Tôn Thư Trọng Sinh

Chương 34: Đáng yêu



“Trước khi ngâm thuốc tắm, ta muốn thỉnh giáo ngài một phen.” Tôn Thư đưa phương thuốc cho cha sử dụng cho Nỗ Mộc xem, rồi nói tình trạng cha mình cho hắn: “Cha ta ngâm mấy ngày thuốc tắm sau, linh điền đã bắt đầu khép lại, ta muốn hỏi một chút, phương thuốc này có cần cải tiến lại hay không, ta lo lắng linh điền cha ta khôi phục không đủ ổn định.”

Cậu hy vọng có thể từ bảy phần nắm chắc thành mười phần nắm chắc, khiến cha có thể càng nhanh khôi phục thân thể.

Nỗ Mộc nhìn kỹ một lần phương thuốc, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời: “Hảo tiểu tử, bí phương này ngươi từ đâu có được?”

Tôn Thư: “……”

Cậu có thể nói là hai người bọn họ người ở đời trước cùng nhau nghiên cứu ra sao?

“Cái bí phương này thật sự rất hay, ta có thể bảo đảm với ngươi phương thuốc này tuyệt đối có thể trị liệu tốt cho cha ngươi.
Hơn nữa, có thể nghiên cứu ra bí phương này nhất định là người tuyệt thế y thuật, thật muốn cùng hắn so tài xem ai y thuật cao siêu hơn.

Tôn Thư, ngươi biết người này là ai sao? Hắn hiện tại lại ở nơi nào?”

Tôn Thư: “……”

Nghiên cứu cái này chính là ngươi, ngươi như thế nào so tài với chính mình?

Nỗ Mộc thấy cậu không lên tiếng, nghi hoặc nói: “Không thể nói sao?”

“Không phải không thể nói, là ta hiện tại cũng không biết hắn ở nơi nào.”

Nỗ Mộc vẻ mặt tiếc nuối: “Đáng tiếc, vậy ngươi biết hắn tên gọi là gì sao?”

“Hắn cho ta bí phương không có nói cho ta biết tên, về sau nếu là ta thấy hắn, ta nhất định sẽ đem hắn giới thiệu cho ngươi.”

“Được.”

Tôn Thư than nhẹ một tiếng: “Ta nghĩ sau khi cha ta ngâm ba mươi ngày, là thời điểm thích hợp đem tụ linh thảo tới củng cố linh lực. Nếu tụ linh thảo không được, thì mỗi ngày một viên ngưng linh đan thử một lần, ngài nói thế nào?”
“Ta cũng có ý tưởng này.” Nỗ Mộc nhìn phương thuốc gật gật đầu, sau đó, nhìn về phía Tôn Thư: “Ngươi hiểu y thuật?”

Tôn Thư chột dạ nói: “Sơ sài hiểu một vài cái.”

Nỗ Mộc lãng cười một tiếng: “Ta xem không nghĩ một vài đâu.”

Hắn đem phương thuốc trả lại Tôn Thư: “Đi, chúng ta hiện tại liền đi ngâm thuốc tắm.”

Tôn Thư đem phương thuốc thả lại không gian: “Chúng ta có phải trước tiên chuẩn bị một cái nồi to có thể chứa được ta không?”

“Lúc các ngươi đi rạp hát xem diễn, ta đã lệnh cho người đi chuẩn bị.” Nỗ Mộc mang theo Tôn Thư đi vào phòng bên cạnh bọn họ, vào phòng tắm: “Chờ nước nóng, ngươi lại đi vào.”

Hắn đem gói thuốc mở ra, sau đó, đi đến nồi to.

Tôn Thư nhìn đến những dược liệu là các loại sâu nhỏ khác nhau, cả người có bao nhiêu da gà đều nổi lên: “Ta lát nữa ngâm cái này?”
“Ngươi không cần thấy bọn nó ghê tởm, kỳ thật đều là dược liệu trân quý! Nếu thật sự chịu không nổi thì bên ngoài chờ ta.

Chờ nước nóng, ta lại kêu các ngươi vào! Đúng rồi, cơm trưa hẳn là xong, các ngươi đi ăn cơm trưa xong lại đến.”

Tôn Thư và Hắc Nguyên Dực cũng không thể quấy rẩy Nỗ Mộc, chạy đi ăn cơm, xong ở bên ngoài chờ Nỗ Mộc.

Chờ nước nóng, Nỗ Mộc lệnh cho Thi Cửu, Thi Nguyên đỡ Tôn Thư tiến vào.

Nỗ Mộc nói: “Cởi hết quần áo ra.”

Thi Nguyên và Thi Cửu nhanh chóng đem Tôn Thư cởi đến không còn một mảnh.

Tôn Thư lạnh đến run run, nhưng khuôn mặt lại có chút nóng lên, đây là lần đầu tiên cậu ở trước mặt Nỗ Mộc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, tự nhiên có chút ngượng ngùng.

“Dìu phu nhân vào trong nồi.” Nỗ Mộc chỉ huy bọn Thi Nguyên: “Cẩn thận một chút, nơi này ướt, dễ dàng trượt chân! Tôn Thư… Cậu chờ tôi lấy thang nhỏ đi lên đi……”
Lời hắn nói còn chưa nói xong, nửa cái chân bước vào trong nước của Tôn Thư một cái đứng không vững, đột nhiên nghiêng: “A ~~”

“Cẩn thận.” Nỗ Mộc vội vàng tiến lên đỡ cậu đứng vững.

Cùng lúc, cửa phòng tắm bị người nhanh chóng đẩy ra.

Tôn Thư nhìn thấy Hắc Nguyên Dực, xấu hổ và giận dữ mà nâng chân trong nồi lên hướng người bên cửa mà hất qua, liền nước mang dược liệu mà hắt lên Hắc Nguyên Dực.

Cậu nổi giận nói: “Hắc Nguyên Dực! Huynh đi ra ngoài.”

Mặc kệ là này một đời hay là đời trước, cậu chưa từng cho Hắc Nguyên Dực xem qua bộ dáng như thế này của cậu.

Hắc Nguyên Dực sắc mặt tức khắc đen lại.

Nỗ Mộc nhìn thấy Tôn Thư lãng phí dược liệu trân quý, tức giận đánh lên mông lớn trắn nõn của cậu một cái: “Đừng lãng phí dược liệu.”
“……” Tôn Thư xấu hổ đến nhanh chóng ngồi vào trong nồi, lúc này mặt so nước dưới thân còn muốn nóng hơn.

Nỗ Mộc vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Đều là nam nhân, xem một chút cũng không mất khối thịt, huống chi, Hắc tiểu tử là phu quân của ngươi, hai người đều nhìn qua, có cái gì mà thẹn thùng?”

“Sư phụ.” Tôn Thư bị lời y nói xấu hổ đến quên mất đời này còn chưa có bái Nỗ Mộc làm sư.

“Ha ha.” Nỗ Mộc lên tiếng cười: “Xem tại đây tiếng sư phụ, ta liền thu ngươi làm đồ đệ, vừa lúc, ta cũng không có đồ đệ, cũng nên là thời điểm thu cái đồ đệ kế thừa y thuật ta.”

Hắn giơ tay ở trên người lục soát lục soát, móc ra một khối ngọc màu đen hình con rết cho Tôn Thư: “Con người của ta không thích phiền toái, bái sư nghi thức liền không cần, cái này ngọc bội cho ngươi, thấy nó như thấy ta, về sau có việc có thể đến nam bộ Vu tộc tìm ta.”
Tôn Thư nhìn ngọc bội ngơ ngẩn sững sờ. Cậu lúc trước còn muốn tìm lấy cớ lại bái Nỗ Mộc làm sư, không nghĩ tới, một câu sư phụ, khiến cho Nỗ Mộc sảng khoái thu cậu làm đồ đệ.

Nỗ Mộc thấy cậu không nhận ngọc bội, nhướng mày: “Như thế nào? Không muốn bái ta làm thầy?”

“Không phải, không phải.” Tôn Thư nhanh chóng đem ngọc bội nhận lấy: “Cảm ơn sư phụ.”

Ngọc bội thập phần độc đáo, trên mỗi chỉ chân nhỏ đều treo một cái tiểu lục lạc bạc, nhẹ nhàng lay động, liền sẽ phát ra thanh âm thanh thúy đinh linh linh.

Nỗ Mộc xoay người nhìn về phía Hắc Nguyên Dực bọn họ: “Các ngươi trước đi ra ngoài chờ xem, ta có chuyện riêng tư muốn cùng tiểu đồ đệ nói.”

Hắc Nguyên Dực trầm mặt đi ra ngoài cửa.

Hắc Càn nhỏ giọng vô tức mà đi theo Hắc Nguyên Dực, đem trên người dược liệu một chút một chút gỡ xuống, nghẹn ý cười hỏi: “Chủ tử! Ngươi đi vào bên trong nhìn thấy gì?”
Hắn biết ảo tưởng phu nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ là một chuyện đại nghịch bất đạo, nhưng vẫn là nhịn không được nghĩ sau khi phu nhân cởϊ qυầи áo dáng người thế nào.

“……” Hắc Nguyên Dực lạnh lùng mà quét hắn liếc mắt một cái, nghĩ đến vừa rồi tình cảnh vừa rồi nhìn thấy, khóe miệng không nhịn được câu lên.

Y vừa rồi đi vào căn bản không kịp thấy rõ ràng tình huống, đã bị tát nước đầy mặt, lóa mắt, chỉ nhìn đến một cái bóng trắng bóc bước vào nồi to.

Nói thực ra, y thật không biết Tôn Thư thẹn thùng cái gì. Tất cả mọi người đều là nam nhân, nên có đồ vật đều có, hơn nữa, người đều gả cho y, có cái gì mà thẹn thùng?

Trong phòng tắm, Nỗ Mộc liền hỏi Tôn Thư đối cậu dược hiểu biết như thế nào… Phát hiện tiểu tử này tuổi còn trẻ không chỉ có nhận biết các loại dược liệu, tri thức cũng thập phần phong phú, so một ít lão y sư hiểu được còn muốn nhiều hơn, căn bản không cần hắn dạy lại từ đầu.
Cho nên, trong lòng đặc biệt cao hứng, không nghĩ tới tới nơi này trị bệnh cho người còn có thể nhặt được một đại bảo bối.

Liền hạ quyết tâm, ở Cao Lăng mấy ngày này muốn đem y thuật mình có được đều truyền cho Tôn Thư.

Tôn Thư ngâm xong thuốc tắm ra ăn cơm chiều, liền phát hiện ánh mắt Hắc Nguyên Dực vẫn luôn ở trên người cậu đảo quanh.

Một hồi lại nhìn chằm chằm cậu gắp đồ ăn, một hồi lại nhìn chằm chằm cậu nhai đồ ăn, hoặc là nhìn chằm chằm bụng tròn vo của cậu.

Bị người nhìn chằm chằm như vậy, cả người cậu đều không được tự nhiên, đang muốn hỏi Hắc Nguyên Dực nhìn cái gì, liền nghe Nỗ Mộc ha ha cười: “Tiểu Nhược, ta cảm thấy ngươi ăn cơm bộ dáng thật thú vị.”

Tiểu Nhược xưng hô là lúc ngâm thuốc tắm, Tôn Thư bảo y kêu như vậy.
Tôn Thư nhíu mày: “Thú vị?”

“Ngươi có biết ngươi hiện tại tựa như hài tử mới vừa học ăn cơm, bởi vì bụng quá tròn không thể tới gần cái bàn, ngón tay lại bởi vì quá phì liền đũa đều lấy không xong, còn bởi vì cánh tay thịt nhiều cong không về tới, làm cho khi ăn cơm thập phần cố hết sức, rồi lại không cam lòng để cho người khác đút, liền cùng chính mình phân cao thấp, thật vất vả mới miễn cưỡng đút chính mình một ngụm.

Cho nên, khi nhai đồ ăn, song mặt tức giận, cũng phồng cả lên, giống như bé mập hai tuổi, ách, hình dung như thế nào đây……”

Nỗ Mộc suy nghĩ một hồi lâu, mới tìm được một từ để hình dung: “Đúng rồi, chính là đáng yêu, đặc biệt đáng yêu, khiến cho người muốn xoa bóp mặt ngươi a.”

Đáng yêu!?

Hắc Nguyên Dực nhìn chằm chằm Tôn Thư híp híp mắt, vừa rồi liền vẫn luôn tìm không thấy từ tới hình dung Tôn Thư.
Hiện tại Nỗ Mộc vừa nói như vậy, Tôn Thư ăn cơm bộ dáng thật đúng là đáng yêu.

Y đồng ý gật gật đầu, từ này tương đối chuẩn xác.

“Sư phụ.” Tôn Thư vẻ mặt bất đắc dĩ, cậu ăn cơm đã đủ lao lực, còn bị người lấy ra giễu cợt.

Nỗ Mộc ha ha cười: “Ta cũng không phải trêu ghẹo ngươi, ngươi là thật sự rất đáng yêu, đáng tiếc, mấy tháng sau, liền phải gầy xuống.”

Hắc Nguyên Dực gật gật đầu, cũng cảm thấy thực đáng tiếc.

Tôn Thư thấy thế, tức giận nói: “Ngươi gật cái gì đầu, ăn cơm.”

Cậu cố ý gắp miếng xương gà bị cậu gặm đến nham nhở rồi ném vào bát Hắc Nguyên Dực.

Hắc Nguyên Dực nhìn miếng xương giống bị cẩu gặm qua, nhướng mày, sau đó gắp thịt gà đưa đến trong miệng.

Tôn Thư: “……”

Gặm thành như vậy, còn dám ăn?

Nỗ Mộc cảm thán: “Các ngươi hai phu phu cảm tình thật tốt.”
Tôn Thư bị nói được ngượng ngùng: “Ai cùng hắn tốt.”

“Thẹn thùng?” Nỗ Mộc cười nói: “Tiểu Nhược, ngươi thật dễ dàng thẹn thùng, nhìn mặt ngươi đều hồng thành đít khỉ.”

Tôn Thư chết không thừa nhận: “Ta mặt là bị ánh nến chiếu hồng.”

Cậu kỳ thật không phải một người dễ dàng thẹn thùng, chỉ là trọng sinh một đời, cũng không biết mình làm sao vậy, đối mặt Hắc Nguyên Dực đặc biệt dễ dàng thẹn thùng.

“Ân ân, ta đã biết, là bị ánh nến chiếu hồng.” Nỗ Mộc cười nhìn cậu, lời nói thấm thía nói: “Tiểu Nhược, mỗi người đều có tâm cảm thấy thẹn, cho nên sẽ thẹn thùng là thực là một chuyện bình thường, nhưng ở phương diện nào đó thẹn thùng quá mức, liền rất dễ dàng mất đi đồ vật quan trọng.”

“Ta ăn no, các ngươi từ từ ăn.” Hắn buông chiếc đũa, đứng dậy đi đến Tôn Thư nhỏ giọng nói bên tai: “Nếu là thích Hắc tiểu tử, liền cố mà nắm chặt, đừng chờ những người khác đoạt đi rồi mới hối hận.”
Tôn Thư ở trong lòng trợn trắng mắt, lời này liền không thể chờ đến khi không có người lại nói với cậu sao.

Phải biết rằng người linh lực, lỗ tai rất nhạy. Chi dù không biết, nhưng nhìn đến Hắc Nguyên Dực lỗ tai vẫn luôn động, liền biết được y là nghe lén đi.

Nỗ Mộc nói xong lời này rời khỏi đại sảnh, lưu lại Tôn Thư xấu hổ đối mặt Hắc Nguyên Dực.

Cậu nhanh chóng cầm chén cơm và mấy miếng xong: “Ta cũng ăn no, ta về phòng nghỉ ngơi trước.”

Tôn Thư được Thi Nguyên bọn họ dìu đi, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Hắc Nguyên Dực thấy cậu giống bị quỷ đuổi chạy khỏi nơi này, nhíu mày lại.

Hắc Tín thấy thế, tròng mắt lộc cộc vừa chuyển, lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, không lâu lại quay trở về, lấy ra một quyển sách ném tới trước mặt Hắc Nguyên Dực.
Hắc Nguyên Dực nghi hoặc cúi đầu nhìn thấy, trên quyển sách viết ba chữ to tướng: Phòng trung thuật

“……”