Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 286: Ai là người phải hối hận trước? 2



Thật ra thì trong lòng thím Trương hiểu rõ, Văn Hinh muốn mình rời đi là để nói chuyện với người đàn bà này, bà cũng không phải người ngu đếnnỗi không hiểu chuyện. Bà rời khỏi Văn Hinh sau đó đi thẳng tới phòngkhám bệnh của Lăng Hạo Hiên.

"Bà ngồi đi!" Chờ thím Trương rời đi, Văn Hinh nhìn Diêu Phương, ý bảo bà ngồi xuống cái ghế bên cạnh mình.

Diêu Phương nhìn cô một cái, rồi mới từ từ ngồi xuống, mặc dù thần sắccó chút không tự nhiên, nhưng mỗi một động tác nhấc tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao quý ưu nhã thường thấy.

Đợi bà ngồi xuống, Văn Hinh mới nhàn nhạt hỏi: “ Tôi nghe Tề Nhân Kiệtnói, bà không chịu nhận số tiền mà anh ấy trả?” Từ lúc Tề Nhân Kiệt nóisẽ giúp cô trả khoản nợ với nhà họ Du, anh đã ngay lập tức gửi chi phiếu 20 triệu tới nhà họ. Nhưng mà ngay ngày hôm sau, tấm chi phiếu lại bịgửi trả lại.

Nhưng Tề Nhân Kiệt cũng không cam lòng, gửi tổng cộng ba lần, kết quảvẫn bị gửi trả lại. Gửi tới gửi lui bảy, tám lượt không được. Cuối cùng, Tề Nhân Kiệt nói chuyện này cho cô biết. cô cũng biết, nhà họ Du khôngmuốn phủi sạch quan hệ với cô là có nguyên nhân.

Trước đây, cô vẫn nghi ngờ, họ không chịu buông tha cô, đến tột cùng làvì đứa nhỏ trong bụng cô, hay là vì cô. Hôm nay, Diêu Phương đột nhiêntới đây, vừa vặn cô có thể hỏi rõ ràng rồi.

“ Là Thần Ích.” Diêu Phương đột nhiên thở dài, chân mày nhíu lại tỏ vẻbất đắc dĩ, “ Là Thần Ích thủy chung không chịu nhận.” Chuyện xảy ra đêm hôm đó, đúng là con trai bà đã hành xử quá đáng, Văn Hinh muốn phủisạch quan hệ với họ cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mà bà cũng có điều khóhiểu chính là, con trai bà hận Văn Hinh như vậy, tại sao lại vẫn cố chấp không chịu buông tay/

"Hả?" Văn Hinh sửng sốt.

Lại là Du Thần Ích!

Đến tột cùng anh ta muốn thế nào đây?

Trong đầu đột nhiên hiện lên dáng vẻ điên cuồng của anh ta đêm nọ, chodù tới tận bây giờ, nghĩ lại vẫn khiến cô sợ hãi, không biết mình đãthoát khỏi anh ta như thế nào.

Nhớ lại đêm đó, trong đầu cô không ngừng đau, chỉ nhớ tới sự điên cuồng của Du Thần Ích cũng khiến cô phải rùng mình.

Đúng rồi, là Diêu Phương!

Cô nhớ lại dáng vẻ lo lắng của Diêu Phương, đúng rồi, là bà ấy kêu gọingười ngăn cản Du Thần Ích, cô mới chạy trốn khỏi Du Thần Ích được.

Nếu như không có Diêu Phương, đêm hôm đó không biết cô còn có thể thành ra dạng gì nữa.

Hơn nữa, cũng là bà ấy giúp cô tìm cha mẹ ruột, để cô biết rằng thì ra cha mẹ cô cũng đã từng yêu thương cô đến thế.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô, sự oán hận với Diêu Phương cũng dần nhạtđi. Một lần nữa nhìn về phía Diêu Phương, cô bỗng nhiên giật mình. Chỉmới ít ngày trôi qua, mà bà ấy dường như đã già đi trông thấy.

Trong ấn tượng của cô, Diêu Phương là một người vô cùng chú trọng bảnthân, cho dù ở nhà, ngày nào bà ấy cũng ăn mặc quý phái, trang điểm tỉmỉ.