Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 92: Biệt thự trung tâm



Vẻ mặt Trương Phong lúc này như thể không xem căn biệt thự này ra gì, giống như thứ anh tặng cho người ta không phải biệt thự mà là một món quà nhỏ chỉ đáng giá mười mấy đồng vậy.

Tiết Vũ Nhu mở to đôi mắt quyến rũ của mình mà nhìn chằm chằm Trương Phong, cô ta càng quyết tâm phải giành được Trương Phong về tay.

Dù gì kiểu con nhà siêu giàu như Trương Phong thế này không phải muốn tìm là dễ.

Lưu Thần Vi lúc này không kinh ngạc như những người khác, dù gì trước kia Trương Phong cũng từng mua một căn biệt thự cho Từ Lộ, nhưng Lưu Thần Vi lại rất ghen tị với Lâm Phỉ Nhi.

Cô ta không hiểu người phụ nữ tên Lâm Phỉ Nhi đó rốt cuộc có quan hệ gì với Trương Phong, thế mà lại có thể khiến Trương Phong hào phóng tặng hẳn một căn biệt thự cho mình.

Nơi khác, Lâm Phỉ Nhi lúc này đã về lại nhà.

Nhưng cô ấy không hề biết Trương Phong đã mua lại căn biệt thự này để tặng cho mình, bây giờ cô ấy đang sầu não vì tiền mua biệt thự đây.

“Cậu Trương, tôi… tôi hiểu rồi, một lát nữa tôi sẽ đi liên lạc với cô Lâm!”

Tiền Hưng Quốc nghe lời dặn dò xong thì vội vàng lắp bắp đáp một câu.

“Ừ!”

Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó tiếp tục nói: “Đúng rồi, toà biệt thự trung tâm của các người tôi cũng vừa nói là tôi muốn mua lại, ông đi chuẩn bị hợp đồng đi, chuyện tiền nong cứ việc bàn bạc trực tiếp với tôi, đợi chúng ta ký hợp đồng rồi tôi sẽ bảo Tạ Minh chuyển tiền thẳng vào tài khoản bên công ty ông!”

“Vâng, thưa cậu Trương!”

Tạ Minh cũng không nói nhiều thêm, gật đầu ngay.

Mọi người nghe Trương Phong mua lại căn biệt thự trung tâm này thì còn kinh ngạc hơn nữa.

Phải biết rằng căn biệt thự trung tâm của Bất động sản Hằng Khoa này là căn biệt thự hào hoa bậc nhất của Giang Thành này, 600 tỷ đấy!

Nhưng không ai ngờ được căn biệt thự trung tâm đáng giá 600 tỷ này cuối cùng bị một người nhìn nghèo nàn như Trương Phong mua đứt.

Trương Phong mua lại căn biệt thự trung tâm giá 600 tỷ như đang đi mua rau ngoài chợ, không hề cần tư vấn gì nhiều, nghĩ cũng chẳng nghĩ mà mua thẳng!

Ngay lúc này đây, mọi người đều đang sốc vô cùng, sốc không gì lột tả được.

Tiền Hưng Quốc nghe Trương Phong muốn mua lại căn biệt thự trung tâm xong, ông ta không dám thờ ơ một chút nào, vội vàng đưa anh đi chuẩn bị hợp đồng.

Hai mươi phút sau.

Trương Phong kí xong hợp đồng mua nhà với Tiền Hưng Quốc.

Tiền Hưng Quốc đưa chìa khoá cho Trương Phong, sau đó cười khì với Trương Phong: “Cậu Trương, căn biệt thự trung tâm này của chúng tôi đã được tu sửa kĩ lưỡng, lúc nào cũng có thể vào ở được, bây giờ cậu có muốn đi xem không thưa cậu?”

“Một căn biệt thự mà thôi, có gì mà xem, hôm khác đi!”

Trương Phong khẽ đáp lại, sau đó cầm lấy chìa khoá chuẩn bị rời đi.

“Trương Phong, hay là cứ đi xem thử đi, tôi chưa từng thấy một căn biệt thự nào hào hoa thế này đấy!”

Lúc này, Tiết Vũ Nhu đột nhiên nói với Trương Phong.

Trương Phong nghe xong thì quay đầu lại nhìn Tiết Vũ Nhu một cái, sau đó khẽ nói: “Được thôi, nếu cô muốn đi xem thì chúng ta đi xem là được.”

Tiết Vũ Nhu thấy anh đồng ý với yêu cầu của mình, trong lòng vui nở cả hoa, dường như cô ta càng chắc chắn hơn việc Trương Phong thích mình.

Không biết là vô tình hay cố ý, Tiết Vũ Nhu di chuyển trên đôi chân dài của mình, cố ý đứng đến chỗ gần Trương Phong hơn.

“Hừ! Đúng là một con hồ ly tinh!”

Lưu Thần Vi thấy động tác của Tiết Vũ Nhu, không nhịn được thầm mắng một câu.

Cô ta đã chuẩn bị mọi thứ cho kết hoạch, nhưng không thể nào ngờ tới đột nhiên lại xuất thiện một Tiết Vũ Nhu thế này, không phải đang thể hiện rõ muốn ngáng đường kế hoạch quyến rũ Trương Phong của mình ư?

“Cậu Trương, mời cậu đi hướng này!”

Tiền Hưng Quốc lúc này không nghĩ nhiều vậy, chỉ cần Trương Phong chịu mua lại căn biệt thự này, ông ta đã vui vô cùng rồi.

Dù gì thì căn biệt thự trung tâm này được bán ra thì ông ta có thể cầm được một mớ tiền hoa hồng khổng lồ.

“Ừ!”

Trương Phong gật đầu nhẹ một cái, sau đó đi với Tiền Hưng Quốc ra khỏi trung tâm bán hàng.

Mọi người cũng vội vàng đi theo Trương Phong ra khỏi trung tâm bán hàng.

Mười phút sau, cả đám lái xe đến khu biệt thự cảnh núi của Bất động sản Hằng Khoa.

Khu biệt thự cảnh núi của bất động sản Hằng Khoa đã nổi tiếng trước khi Trương Phong đến Giang Thành học.

Lúc đó bất động sản Hằng Khoa vừa mở dự án, tự xưng là khu vực biệt thự trăm tỷ đầu tiên của Hoa Hạ, đến nay đã trở thành biểu tượng của giới nhà sang bậc nhất của Giang Thành.

Ba năm trước, một căn biệt thự của Bất động sản Hằng Khoa bình quân có giá 150 tỷ, theo sự tăng giá vượt bậc của nhà đất, giá bây giờ đã tăng lên gấp mấy lần là ít nhất.

Nghĩ tới việc sắp nhìn thấy căn biệt thự trung tâm đáng giá 600 tỷ kia mà cả đám người bắt đầu có hơi kích động.

Tuy rằng chưa đến căn biệt thự đó, nhưng nhìn môi trường xung quanh của khu biệt thự cũng đủ khiến Tiết Vũ Nhu mở mang tầm mắt.

Gia cảnh cô ta rất tốt, vậy nên cũng mua được một dãy biệt thự của ngoại thành Giang Thành, nhưng khu biệt thự nhỏ của gia đình Tiết Vũ Nhu bất kể là vị trí địa lí hay môi trường xung quanh đều không thể nào so được với căn biệt thự này của Trương Phong.

“Cậu Trương, căn biệt thự trung tâm ấy ở ngay giữa khu biệt thự này!”

Tiền Hưng Quốc vừa dẫn đường vừa giới thiệu tình hình trong khu biệt thự cho Trương Phong.

“Ừm.”

Trương Phong nhàn nhạt gật đầu.

Mấy phút sau, mọi người đến trước cửa căn biệt thự.

Căn biệt thự trung tâm này nhìn từ bên ngoài có hơi tầm thường, nhưng đi vào trong mới biết quả thực không tầm thường chút nào.

Vừa đi vào khuôn viên biệt thự, cảnh tượng mà Trương Phong thấy đầu tiên là một màu non nước cổ điển, anh mở to mắt hưởng thụ cảnh đẹp trước mắt.

Cây cối um tùm, hơi nước thoảng bay, kiến trúc cổ điển tao nhã lại đơn giản hoà làm một với non nước tự nhiên.

Từng căn đình ngập nét cổ xửa tô xuyết thêm vài phần mỹ lệ cho căn biệt thự.

Lúc này, Trương Phong ngửi thấy một mùi thơm nhẹ của hoa sen, chỉ thấy trên một hồ nước trong xanh thấy đáy là những đoá sen hồng đang trôi lững thững, chúng âm thầm toả ngát hương ở giữa, rung động lòng người!

“Tiên cảnh giữa nhân gian, cũng chỉ bấy nhiêu mà thôi!” Trương Phong bỗng bật ra một ý nghĩ như thế.

Xây biệt thự với kết cấu của khuôn viên hoàng gia, đây mới là biệt thự thứ thật chứ.

“Đẹp quá đi! Bước vào đây bỗng không khí trong lành hơn nhiều.” Tiết Vũ Nhu cảm thán nói.

Cô ta cảm thấy mình như vừa bước vào một nơi tràn ngập không khí tự nhiên, bên ngoài toàn là những toà nhà cao tầng, mà nơi này lại như một ngôi nhà nhỏ kề núi sát sông, thoải mái thôi rồi.

Tiền Hưng Quốc chỉ vào những hòn đá nhỏ bằng trứng ngỗng dưới hồ nước: “Cậu Trương, hồ nước nhỏ dưới chân cậu bây giờ, cậu đừng thấy nó bình thường, đá trứng ngỗng bên dưới đều được vận chuyển từ Ý sang cả đấy, sau khi được mài nhẵn, đánh bóng, lại được từng người thợ điêu khắc tỉ mẫn, có thể nói mỗi viên đá ở đây đều là có một không hai.”

Giữa lúc trò chuyện, họ đã đi qua cả khu vườn, đến đằng sau biệt thự, một hồ bơi cỡ hai trăm mét vuông đập vào mắt Trương Phong.

Nước hồ bơi xanh màu ngọc bích, khiến người ta nhìn vào bỗng muốn nhảy xuống bơi dọc một phen.

Sau đó Tiền Hưng Quốc đưa mọi người đến cửa biệt thự, bấm mật khẩu cửa lớn, dắt mọi người vào trong.

Vừa vào cửa, một thanh thang xoắn thuỷ tinh xuất hiện, bên cạnh còn có thang máy riêng, đi thẳng đến tầng thượng.

Biệt thự có năm tầng, tầng bốn và tầng năm đều là chốn vui chơi, rạp phim, phòng gym, phòng karaoke nhỏ, phòng chơi game, các thiết bị giải trí đầy đủ cả.

Lầu hai và lầu ba là phòng ngủ, mỗi gian phòng ngủ đều được trang trí cẩn thận, phong cách không giống nhau, có Bắc Âu, Baroque, Gothic…

Lầu một là sảnh lớn, bếp và thư phòng.

Tuy kiến trúc bình thường nhưng đồ trang trí lại vô cùng xa xỉ, chi tiết vô cùng.

“Cậu Trương, tôi còn có việc, xin phép đi trước.”

Tiền Hưng Quốc bây giờ còn phải báo cáo lại cho tổng công ty chuyện ông ta bán được căn biệt thự trung tâm này, còn phải liên lạc Lâm Phỉ Nhi sang ký hợp đồng, vậy nên chỉ đành cáo từ trước.

“Được, ông cứ bận đi!”

Trương Phong gật đầu với Tiền Hưng Quốc.

Hai người Tạ Hoa Cường và Tạ Minh thấy Tiền Hưng Quốc rời đi, cũng lần lượt theo ra khỏi biệt thự.

Dù gì hai người họ cũng không có hứng thú với những thứ này, nhìn một cái cho biết bên trong có gì là được rồi.

Chớp mắt một cái, cả biệt thự chỉ còn lại ba người Trương Phong, Tiết Vũ Nhu và Lưu Thần Vi.