Tổng Tài, Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 117: Tạm được, viết không tệ



Thế nhưng anh ta nhanh chóng đẩy ngã suy nghĩ này.

“Dì Trương, bà quá đáng, bà đưa cho tôi thứ quần áo gì thế?”

Thứ Thịnh Dự Khải cầm trên tay chính là loại áo bông lớn, quần ống rộng mà các bác gái hay mặc, còn tạm được, không lấy váy cho anh ta mặc.

Cũng có nội y, nhưng toàn bộ đều là những món mà các bác gái hay mặc, cũng còn mới hoàn toàn, bên trên vẫn còn nguyên tag.

Quản gia ở bên ngoài che miệng lại, đi xuống lầu không nói tiếng nào.

Rón rén đi ra mở cửa hông, cho người bên ngoài đi vào.

Thịnh Dự Khải xoay quanh trong phòng tắm, trên người tất cả đều là nước lạnh, bây giờ càng lúc càng lạnh, anh ta nhanh chóng run rẩy cong người xuống, bị lạnh chịu không nổi.

Chốt mở máy sưởi trong nhà tắm hình như hư rồi, căn bản không hề phản ứng.

Không được, Thịnh Dự Khải ở bên trong không kiên nhẫn nổi nữa, anh ta phát hiện mình bị lừa rồi!

Trong phòng tắm còn không có khăn tắm, bây giờ ngoại trừ những thứ quần áo xấu xí này, căn bản cũng không còn gì có thể mặc.

Mặc thôi, có xấu đi nữa thì cũng mạnh hơn chết cóng.

Thịnh Dự Khải tưởng rằng quản gia đùa anh ta, nghĩ thầm dù sao cũng không ai trông thấy, chờ sau nay tỉnh cả gốc lẫn lãi với bọn họ.

Thịnh Dự Khải nhanh chóng mặc áo bông của các bác gái vào, đi ra khỏi phòng tắm.

“Di Trương, dì Trương...”

“Bà đang ở đâu? Bây giờ có thể nói cho tôi.”

Đi đến đầu cầu thang, Thịnh Dự Khải trợn tròn mắt, nhanh chóng chạy ngược trở về!

Đèn flash sau lưng anh ta vang lên không ngừng, các phóng viên vội vàng đuổi theo, hô lên sau lưng anh ta: “Chủ tịch Thịnh, xin anh giải thích một chút, tại sao anh lại đến đây?”

“Tại sao anh lại mặc đồ nữ, là bởi vì có đam mê này à?”

“Anh có thể giải thích một chút không, này, đừng chạy..”

Mỗi cánh cửa trên hành lang đều bị khóa lại, anh ta muốn tránh đi đâu cũng không tránh được, ngay cả phòng tắm vừa đi ra, bây giờ cũng không đi vào được!

Các phóng viên đuổi theo đến, Thịnh Dự Khải không có chỗ trốn, chỉ có thể dùng vạt áo che mặt mình lại.

“Các người đừng chụp, không được chụp tôi, không được tôi cho phép, các người làm như thể gọi là xâm phạm nhân quyền! Tôi sẽ kiện các người ra tòa.”

Thịnh Dự Khải uy hiếp, bây giờ anh ta lại nhớ đến nhân quyền.

Các phóng viên cũng chẳng sợ, bọn họ cũng không phải thật, tùy ý kiện.

Micro đưa đến trước mặt Thịnh Dự Khải: “Chủ tịch Thịnh, xin anh giải thích một chút nhà này không có ai trong nhà, anh vào bằng cách nào?”

“Còn nữa, hôm qua weibo vip lớn Con thỏ biết bán manh, quan hệ của anh với anh ta là như thế nào, xin giải thích một chút.”

Hai mắt Thịnh Dự Khải chuyển động nhanh như chớp, dứt khoát buông vạt áo xuống, cho bọn họ chụp thoải mái: “Ông chủ của Đỉnh Thịnh mời tôi đến, nếu anh ta không mời thì làm sao tôi có thể vào được?”

“Còn Con thỏ gì đó mà các người nói thì tôi không biết, tôi không có bất kì quan hệ gì với anh ta, anh ta vụ oan hãm hại tối, lần này tôi đến chính là để xóa bỏ hiểu lầm này với Chủ tịch Thịnh và Chủ tịch Ảnh, thuận tiện nói chuyện hợp tác.”

Nói hươu nói vượn với Thịnh Dự Khải mà nói thì đã là chuyện quyen thuộc, căn bản không cần bản thảo cũng có thể há miệng mà ra, còn càng nói càng lưu loát.

Anh ta chậm rãi nói, nói về sau ngay cả bản thân anh ta cũng tin.

Nhưng các phóng viên càng lúc càng không quan tâm, không đợi anh ta nói xong đã có người đóng lại máy quay đầu về.

Có mở đầu thì có người theo, chỉ chốc lát sau toàn bộ mọi người đều đi hết.

“Này, các người làm sao thế?”

Trong lòng Thịnh Dự Khải dâng lên dự cảm bất thường, anh ta đuổi theo sau cảnh cáo: “Tôi cảnh các các người không cho phép cắt câu lấy nghĩa, nếu không tốt nhất định sẽ khiến các người không thể lăn lộn nổi ở Giang Châu.

Văn phòng ở tầng cao nhất trong cao ốc Ginza.

“Tạm được, viết không tệ” Vân Triết Hạo mở weibo của các tài khoản vip lên, vừa xem vừa bình luận.

Thịnh cũng sẽ bị thương nặng.

Giản Nghi Ninh cười nở hoa như yêu nghiệt, cặp mắt hoa đào liên tục phóng điện về phía Ảnh Tử, tán thán nói: “Ảnh Tử, cô cũng lợi hại thật, anh Hàn Ngọc và Thịnh Dự Khải đấu nhiều năm như thế, cũng không thoải mái như khi cô ra tay”

“Chuyên gia giả gái, ha ha ha ha ha..”

Anh ấy nhìn một lần cười một lần, thật sự không thể nhịn được.

Vân Triết Hạo cũng bội phục giơ ngón cái lên với Ánh Tử: “Lợi hại, xác thực lợi hại, may là cô là bạn hợp tác với tôi chứ không phải đối thủ, nếu là đối thủ.”

Nời con chưa nói hết, anh ta đã rùng mình.