Tổng Giám Đốc Đào Hoa Xin Cẩn Thận

Chương 122





Ngày thứ hai khi Điền Đại Quân tỉnh lại, nhìn mình cả người trần truồng, trên giường lại có một vết máu, cảm thấy rất hài lòng, cô ấy vẫn còn là xử nữ.

Mặc quần áo vào, từ phòng ngủ đi ra, chỉ thấy trên bàn bày một chút bữa ăn sáng. Hắn vừa ngồi xuống, Tiểu Ốc liền bưng đĩa rau ngâm đi ra: "Anh nếm thử xem."

Điền Đại Quân thừa dịp cô gắp thức ăn ình, ở trên tay của cô sờ soạng một cái: "Bảo bối, đêm qua anh biểu hiện có được hay không?"

"Ghét, thân thể người ta hiện tại còn mệt, về việc đơn vị, ngày mai em mới đi! Hôm nay em muốn nghỉ ngơi thật tốt."

"Uh, tốt nhất em nghỉ ngơi đi." Thấy mặt cô đỏ lại thẹn thùng, rất là đáng yêu, Điền Đại Quân liền nghe theo cô.

"Buổi tối tới dùng cơm sao?"

"Uh, anh sẽ cho người đưa một chút quần áo đến đây, về sau anh sẽ ở chỗ này rồi." Mới vừa nếm một chút ngon ngọt, hắn thế nào chịu cứ như vậy bỏ qua cô?

"Chỉ cần anh không ghét bỏ chỗ của em nhỏ hẹp là được." Phòng nhỏ nói xong cũng ăn vài miếng.

Mấy ngày sau khi Điền Đại Quân tới ở, cảm thấy ở đây cách chỗ mình làm việc quá xa, lái xe không tiện. Bất động sản của hắn cũng không ít, lại thấy nơi này hiện tại quá nhỏ, ở không nổi nữa, liền mang theo Tiểu Ốc tới biệt thự của hắn ở Thành Tây. Tiểu Ốc hiện tại luôn đi theo hắn, nói cho oai thì là phụ tá, thật ra thì người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây chính là tiểu tam. Dáng dấp rất đẹp mắt, thật là đáng tiếc!

Điền Đại Quân rất cảnh giác, thư phòng của hắn ngay cả người làm vào quét dọn cũng không được, lại còn khóa bằng mật mã, chỉ có chính hắn mới có thể vào. Tiểu Ốc mượn cớ đi vào hai lần, ngày hôm đó thấy thời gian thích hợp, Tiểu Ốc cầm một chén canh hạt sen bách hợp đi gõ cửa: "Anh Đại Quân, em có nấu canh hạt sen bách hợp cho anh nếm thử , em có thể vào không?"

"Vào đi!" Điền đại quân phòng bị khép máy tính lại.

Tiểu Ốc cười đem chén canh đưa tới: "Em có quấy rầy anh làm việc không?"

"Không có sao, bảo bối giúp anh xoa bóp đầu, anh hơi mệt chút."

"Ừ, anh nếm thử một chút xem em làm có ngon không." Tiểu Ốc khéo léo giúp hắn xoa bóp, thấy hắn đem chén canh uống, đem bàn tay mình để trước mũi hắn lắc lắc: "Đây là nước hoa em mới mua, ngươi ngửi thử một chút xem có thơm không? Nếu là thích, buổi tối em cũng sẽ dùng."

"Hương. . . . . ." Điền Đại Quân vừa mới nói xong cái chữ này, liền hôn mê bất tỉnh.