sói đứng đầu Giang Thành.

Từ thành phố lân cận đến Giang Thành có hơn bảy tám kilomet, giấc ngủ này của Mộ Diệc Thần hơn ba mươi phút.

Khi anh tỉnh lại, phát hiện trên người mình đang đắp áo của Tô Vũ Đồng, mà Tô Vũ Đồng lại không đắp gì, lặng lẽ nhắm mắt dựa vào vai anh, ngoan như một chú thỏ trắng.

Tô Vũ Đồng dựa dẫm vào anh như vậy, khiến anh cảm thấy rất thân thuộc, nhưng lại cảm thấy xa lạ.

Đôi mắt nâu trầm hơn, anh đem áo đắp trên người mình chuyển lên người cô, lúc này tay không cẩn thận chạm lên vai cô, lạnh lẽo như vậy, anh chau mày, dặn dò Tiểu Vương: “Lái nhanh chút.”

Tiểu Vương nhìn ra, sếp lo cô Tô bị cảm lạnh, cho nên muốn nhanh chóng về nhà.

Biết ý của sếp, anh lập tức tăng tốc, mặc kệ mưa to vẫn tiến về phía trước.

Mưa càng ngày càng to, bên ngoài và bên trong nhiên độ chênh nhau rất lớn, kính chắn gió lập tức kết thành một lớp hơi nước, ngăn cản tầm nhìn của Tiểu Vương, vì sự an toàn anh chỉ đành để gió lạnh và gió nóng của điều hòa luân phiên nhau.

Thuận buồm xuôi gió, cho đến khi gần đến trạm thu phí đường cao tốc, trên đường đột nhiên xuất hiện sự cố ba chiếc xe đâm nhau cùng lúc, giao thông phút chốc ngừng lại, xe của bọn họ và các xe khác đều bị vây lại trên đường cao tốc.