Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 322: Tôi là một cây nấm lớn...





Không hay rồi, ông ta sẽ tỉnh lại sớm thôi!

Thịnh Dự Khải giật mình sợ hãi, hôm nay nếu Thịnh Hải không chết thì anh ta sẽ chết, giữa hai bố con họ chỉ có một người có thể sống tiếp.

Anh ta biết rất rõ bố anh ta tàn nhẫn và độc ác thế nào, một khi anh ta đã động lòng giết người thì tuyệt đối không có đường quay đầu lại!

Thịnh Dự Khải dùng tay bóp chặt cổ bố, miệng liên tục lẩm bẩm: "Bố đừng trách con, là bố đã dạy con không quyết đoán tàn nhẫn thì không phải đàn ông. Nếu hôm nay con không bóp chết bố thì sau này bố sẽ giết con. Bố đã có nhiều con trai nối nghiệp như vậy thì cũng nên yên lòng nhắm mắt được rồi..."

Thịnh Hải bắt đầu vùng vẫy, hai mắt mở to như muốn lòi ra.

Bởi vì cổ bị con trai bóp, khuôn mặt ông ta bắt đầu tím bầm lên vì nghẹt thở. Hai tay ông ta qua quàng bắt lấy tay Thịnh Dự Khải, muốn đẩy anh ta ra!

Thấy vậy, Bạch Tuyết cũng chạy đến giúp đỡ và dùng sức đẩy mạnh con trai: "A Khải buông tay ra. A Khải, con đừng kích động quá. Nhân lúc thời gian kịp mau buông tay ra, nếu không con sẽ hối hận ..."

"Cút đi!"

Thịnh Dự Khải đá mẹ mình ra thật xa, sau đó nới lỏng cổ bố mình. Ngay sau đó, anh ta nắm lấy chiếc đèn bị ném trên mặt đất, dùng chui đèn làm từ đồng nguyên chất đập vào đầu bố mình...

Máu tươi chảy dọc xuống trán, trước khi nhắm mắt, Thịnh Hải còn khẽ nhếch. miệng với anh ta, như thể ông ta cảm thấy rất hài lòng.

Thịnh Dự Khải cầm chặt cây đèn trong tay, chỉ sợ bố anh ta sẽ đột ngột nhảy bổ về phía trước.

Nhưng chuyện mà anh ta lo lắng không hề xảy ra. Máu của Thịnh Hải chảy ngày càng nhiều, sắc mặt của ông ta cũng ngày càng trắng bệch... Thịnh. Dự Khải sợ máu sẽ chảy ra bên ngoài và bị người giúp việc nhìn thấy. Anh ta luống cuống tay chân tìm khắp phòng đọc sách, lấy tất cả giấy tờ và tài liệu có thể vơ được trong tầm với để nhét vào khe cửa!

Chỉ có điều những thứ này quá cứng, hơn nữa sức thấm hút không tốt lắm. Anh ta lại đứng dậy kéo rèm cửa, khóe mắt liếc về phía mẹ mình mới phát hiện bà ta đang co rút trong góc, hoảng sợ nhìn chằm chằm vết máu trên mặt đất!

Thi thể Thịnh Hải được tấm rèm cửa quấn chặt những vết máu trên mặt đất thì không thể lau sạch được!

Thịnh Dự Khải cần người giúp đỡ, nhưng Bạch Tuyết vẫn rúc ở góc tường bất động, miệng lầm bầm: "Tôi là cây nấm, tôi là một cây nấm lớn..."

"Mẹ, mẹ sao vậy?"

Thịnh Dự Khải nhận thấy có điều gì đó không ổn, anh ta lắc lắc tay trước mắt bà ta, trên bàn tay kia đều là máu tươi. Nhưng Bạch Tuyết vẫn như không nhìn thấy, chỉ lặp đi lặp lại hai câu nói kia.

Tận mắt chứng kiến cảnh con trai giết chồng ngay trước mặt mình, Bách Tuyết đã bị kích thích mạnh – bệnh tâm thần.

Thịnh Dự Khải đuổi tất cả người giúp việc trong nhà, sau đó chuyển thi thể của Thịnh Hải đi suốt đêm, lái xe đến bờ biển và trực tiếp ném xuống biển!

Vứt xác xong, anh ta trở về nhà thu dọn phòng đọc sách. Bách Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế bất động ngồi xổm trong góc.