Tổng Giám Đốc Truy Thê: Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 196





CHƯƠNG 196

Cô ngẩng đầu nhìn gượng mặt Mạc Tư Quân, trên mặt anh không có chút cảm xúc gì, có lẽ… dù cô có chết hay là con của cô có chết thì người đàn ông này cũng sẽ không bao giờ cảm thấy chuyện đó có liên quan đến mình.

Không biết từ bao giờ, mặt trời đã khuất sau rặng mây, bầu trời trong phút chốc trở nên ảm đạm, dường như sắp mưa, gió trên núi càng lúc càng lớn, mang theo hơi thở buồn bã.

Trước khi Đường Hoài An mất đi ý thức, những gì cô nhìn thấy là Lâm Nhất mang một nhóm người đang xông về phía cô và Mạc Tư Quân…

Trong giấc mơ, chàng thiếu niên gầy gò mặc một bộ vest đen nhưng vẫn không giấu được khí chất ngông cuồng toát ra từ trong xương tủy, đây là buổi chiều cùng ngày anh vừa đi du học ở Mỹ trở về.

Tang lễ long trọng nhưng lại rất tĩnh lặng. Trước mặt người thanh niên là hội trường để linh cửu, di ảnh được đặt giữa những bông hoa trắng, trong ảnh là một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, là vợ của Mạc Thương Hải, con trai trưởng nhà họ Mạc, bà ta cũng là mẹ của Mạc Tư Quân.

Hình ảnh lướt nhanh qua đầu Đường Hoài An.

Lúc đó cô đang đứng bên cạnh Mạc Tư Quân, anh nhìn vào hội trường để linh cửu nơi mẹ mình qua đời vì bệnh tật, thậm chí còn chưa được gặp bà ta lần cuối. Ánh mắt của chàng thanh niên rõ ràng rất u buồn và đau đớn, nhưng là cháu trai trưởng của Mạc thị, anh phải cố giả vờ bình tĩnh.

“Từ hôm nay, em sẽ luôn ở bên anh.”

Cô trong giấc mơ đã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mạc Tư Quân, nhưng lập tức bị quăng đi. Đường Hoài An mãi mãi sẽ không quên được ánh mắt lạnh lùng của Mạc Tư Quân trong ngày mưa đó: “Tôi không cần bất cứ ai bên cạnh tôi hết, làm ơn tránh xa tôi ra.”

Sau đó, giấc mơ lại biến thành một mảng tối đen như mực, như giẫm lên không trung, Đường Hoài An khẽ hét lên một tiếng.

“A…!”

Cô mở mắt ra, thứ cô nhìn thấy là bóng tối, chóp mũi nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Đây là phòng bệnh của bệnh viện, nhưng đèn không bật, cửa sổ mở hé một nửa, ánh trăng trong vắt chiếu vào trong phòng, Đường Hoài An không nhìn rõ tình hình trong phòng bệnh, trái tim cô trống rỗng, da đầu tê dại. Cô phải mất hơn một phút để nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hôn mê.

Mạc Tư Quân…

“Mạc Tư Quân…” Đường Hoài An hoảng sợ kêu lên.

Ngay lập tức, ở góc tường vang lên tiếng động, là âm thanh có người từ đứng dậy khỏi sofa, Đường Hoài An nhìn sang, khuôn mặt Mạc Tư Quân từ từ hiện ra trong ánh sáng yếu ớt.

“Tạch.”

Ánh sáng đột ngột khiến Đường Hoài An chói mắt, phòng bệnh cao cấp rất rộng tràn ngập sự đau buồn, cô im lặng nhắm mắt lại.

Mạc Tư Quân bật cái đèn nhỏ bên cạnh giường lên, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên giường cô.

Đường Hoài An mặc áo bệnh viện sạch sẽ, sắc mặt cô tái nhợt, mái tóc xõa nhẹ bên tai, rõ ràng chỉ mới một đêm thôi mà như ốm đi một vòng. Mạc Tư Quân nhìn bộ dạng này của Đường Hoài An thì trong lòng có chút khác thường.

Đôi tay run rẩy của anh muốn chạm vào mặt cô, nhưng cuối cùng anh lại không làm hành động đó.

Vẻ mặt của Đường Hoài An rất bình tĩnh, cô nhìn Mạc Tư Quân, trong mắt không có một chút cảm xúc, một lúc sau mới phun ra bốn chữ: “Đứa bé thế nào?”

Một khoảng lặng to lớn lấp đầy khoảng cách giữa hai người chưa đến nửa mét, tim Mạc Tư Quân đập rất nhanh, thật lâu sau, anh mới nói ra hai từ mà trước đây anh chưa từng nói với cô.

“Xin lỗi.”