Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em

Chương 179: Ra giá đi



Trùng hợp là lái xe là một người đàn ông rất thô tục, thấy trên người cô ta mặc sườn xám xẻ tà ở đùi, vô cùng bỉ ổi huýt sáo, hỏi:

-Cô gái, làm lần đầu bao tiền?

To Vũ Nồng nghe thấy lời nói không sạch sẽ của anh ta, lập tức nghĩ đến những bình luận về cô ta trên mạng, phúc chốc liền bị kích động mạnh mẽ, lớn tiếng chửi:

-Anh thần kinh à? Sao anh không đi hỏi mẹ anh ấy?

Cô ta bây giờ, lại có thể rơi vào bước đường này, bất cứ ai nhìn thấy cô ta đều dám sỉ nhục.

Tô Vũ Nồng thực sự không thể chấp nhận!

Tài xế bị mắng, lập tức nổi cáu:

-Hừ, một con điếm, còn giả vờ trong sạch với ông cái gì, cô mặc như vậy không phải là muốn quyến rũ đàn ông sao? Ông đây cho cô tiền, không phải chơi miễn phí, ra giá đi!

-Chơi, tôi cho anh chơi!

Tô Vũ Đồng liền bị tức giận đến điên rồi, bất chấp từ phía sau đưa tay đập vào mặt tài xế.

Ai bảo anh nói bậy, ai bảo miệng anh không sạch sẽ!

Tôi đánh chết anh, đâm chết anh, bóp chết anh!

Cô ta phát điên, tài xế không cách nào lái xe, tầm nhìn hoàn toàn bị che đâm thẳng vào cây lớn bên đường.

Tô Vũ Nồng không thắt dây an toàn, theo quán tính liền bị văng ra khỏi kính chắn gió, ngất xỉu tại hiện trường.

Tài xế đâm vờ đầu, thấy Tô Vũ Nồng nằm trên đất, giật mình vội quay xe chạy.

Người qua đường thấy vậy, lập tức gọi điện cho xe cứu thương.

Tô Vũ Nồng được đưa vào viện, Lâm Yên Nhiên và Tô Thành Kiệt đều sắp lo chết rồi, trông bên giường bệnh mắt không rời nhìn cô ta.

Hôn mê mấy tiếng sau cuối cùng cô ta cũng tỉnh lại, thấy bố mẹ tủi thân bật khóc:

-Oa!

Cô ta không thể nào ngờ được, bản thân lại rơi vào bước đường này.

Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt không thể kiềm được.

Thấy cô ta khóc xé ruột xé gan như vậy, Lâm Yên Nhiên rất đau lòng, vội nói:

-Cục cưng à, trên đầu con có vết thường, không được khóc, con nói cho mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

Tại sao cô ta không lái xe mình, phải ngồi taxi.

Mấy ngày nay bà ta mất ngủ nghiêm trọng, tinh thần không được tốt, cho nên cũng không có dư sức đi lo cho cô ta, cũng không biết cô ta xảy ra chuyện gì.



Trước mặt Tô Thành Kiệt, Tô Vũ Nồng nào có dám nói chuyện cô ta tìm Tô Vũ Đồng tranh cãi bị ném ra ngoài, cho nên trừ khóc lóc cô ta không nói lấy một câu .

Tô Thành Kiệt thấy dáng vẻ khóc lóc sướt mướt không nói của cô ta, chỉ cảm thấy bực bội, thấy cô ta không chết được, liền quay người rời khỏi phòng bệnh.

Ông đã đủ phiền rồi!

Lâm Yên Nhiên thấy Tô Thành Kiệt đi rồi, vội nói với Tô Vũ Nồng:

-Con gái à, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi xem bố con.

Trên người bà ta không có lấy một đồng, Nếu Tô Thành Kiệt đi rồi, tiền viện phí của bà ta và Tô Vũ Nồng phải làm sao?

Tô Vũ Nồng không hề biết suy nghĩ của Lâm Yên Nhiên, hiện giờ cô ra cũng muốn yên tĩnh, gật đầu với bà ta.

Lâm Yên Nhiên thấy cô ta gật đầu, vội quay người đuổi theo Tô Thành Kiệt.

Bà ta vừa đi được một lúc, điện thoại Tô Vũ Nồng lập tức nhận được một đoạn video, cô ta ấn vào xem, sắc mặt bỗng chóc trắng bệch như tờ giấy.

Đó là lúc phát trực tiếp ở điều khiển từ xa của cô ta, một đoạn video bị ép phải bò như chó.

Đó là ký ức nhục nhã nhất của cô ta, là thứ cả đời cũng không muốn nhớ lại.

Cô ta tưởng được mua về tất cả sẽ kết thúc.

Sao lại thế này!

Cô ta nhanh có trả lời tin nhắn: Anh là ai, anh muốn thế nào?

Đối phương có thể gửi video cho cô ta, chắc chắn là có ý đồ.

Nhìn thấy cô ta trả lời tin nhắn nhanh như vậy, Tiểu Dương cười lạnh gửi: Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là xem cô có trả nổi cái giá không! Trả nổi thì đương nhiên sẽ bình an, nếu không trả nổi...

Đơn giản nói ra mục đích, không đủ để giày vò Tô Vũ Nồng, anh muốn chơi từ từ.

Tô Vũ Nồng đọc được tin nhắn của anh liền hoảng loạn, những video này tuyệt đối không được xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nếu không cả đời này của cô ta thực sự sẽ bị hủy hoại.

Bất luận thế nào cô ta cũng phải mua lại video, vậy nên nhanh chóng gõ một câu: Anh muốn bao nhiêu?

Tiểu Dương thấy cô ta hỏi trực tiếp như vậy, tưởng cô ta còn có bất động sản nào đó được giấu đi mà bọn họ không biết, vậy nên cân nhắc ba giây, gửi một tin: Không nhiều, 160 tỷ thôi!

Tô Vũ Nồng vừa nhìn, toàn than đều thấy không ổn, gõ: Anh điên à, tôi lấy đâu ra 160 tỷ cho anh! Chỉ là 1 đoạn video thôi, anh có phải ác quá rồi không!

160 tỷ không phải giấy, đâu có dễ làm ra như vậy!

Đây không phải là muốn lấy mạng cô ta sao!

Thấy cô ta nóng ruột mắng người, Tiểu Dương cười đe tối, trực tiếp đem tất cả anh và video thu thập được gửi hết cho Tô Vũ Nồng, còn bồi thêm: Cô cảm thấy những thứ này đáng không?

Tô Vũ Nồng nhìn xong, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cắn môi chảy cả máu.



Cô ta không thể ngờ được, đối phương lại có nhiều video khó coi của cô ta như vậy.

Trong lòng hoảng loạn, cô ta ngồi trên giường bệnh êm ái lại như ngồi trên thảm chông, vội đáp: Tôi thực sự không có nhiều tiền như thế, có thể bớt chút không? Cầu xin anh, anh cũng không thể ép tôi chết được!

Bây giờ cô ta ngoài cầu xin người nhà ra, căn bản không có cách nào.

Tiểu Dương nhận lệnh của Mộ Diệc Thần báo thù cho Tô Vũ Đồng, cho nên anh tuyệt đối sẽ không mềm lòng, viết: Muốn chết thì cô đi chết đi, cái giá này không thể thương lượng, nếu cô không mua, tôi bán cho người khác.

Cô ta thích chết hay không, ai thèm quả chứ!

Tô Vũ Nồng thấy đối phương lạnh lùng như vậy, trong lòng “thình thịch!”, vội đáp: Đừng bán cho người khác, anh cho tôi chút thời gian, tôi sẽ nghĩ cách.

Cô ta vẫn chưa sống đủ, đâu nỡ đi chết.

Tiểu Dương thấy cô ta thỏa hiệp, cười lạnh, bắt đầu nhử mồi: Cho cô thời gian cũng không phải không được, nhưng cô phải dùng thứ có giá trị tương đương để thế chấp!

Trong đầu Tô Vũ Nồng hiện giờ rất loạn, chỉ muốn lấy lại nhưng video đó, cái gì cô ta cũng đồng ý, vậy nên lập tức trả lời: Tôi có mọt cái xe và một số cổ phần, những thứ này tôi có thể thế chấp cho anh, bây giờ anh lập tức đưa video gốc cho tôi.

Đêm dài lắm mộng, cô ta sợ!

Hôm qua chỉ là mấy bức hình cô ta đã bị sỉ nhục đến vậy rồi, nếu những video này mà lại xuất hiện trên mạng, vậy thì cô ta thực sự không còn mặt mũi để sống nữa.

Tiểu Dương thấy cô ta lại muốn lấy chút đồ đó để dỗ mình, cười lạnh viết: Những thứ đó của cô đáng giá bao nhiêu, tôi nói là thứ có giá trị tương đương, nhà cô không phải có căn biệt thự à? Tôi muốn lấy giấy tờ nhà làm thế chấp!

Giấy tờ nhà!

Tô Vũ Nồng nhìn thấy hai chữ này, cả mặt đều nhăn lại.

Sao cô ta dám lấy giấy tờ nhà đi thế chấp chứ!

Đó là sản nghiệp tổ tiên nhà họ Tô.

Bố biết nhất định sẽ đánh chết cô ta.

Tiểu Dương thấy cô ta lâu không trả lời, lập tức gửi thêm: Xem ra cô vốn không có thành ý, vậy tôi cũng không miễn cưỡng nữa! Người bên ngoài muốn mua loại video kiểu này nhiều lắm, tôi cứ copy bừa ra 160 triệu bản, 1 nghìn 1 bản, tin rằng tên tuổi của cô rất nhanh sẽ vượt xa Aoi*.

(*Aoi là một nữ diễn viên nhật bản với các kiểu gợi cảm sexy. và hành vi sex của cô mà được nổi tiếng.)

Tô Vũ Nồng nghe thấy đối phương muốn nhân bản số lượng video khó coi của mình lên, lập tức vô cùng sợ hãi, tim ngừng đập đáp: Giấy tờ nhà thì giấy tờ nhà, nhưng chúng ta phải một tay giao giấy tờ nhà một tay giao thứ đó!

Giấy tờ nhà chỉ là tạm thời cầm cố, đợi khi cô ta nghĩ ra cách nhất định có thể chuộc lại.

Danh dự bị hủy hoại, thì cô ta sẽ hoàn toàn tiêu đời.

Vì tương lai của bản thân, cô ta nhất định cẩn thận một chút.

Tiểu Dương nhìn tin nhắn cô ta gửi đến, cười nhìn sang Mộ Diệc Thần, vui mừng nói:

-Sếp Mộ, Tô Vũ Nồng cắn câu rồi!