Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 355: Như thể là không được! 



Ông thật sự rất vui mừng. Nhưng theo phong tục ở Giang Châu, nguyên tắc là con gái mang thai, bố không được đến nhà con gái chúc mừng. Quan hệ giữa Giang Nhã Đan và Thời Du Huyên lại không tốt, để bà ta đến có khi lại gây ra chuyện khác, cho nên Thời Vũ Thành phái người đưa rất nhiều quà tặng đến, còn cẩn thận dặn dò qua điện thoại một phen.

Thời Vũ Thành không đến, nhưng Vương Dĩnh Chi lại đến.

Bà ta lái xe đến lập tức bị quản gia phát hiện, vội vàng chặn ở cửa không cho vào.

Advertisement

"Bà không được đi vào ạ."

Vương Dĩnh Chi trợn mắt, hai tay chống nạnh, sống lưng thẳng tắp bày ra dáng vẻ của mẹ chồng: "Tôi đến để chăm sóc con dâu, một người giúp việc như bà dựa vào đầu mà không cho tôi vào?"

Quản gia không chịu thua trước dáng vẻ này của bà ta: "Cậu chủ đã đặc biệt dặn dò, bà chủ không thể vào, đã có người chăm sóc cho cô chủ, không cần đến bà ạ."

"Hàn Ngọc, Hàn Ngọc, con ra đây..."

Vương Dĩnh Chi bị lép vế trước quản gia ở đây quá nhiều lần rồi, bây giờ đã có kinh nghiệm, không thừa lời với bà ấy nữa mà trực tiếp gân cổ gọi con trai mình.

Bà ta nhận được một cuộc gọi thần bí, người kia nói cho bà ta biết vài phương pháp qua điện thoại, Vương Dĩnh Chi cảm thấy rất hợp lý nên có thể thử một chút.

Thịnh Hàn Ngọc đi ra với vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng Vương Dĩnh Chi không quan tâm, thậm chỉ còn thầm vui vẻ.

Người kia nói đúng thật, quả nhiên con trai đang ở nhà, không đến công ty, lần này bị mình chặn được rồi.

"Hàn Ngọc, mẹ đến thăm con dâu này, chúc mừng con sắp lên chức bố. Mẹ và bố con cũng sắp thành ông nội bà nội rồi, con không biết trong lòng mẹ vui mừng đến mức nào đâu. Nếu ông nội con còn sống, nhất định càng vui hơn."

Vương Dĩnh Chi không giống trước đây, vừa đến đã lải nhải rằng bản thân vất vả thế nào, khó khăn biết bao nhiêu mà là dở bài quan hệ tình thân.

Vẻ mặt Thịnh Hàn Ngọc ôn hòa hơn: "Vào đi."

Bà ta vui vẻ muốn chết, cuối cùng đã được con trai cho phép đi vào biệt thự rồi.

Đây là bước đầu tiên, bước tiếp theo là ở lại mãi mãi.

Vương Dĩnh Chi bắt đầu đắc ý, vừa đắc ý lập tức lộ ra bộ mặt thật: "Con dâu đâu? Mẹ phải nói cho nó biết phép tắc nhà chúng ta mới được."

Vẻ mặt vừa dịu xuống của Thịnh Hàn Ngọc tức khắc tối sầm: "Cô ấy không cần bà định ra phép tắc của bà, đây là nhà của cô ấy, tất cả chỉ cần cô ấy nói là được."

Nếu lúc này Vương Dĩnh Chi có thể cảm giác được con trai đang tức giận, bớt ra vẻ ngay lập tức, đổi lại giọng điệu, vậy thì kế hoạch mà người thần bí kia dạy cho bà ta có thể tiếp tục tiến hành.

Nhưng mà bà ta đâu có biết.

Bà ta cảm thấy con trai bị con dâu tẩy não, như thể là không được!

Con trai của bà ta, tất nhiên phải nghe theo bà ta mới đúng. Vì vậy, bà ta bắt đầu chạy như điển trên con đường tìm chỗ chết:

"Hàn Ngọc, con nói vậy không đúng đầu. Mẹ là mẹ chồng của nó, cầu mẹ đi qua còn nhiều hơn đường nó từng đi, muối mẹ ăn vào cũng nhiều hơn cơm nó từng ăn."

"Các con làm bố mẹ lần đầu tiên nên chưa có kinh nghiệm, phải nghe mẹ, mẹ nuôi con xuất sắc thế này, mẹ có kinh nghiệm"

"Quản gia, đưa bà ta đi ra ngoài!" Thịnh Hàn Ngọc sầm mặt xuống ra lệnh đuổi khách.

Quản gia vốn đã không nghe nổi nữa. Hồi cậu chủ còn bé, ngoài việc Vương Dĩnh Chi dùng anh để tìm kiếm cảm giác tồn tại ra, tuyệt nhiên chưa từng chăm sóc anh thật tốt. Bây giờ lại làm bộ làm tịch ra dáng mẹ chồng đến biệt thự này, không biết bà ta nghĩ thế nào nữa.

"Bà chủ, mời bà đi ra ngoài, đừng khiến người giúp việc chúng tôi phải khó xử." Quản ra nói rất khách sáo, trên thực tế là bảo vệ sĩ bắt buộc đuổi bà ta ra ngoài.

"Hàn Ngọc, con nghe mẹ nói, mẹ là mẹ của con chẳng lẽ còn có thể hại con ư..." Bà ta chưa kịp nói xong đã bị đẩy ra cửa, đồng thời không vào trong được nữa.

Một lát sau, toàn bộ quà tặng bà ta mang vào đều bị vứt ra ngoài.

Hải sâm, tổ yến, vây cá thượng hạng!

Mua những thứ này đã làm cho Vương Dĩnh Chi vô cùng đau lòng, kết quả lại bị vứt ra như đồ bỏ đi vậy. Bà ta nhặt hết lại bỏ vào trong xe, không cần thì thôi, mang về nhà mình ăn.

Bà Giản gọi điện thoại cho Thịnh Hàn Ngọc, giọng nói nghẹn ngào: "Đúng, buổi sáng đã không thấy đâu. Chúng tôi tìm khắp các phòng bệnh cũng không thấy... Di Tâm không tìm cậu thật à?"

Giản Dị Tâm biến mất rồi.