Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5026



Chương 5032

Nhìn bóng lưng của Lâm Thúy Vân càng lúc càng xa, Tô Lam quay đầu lại. Cô nhận ra rằng trong suốt quá trình, mẹ Lục vân ngồi tại chỗ rất bình tĩnh, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên một cái.

Trên thực tế, lúc trước mẹ Lục lo lăng cho đứa con trong bụng Lâm Thúy Vân như vậy thì khi nghe thấy bác sĩ nó đứa bé có vấn đề, người lo lắng nhất hẳn phải là bà mới đúng chứ. Cũng không biết tại sao mà bà lại có thể bày ra vẻ mặt như không có chuyện gì như Vậy.

Chuyện này giống như là… Như là bà ấy đã biết trước kết quả từ lâu.

Mẹ Lục dường như cũng nhận ra ánh mắt đánh giá của Tô Lam. Vì vậy bà lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cô.

“Cô nhìn cái gì vậy? Có cái gì đẹp mà nhìn cơ chứ?”

Tô Lam khế nói.

“Dì à, cháu biết dì vẫn để bụng chuyện của Thúy Vân đúng không?”

Mẹ Lục dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tô Lam một cái, trong lòng thâm nói. Đúng vậy, đúng là trong lòng bà còn để bụng chuyện của Lâm Thúy Vân, nhưng bà cũng ước gì cô ấy có thể biến mất khỏi thế giới này ngay lập tức!

“Tôi không có chuyện gì đối với cô †a, tôi cũng không để cô ta vào trong mắt, chuyện này có quan hệ gì với cô sao?”

“Dì à, dì đừng kích động, đúng là không có quan hệ gì với cháu, nhưng quả thật lại rất có quan hệ với con trai của dì”

Mẹ Lục nhíu mày: “Lời nói này của cô rốt cuộc là có ý gì?”

“Ý của cháu là cuối cùng cũng chỉ có giáo sư Lục và Thúy Vân sống cùng nhau, còn có tình cảm của hai người họ cũng như vậy, cháu đều có thể nhìn thấy được. Giáo sư Lục quan tâm đến Lâm Thúy Vân như thế nào, cơ bản là dì cũng không thể tưởng tượng được. Nếu dì thực sự quan tâm đến con trai của mình, thì xin dì đừng có lúc nào cũng nhắm vào Thúy Vân như vậy. Dì phải biết rằng, khi nhằm vào một phụ nữ có thai thì đối với cô ấy và đứa trẻ trong bụng cô ấy đều không phải là chuyện gì tốt đẹp!”

Mẹ Lục trực tiếp cười lạnh một tiếng.

Bà nhìn Tô Lam một cách đầy châm chọc, đứng dậy nói.

“Tôi nói cho cô nghe này Tô Lam, cô thật sự coi mình là gốc rễ của vũ trụ à! Cô xem cô là cái gì? Dựa vào cái gì mà cô dám ở đây dạy dỗ tôi?”

Tô Lam cau mày, cô nghĩ rằng những điều mình vừa nói lúc nấy rất lịch sự, cũng không có gì là không ổn, không có xúc phạm đến người nào khác. Cũng không biết vì cái gì mà dường như chuyện này đã chạm vào dây thần kinh nào đó của mẹ Lục.

“Đừng tưởng răng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì! Cô với Lâm Thúy Vân căn bản chính là cá mè một lứa, cũng chỉ là hai con hồ ly tỉnh mà thôi! Tôi hiểu rồi, thì ra cô là người xúi giục Lâm Thúy Vân! Nếu không phải cô ta nhìn thấy cô quấn quýt lấy Quan Triều Viễn, một bước bay lên trở thành con chim phượng hoàng thì làm sao cô ta lại sinh ra ý định này trong đầu, đi tìm Lục Mặc Thâm để quyến rũ chứ?”

“Đừng tưởng răng tôi không biết hai người đang các cô đang tính toán điều gì! Có một câu nói rằng con chim sẻ thì sẽ mãi mãi là chim sẻ. Cho dù nó thực sự bay lên trên thì nhiều nhất nó cũng chỉ là một con chim sẻ bị mắc kẹt trên cành, nó cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành phượng hoàng đâu!”

Kỳ thực, Tô Lam là người có tính cách rất tốt. Nếu không phải người khác | cố ý nhằm vào cô thì căn bản cũng rất khó có thể tranh cãi với cô.

Lần này cũng bởi vì mẹ Lục là mẹ Lục Mặc Thâm, lại là bậc bề trên. Cũng bởi vì bà là mẹ chồng của Lâm Thúy Vân cho nên Tô Lam mới vô cùng nhường nhịn đối với bà.