Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi

Chương 114



Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Ừm, dù sao thì ở đâu cũng như nhau cả, đi chuẩn bị đi.”

Lưu Nhân Tông có thể mơ hồ đoán được sỡ dĩ Hoàng Tử Hiên chọn bỏ qua cho phòng bệnh, tám phần là vì ông ta. Chỉ có để cho những người nghi ngờ Hoàng Tử Hiên tận mắt chứng kiến anh chữa khỏi bệnh, mới là bằng chứng hùng hồn nhất. Nếu như đóng cửa lại chữa bệnh thì tốt rồi, không có lời của người ngoài, lời đồn đĩa nhất định sẽ là phó viện trưởng ông ta đã làm như thế nào để cứu mạng bệnh nhân.

Nghĩ đến Hoàng Tử Hiên vì mình mà thỏa hiệp, trong lòng Lưu Nhân Tông càng đánh giá cao người trẻ tuổi này. Tuổi còn trẻ mà chẳng những có y thuật cao minh mà còn hiểu cho người khác, không kiêu căng nóng nảy, đúng là hiếm có mà.

Nghe xong ý định ở chỗ này chữa bệnh của Hoàng Tử Hiên, Hồ Gia Hoa và hai người trợ thủ của ông ta cùng hừ lạnh trong lòng, như đang đợi Hoàng Tử Hiên bị chê cười. Đợi đến khi anh không thể chữa khỏi cho người đàn ông trung niên này, bọn họ mới có chứng cứ chứng minh Hoàng Tử Hiên là lừa đảo, thậm chí có thể báo cảnh sát bắt người.

Vốn dĩ đã có vài người ở hành lang đang chuẩn bị rời đi nhưng bây giờ lại thấy Hoàng Tử Hiên muốn chữa bệnh tại chỗ. Lại nhao nhao dừng bước, bộ dáng tò mò đứng chờ. Thậm chí còn có người chuẩn bị điện thoại, ý đồ quay lại toàn bộ quá trình.

Dưới ánh nhìn mong đợi của mọi người, Hoàng Tử Hiên lục tục lấy ra những vật dụng, Lưu Nhân Tông còn cố ý kêu mấy hộ lý, y tá làm việc không tồi đến, miễn cho đến lúc Hoàng Tử Hiên cần có y tác hỗ trợ thì lại tìm không thấy ai.

“Cậu thần y Hoàng, cậu đã lấy những vật dụng ra đầy đủ rồi, tiếp theo phải làm như thế nào để đưa người lên giường. Tôi thấy cảm xúc của ông ấy có hơi kích động, chỉ sợ không chịu phối hợp.” Lưu Nhân Tông đợi khi những vật dụng được lấy ra hết mới hỏi.

Hoàng Tử Hiên mỉm cười: “Tôi có cách để cho ông ấy ngủ say.” Nói xong lại chỉ vào vòng cổ của Hạ Mạt: “Có thể cho tôi mượn vòng cổ của cô không?”

“Cái này sao?” Hạ Mạt sờ lên vòng cổ trên cổ mình, không biết một sợi dây xích thì sao có thể khiến một người đàn ông trung niên ngủ say.

Hoàng Tử Hiên nói ừ, Hạ Mạt lấy vòng cổ xuống đưa cho anh.

Sau khi nhận lấy cái vòng cổ mà Hạ Mạt đưa cho, Hoàng Tử Hiên ngồi xổm xuống trước người đàn ông trung niên, giờ phút này người đàn ông trung niên vẫn còn giữ nguyên tư thế ngồi xổm, không nhúc nhích như một pho tượng.

Hoàng Tử Hiên đưa cái vòng cổ lên trước mắt người đàn ông trung niên, lắc lư từ trái sang phải bằng biên độ nhỏ. Một hồi sau, con mắt của người đàn ông trung niên đảo quanh cái mặt vòng cổ, trong hành lang rất yên tĩnh, mỗi người đều nín thở tập trung nhìn cái vòng cổ trong tay Hoàng Tử Hiên. Nhìn rồi nhìn lại bất giác bắt đầu ngáp dài ngáp ngắn, một cơn buồn ngủ không hiểu tràn đến.

“Nói cho tôi biết, chú nhìn thấy gì?” Trong hành lang lặng im vang lên giọng nói của Hoàng Tử Hiên.

“Nhà, nhà của tôi.” Người đàn ông trung niên ngây người cả buổi bắt đầu nói chuyện một cách thần kỳ, đôi mắt vẫn không chớp mà nhìn theo biên độ lắc lư của vòng cổ.

Thuật thôi miên!

Hai người Lưu Nhân Tông và Hồ Gia Hoa đồng thời chấn động, tuy bọn họ không dùng thuật thôi miên, nhưng bọn họ đã từng chứng kiến bác sĩ dùng thủ pháp tâm lý này để chữa bệnh. Giờ phủ này nghe được người đàn ông trung niên đáp lời, lập tức biết được anh ta đã bị Hoàng Tử Hiên thôi miên.

Không đến hai phút đã có thể thôi miên được một người, lại còn hoàn toàn không dùng đến những thứ thuốc phụ trợ, chỉ sợ là bác sĩ tâm lý cũng không có cách nào làm được trong thời gian ngắn như vậy. Hầu hết các bác sĩ tâm lý đều cho người bệnh uống thuốc ngủ trước, tiến hành thôi miên khi bệnh nhân đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. May mắn mà nói thì có thể thành công một lần, nếu không may, thôi miên mười lần cũng không chắc sẽ thành công.

“Bây giờ đã đến cửa nhà rồi sao?” Sau khi người đàn ông trung niên trả lời thì Hoàng Tử Hiên lại hỏi.

Người đàn ông trung niên khờ khạo ngơ ngác gật đầu.

“Rất tốt, vậy thì bây giờ hãy đẩy cửa ra, đi vào phòng ngủ đi.” Hoàng Tử Hiên tiếp tục nói.

Người đàn ông trung niên lại khờ khạo ngơ ngác gật đầu.

“Bây giờ đã thấy cái gì rồi?” Hoàng Tử Hiên lại hỏi tiếp.

“Giường.” Người đàn ông trung niên trả lời.

Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Được, bây giờ nghe tôi nói, nằm lên đó rồi nhắm mắt lại đi.”

Người đàn ông trung niên lại khờ khạo ngơ ngác gật đầu lần nửa, một lát sau đã nhắm mắt lại, thoáng cái đã ngã ra mặt đất.

“Ông Trần ơi!” Người phụ nữ trung niên thấy chồng mình đột ngột té xỉu, bị dọa đến nỗi hét lên.

Hoàng Tử Hiên thu lại vòng cổ nói: “Đừng lo lắng, ông ấy chỉ đang ngủ thôi.” Dứt lời lại trả vòng cổ lại cho Hạ Mạt rồi nói với Lưu Nhân Tông: “Để cho bảo vệ nâng ông ấy lên giường bệnh đi.”

Lưu Nhân Tông gật đầu, chỉ huy những bảo vệ đang trông coi đặt người đàn ông trung niên lên giường.

Thấy Hoàng Tử Hiên chỉ thôi miên người đàn ông trung niên bằng hai ba nốt nhạc, những người đứng trên hành lang ngây người. Sắp bắt đầu vào việc chính rồi, nguyên một đám người trông dài cổ mà nhìn.

Hoàng Tử Hiên không tiếp lời, rèn sắt khi còn nóng, đầu tiên là nhúng hai tay vào chậu nước trong rửa cho sạch, nhận lấy một quả trứng gà nó với người phụ nữ trung niên: “Có còn nhớ chồng của cô bị thương ở vị trí nào không?”

Người phụ nữ trung niên gật đầu, vén cánh tay áo của chồng mình lên rồi nói: “Chỗ cánh tay hơi chệch xuống dưới một chút, đến bây giờ vẫn còn một vết màu đỏ nhỏ, cậu xem, chính là chỗ này.”

Hoàng Tử Hiên nhìn vết màu đỏ mà người phụ nữ trung niên chỉ, gật đầu nói: “Tôi đã biết, đây vết tích mà Miêu Cổ để lại khi thâm nhập vào da, bình thường phải cần nửa năm mới có thể tiêu tan.”

Nói xong lại đặt trứng gà lên vị trí màu đỏ nhỏ kia, lăn thuận theo chiều kim đồng hồ.

Một vòng hai vòng ba vòng…

Hoàng Tử Hiên lăn từng vòng, hết vòng này lại đến vòng khác, những người đang xem hoàn toàn không biết anh đang làm gì nữa.

“Cố làm ra vẻ huyền bí, chẳng lẽ chỉ cần lăn như vật là có thể lấy con cổ trùng ra sao?” Một trợ thủ không kiên nhẫn để nhìn nữa, không kiềm được mà cười lạnh.

Giờ phút này có không ít người cũng nghi ngờ như người trợ thủ kia, càng nhìn càng thấy Hoàng Tử Hiên đang cố làm ra vẻ huyền bú, nếu chỉ cần một quả trứng gà để chữa bệnh, thì còn có bác sĩ để làm gì nữa, mỗi người đều có thể dùng trứng gà ở nhà chữa bệnh cho mình."

Một phút đồng hồ rồi lại hai ba phút đồng hồ trôi qua, Hoàng Tử Hiên vẫn không có ý định dừng tay, nhóm người vây xem trong hành lang đã bắt đầu mất kiên nhẫn, bắt đầu thấp giọng nghị luận, thậm chí còn có người nhìn không nổi nữa mà rời đi.

Nhưng mặc cho những người khác có nghị luận như thế nào, Hoàng Tử Hiên cũng không bị ảnh hưởng dù chỉ là một chút, vẫn lăn trứng gà như cũ. Thế là hai phút nữa lại trôi qua, cuối cùng mọi người cũng không kiên nhẫn nghị luận nữa mà tập trung vào trứng gà.

Ánh sáng trong mắt mọi người chìm xuống đột nhiên lóe lên, chăm chú nhìn Hoàng Tử Hiên để trứng gà vào bên trong cái chậu nước, chỉ thấy trứng gà nổi trên mặt nước, không có gì bất thường gì.

“Không đúng, sao trứng gà lại có thể nổi trên mặt nước được? Mật độ của trứng gà lớn hơn nước, lại có trọng lượng nhất định, chẳng phải sẽ chìm xuống sao?” Đang lúc những người khác cảm thấy không có gì khác thường, Hạ Mạt lại đột nhiên nhìn ra một hiện tượng trái với lẽ thường.

Có Hạ Mạt nhắc nhở, những người khác mới kịp nhận ra. Đúng là vậy, một quả trứng gà cũng có vài trọng lượng, khi bỏ vào trong nước nhất định sẽ chìm xuống, sao quả trứng gà bị lăn hết lần này đến lần khác lại đặc biệt như thế?

Chẳng lẽ quả trứng có vấn đề?

Hầu hết mọi người đều nghi ngờ như thế, nhưng người y tá chuẩn bị trứng gà lại biết, vì là chuyện là phó viện trưởng tự dặn dò, nên lúc cô chuẩn bị rất cẩn thận, mỗi một quả trứng gà là một lần kiểm tra tỉ mỉ.

“Cậu thần y Hoàng, nguyên nhân là do đâu?” Lưu Nhân Tông nghĩ không ra, hỏi thẳng Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Tử Hiên không trả lời mà cầm một cái chùy nhỏ, nhẹ nhàng gõ lên trên trứng gà.

Răng rắc!

Vỏ trứng gà phát ra âm thanh vỡ trong trẻo.

Vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm, bỗng niên thấy được một thứ gì đó đen sì tuôn ra giữa cái khe từ vỏ quả trứng.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Những…thứ đen sì tuôn ra khỏi khe nứt của vỏ trứng nhiều hơn, cuối cùng vỏ của quả trứng vỡ nát, thoáng chốc đã thấy cái chậu nước thanh tịnh lập tức đen đi. Ấy vậy mà cả cái thau nước đều chằn chịt những con côn trùng nhỏ, mỗi một con chỉ nhỏ bằng con kiến, nhưng lại gầy mảnh như cọng tóc. Nếu không phải chúng chồng chất ở một chỗ, chỉ một con thì khó mà chú ý được.

“Hít hà.” Trái lại Lưu Nhân Tông lại hít một hơi lạnh, chuyện này đúng là thần kỳ mà, lúc cầm lên vẫn còn là một quả trứng gà, tại sao chỉ lăn một chốc trên tay người bệnh lại biến thành côn trùng cả rồi! Sao lại thần kỳ như đang làm ảo thuật vậy cà!

Ở hiện trường không chỉ có Lưu Nhất Tông, mà tất cả mọi người sợ đến ngây người, bọn họ căn bản không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng…con côn trung này chui vào bên trong trứng gà từ khi nào?

“Cậu, cậu bạn này, những…thứ này đều là côn trùng đúng không, chúng ở trong cơ thể của chồng tôi thật sao?” Người phụ nữ trung niên bị dọa đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Ừm.” Hoàng Tử Hiên gật đầu nói: “Những…thứ này là cổ trùng, là những con cổ trùng nhỏ do Miêu Cổ sinh sôi nảy nở mà thành. Nếu không ép con Miêu Cổ đó ra thì có sẽ ở trong cơ thể của chồng cô không đi, không ngừng sinh sôi nảy nở ấu trùng. Những con cổ trùng này sẽ ăn sạch máu xương và lục phủ ngũ tạng của chồng cô, cuối cùng chui ra, tìm một nơi ở mới.”