Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4947



Chương 4952

Nói xong câu này, lông mày Quan Triều Viễn lại càng cau chặt, ánh mắt trở nên thâm trâm. Nếu nói anh chọc phải cô gái kia ở chỗ nào, thì ngoại trừ chuyện của Nguyễn Bảo Lan ra, hẳn là không còn chuyện gì khác nữa.

Nếu Thẩm Tư Huy đã trở về, vậy thì chắc là Nguyễn Bảo Lan cũng đã về rồi.

Được lắm, trước đây anh đi tìm Thẩm Tư Huy giúp đỡ, bây giờ cũng đã đến lúc chùi đít rồi.

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn mấy đứa bé: “Các con gọi mẹ xuống ăn cơm đi, đừng chờ chai”

Tô Duy Hưng nhìn cha mình đầy châm chọc: “Cha, xem ra hôm nay cha | phải đánh một trận ác liệt rồi!”

Quan Triều Viễn nghe xong, lông mày cau chặt lại.

Mấy đứa quỷ sứ nhà họ Quan không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất là cha chúng. Mỗi lần chỉ cần Quan Triều Viễn cau mày, mấy nhóc đã có thể đánh hơi thấy mùi nguy hiểm.

Bây giờ thấy cha để lộ vẻ không vui ra mặt, mấy con thỏ non vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm. Lúc này Quan Triều Viễn mới quay người đi lên tầng.

Khi anh đến phòng ngủ chính, phát hiện mặc dù trong phòng ngủ bật đèn, nhưng bên trong lại không có ai.

Đến cả ban công, nhà vệ sinh, thậm chí đến cả phòng thay đồ cũng không có bóng dáng của Tô Lam.

Quan Triều Viễn hơi nheo mắt lại, đang nghĩ xem Tô Lam sẽ ở đâu thì nghe thấy tiếng động rất nhỏ ngay bên cạnh.

Anh quay người đi ra ngoài.

Cách phòng ngủ chính là phòng làm việc.

Ngay khi Quan Triều Viễn đẩy cửa ra, cũng là lúc thấy Tô Lam đang quay lưng về phía mình, tựa vào bàn đọc sách.

Tay của cô đang loay hoay bấm điện thoại, cũng không biết đang nghĩ gì.

Cứ như là cô đang nghĩ rất xuất thân, đến mức Quan Triều Viễn đẩy cửa vào mà cô cũng không phát hiện.

“Có phải mình nên gọi điện cho Chiến Lưu Thành, hẹn gặp anh ta vào ngày mai không nhỉ? Thế nhưng mình còn không biết rõ thân phận của anh ta, cứ tùy tiện gọi điện thoại qua… Hơn nữa còn muộn như vậy, có khiến anh ta hiểu lầm không nhỉ?”

“Ây dà, kệ, kệ đi, bây giờ thời gian gấp rút, không có nhiều thời gian cho mình nghĩ như vậy, kệ bà nói”

Tô Lam mở danh bạ ra, đang chuẩn bị tìm số điện thoại của Chiến Lưu Thành, đột nhiên nghe thấy giọng nói lành lạnh sau lưng: “Em cứ đứng đây lẩm bẩm gì vậy?”

Giọng nói đột ngột truyền đến dọa cho Tô Lam sợ đến mức hét lên, suýt nữa quảng luôn chiếc điện thoại trong tay ra ngoài.

Cô hoảng hốt quay đầu lại, đảo mắt đã thấy Quan Triều Viễn đứng cách đó không xa.

Không biết vì sao, cô bỗng có chút chột dạ.

Tô Lam bèn tranh thủ thời gian nhặt điện thoại lên, mất hứng phàn nàn: “Anh không biết là dọa người ta sẽ bị hù chết à? Hay là anh có sở thích đứng sau lưng người khác nghe lén?”

Lúc Quan Triều Viễn từ từ bước đến thì vẫn luôn quan sát biểu cảm trên mặt Tô Lam.

Thật ra khi anh đột ngột lên tiếng nói chuyện, giọng cũng không lớn lắm.

Anh không ngờ Tô Lam lại phản ứng quá đà như vậy. Ánh mắt anh dần chuyển qua di động trên tay cô. Vừa rồi cô đang định gọi điện cho ai vậy?