Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 116: Tôi giả vờ là con ông cháu cha khi nào hả?



Đại học Giang Thành, sân thể dục khu Đông.

Thời gian tiết một nhanh chóng trôi qua.

Bởi vì lớp thể dục là tiết cuối cùng của buổi sáng, cho nên sau khi nghe thấy tiếng chuông tan học, học sinh nháo nhào chạy đến căng tin tìm vị trí.

"Vương Hùng, Nhãn Kính, hôm nay tôi mời hai cậu đi ăn cơm nhé!"

Trương Phong quay đầu nhìn về phía hai người Vương Hùng, Nhãn Kính nói.

"Được thôi, vừa lúc tôi cũng có hơi đói bụng."

Vương Hùng nhe răng cười, sảng khoái đồng ý.

Anh ta biết sở dĩ Trương Phong mời mình cùng Nhãn Kính đi ăn cơm là bởi vì trước đó anh ta giúp Trương Phong nộp phí lớp.

Nhãn Kính cũng không từ chối, ba người trực tiếp bước đến căn tin.

Nhưng đi đến nơi cách căn tin không xa, chuông di động của Vương Hùng đột nhiên vang lên.

Vương Hùng vội vàng dừng bước, cầm điện thoại nghe máy, nhẹ giọng nói: "Hiểu Huyên, cậu đến rồi sao?"

"Đúng vậy, tôi và Vũ Nhu đều đến cửa trường đại học Giang Thành rồi, cậu nhanh đến đón bọn tôi đi!" Tô Hiểu Huyên cười khanh khách đáp lại.

"Cái gì? Tiết Vũ Nhu cũng đến sao?"

Vương Hùng nghe thế, vẻ mặt kinh ngạc hô lên.

"Ừ, Vũ Nhu đến cùng tôi, cậu thuận tiện gọi cả bạn cùng phòng của cậu là Trương Phong cùng đến đi, lần này Vũ Nhu tìm cậu ấy!" Tô Hiểu Huyên chậm rãi nói.

Sau khi Vương Hùng nghe cô ta nói xong, vẻ mặt càng thêm khiếp sợ.

Trước đó anh ta còn muốn để cho Tô Hiểu Huyên đưa Tiết Vũ Nhu đến, mục đích là muốn giải thích chuyện tại quán bar trước đó với cô ta, nhưng Tô Hiểu Huyên lại nói, Tiết Vũ Nhu không có khả năng tới nữa rồi.

Vậy mà hiện tại Tiết Vũ Nhu lại chủ động đến tìm Trương Phong sao?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Sau khi cúp điện thoại, Vương Hùng không nhịn được nhẹ giọng thì thầm một câu, vẻ măt càng thêm hoang mang.

Anh ta thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc Tiết Vũ Nhu và Tô Hiểu Huyên muốn làm gì.

Trước đó Vương Hùng chủ động bảo Tô Hiểu Huyên dẫn Tiết Vũ Nhu đến nhưng Tô Hiểu Huyên lại vô cùng chắc chắn nói Tiết Vũ Nhu sẽ không trở lại đại học Giang Thành.

Nhưng hiện tại Tiết Vũ Nhu lại chủ động đến, còn nói là đến tìm Trương Phong.

Vương Hùng loáng thoáng cảm thấy hành động hôm nay của Tiết Vũ Nhu và Tô Hiểu Huyên có chút không thích hợp.

"Anh Hùng, sao vậy?"



Nhãn Kính thấy vẻ mặt Vương Hùng không đúng, cau mày hỏi.

"Không... Không có gì!"

Vương Hùng lắc đầu đáp lại một câu, sau đó tiếp tục nói: "Tô Hiểu Huyên và Tiết Vũ Nhu đến trường học của chúng ta, hiện tại đang ở ngay cửa trường đó!"

"Tiết Vũ Nhu? Chính là nữ sinh lần trước cậu giới thiệu cho Trương Phong sao?" Nhãn Kính nghe đến cái tên Tiết Vũ Nhu này, trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Ừ, chính là nữ sinh đó!"

Vương Hùng khẽ gật đầu.

"Ngày hôm qua không phải tại quán bar cô ta còn nói là không nghĩ muốn gặp lại Trương Phong sao? Hôm nay cô ta tới đây làm gì?" Nhãn Kính thấp giọng hỏi.

"Tôi cũng không biết, Tô Hiểu Huyên nói cô ta tới tìm Trương Phong!" Vương Hùng chậm rãi nói.

"Tìm Trương Phong?"

Nhãn Kính nghe thế càng thêm hoang mang, anh ta híp mắt nói: "Trước đó cô ta chê bai Trương Phong, hiện tại lại đến tìm Trương Phong làm gì?"

"Chuyện này thì tôi cũng không biết!"

Vương Hùng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn Trương Phong hỏi: "Trương Phong, cậu có muốn gặp Tiết Vũ Nhu kia không? Nếu cậu không muốn gặp cô ta cũng không sao, tôi sẽ nói với bọn họ cậu không ở trong trường..."

"Nếu đến rồi thì cứ gặp đi."

Trương Phong lạnh nhạt đáp lại một câu.

"Được rồi, hiện tại hai người bọn họ đều đang ở cửa trường học, chúng ta qua đó đi!"

Vương Hùng thấy Trương Phong không phản đối, trực tiếp bước chân tiến về phía cửa trường.

Nhãn Kính đi bên cạnh Trương Phong, nhẹ giọng hỏi Trương Phong: "Trương Phong, tôi cảm thấy nữ sinh Tiết Vũ Nhu này hôm nay đến tìm cậu chắc chắn không phải chuyện tốt, tốt nhất cậu nên cẩn thận chút!"

"Tôi biết!"

Trương Phong nhìn Nhãn Kính khẽ cười đáp.

Tuy hai người Vương Hùng và Nhãn Kính không biết vì sao hôm nay Tiết Vũ Nhu đến tìm mình, nhưng trong lòng Trương Phong lại vô cùng rõ ràng.

Hiện tại Tiết Vũ Nhu đã biết Trương Phong là con ông cháu cha, cô ta đương nhiên muốn chủ động nịnh bợ thậm chí là quyến rũ Trương Phong.

Mà trong lòng Trương Phong lại có cảm giác khó nói nên lời với nữ sinh tên Tiết Vũ Nhu này, chưa nói tới thích, nhưng cũng không phải cực ghét.

Đương nhiên, Trương Phong cũng không có ý nghĩ gì với Tiết Vũ Nhu, bởi vì anh biết Tiết Vũ Nhu đến gần anh là vì tiền của anh.

Trương Phong đương nhiên sẽ không chọn người phụ nữ vì tiền mà cam nguyện bán đứng thân thể làm bạn gái mình.

Nhưng nếu chỉ là bạn bình thường, Trương Phong vẫn có thể chấp nhận.

Năm phút sau.



Đám người Trương Phong đi tới cổng trường học, phát hiện hai nữ sinh Tô Hiểu Huyên Tiết Vũ Nhu đang tư yểu điệu đứng ở cửa trường học chờ mấy người Trương Phong bọn họ.

Hôm nay Tiết Vũ Nhu mặc bộ váy liền áo đai đeo mày trắng, mái tóc gợn sóng đen tuyền xõa tung trên vai, dáng người cao gầy gợi cảm, một đôi chân dài trắng nõn bóng loáng non mịn, gần như khiến người ta không rời được mắt, nơi cô ta đứng, cảnh vật xung quanh như ảm đạm thất sắc, khí chất cao quý tự nhiên, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tao nhã.

Mà Tô Hiểu Huyên đứng bên cạnh Tiết Vũ Nhu thoạt nhìn kém cỏi hơn nhiều.

"Hiểu Huyên!"

Vương Hùng thấy Tô Hiểu Huyên thì ân cần gọi một tiếng.

Tô Hiểu Huyên và Tiết Vũ Nhu đồng thời quay đầu nhìn về phía đám người Trương Phong Vương Hùng.

Lúc Tô Hiểu Huyên nhìn thấy Trương Phong, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ khinh thường, cô ta quay đầu nói với Tiết Vũ Nhu: "Vũ Nhu, cái đồ nghèo kiết xác thối tha kia đến rồi, cậu định nhục nhã cậu ta thế nào..."

Nhưng không đợi Tô Hiểu Huyên nói hết lời đã phát hiện Tiết Vũ Nhu nhanh chân chạy đến bên người Trương Phong, vẻ mặt kích động nói với anh: "Trương... Trương Phong, cậu đến rồi à?"

Mọi người thấy Tiết Vũ Nhu chủ động chào hỏi Trương Phong, hơn nữa còn dùng giọng điệu như vậy, nhất thời há hốc miệng, vẻ mặt không dám tin.

"Vũ Nhu đây là muốn làm gì? Sao lại chủ động nói chuyện với tên quỷ nghèo Trương Phong kia?"

Tô Hiểu Huyên ngây ngốc nhìn Tiết Vũ Nhu, vẻ mặt vô cùng hoài nghi.

Vương Hùng và Nhãn Kính thì trợn tròn mắt, ngẩn người nhìn một màn này, so ra cũng không khá hơn Tô Hiểu Huyên là bao.

Bởi vì bọn họ cảm thấy Tiết Vũ Nhu hôm nay và Tiết Vũ Nhu ở quán bar hôm qua, quả thực giống như hai người.

Mà Trương Phong thì lại quay đầu liếc mắt nhìn Tiết Vũ Nhu một cái, vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu, sau đó không nói gì thêm.

"Trương Phong, thái độ của cậu là gì vậy? Vũ Nhu chủ động nói chuyện với cậu đó, cậu không nói lời nào cũng thôi, còn bày ra cái bản mặt lạnh lùng đó cho ai xem, cậu tưởng cậu là ai hả?"

Tô Hiểu Huyên vô cùng bất mãn đối với thái độ của Trương Phong lúc này, cô ta trừng mắt, tiến lên một bước cao giọng nói.

"Tôi có nói hay không, có liên quan gì đến cậu sao?"

Trương Phong nhìn về phía Tô Hiểu Huyên, lạnh giọng đáp lại một câu.

"Ai ôi, một kẻ nghèo hèn chuyên đi giao đồ ăn mua ngoài như cậu mà cũng dám giả vờ trước mặt tôi đúng không?"

Tô Hiểu Huyên nghe thấy những lời Trương Phong nói càng thêm căm tức, hung hăng chỉ vào cái mũi Trương Phong, lạnh giọng mắng: "Trương Phong, cậu đừng tưởng tôi cho cậu chút thể diện thì cậu có thể lên mặt! Chuyện lần trước cậu giả vờ là con ông cháu cha tại quán bar, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu? Cậu còn dám ở đây lên mặt với tôi cái gì?"

"Tôi giả vờ làm con ông cháu cha khi nào hả?"

Trương Phong nhìn Tô Hiểu Huyên, không nhịn được cười khẩy một tiếng, trong lòng cảm thấy được có chút buồn cười.

Từ khi nào thì anh cần giả vờ là con ông cháu cha?

Bản thân anh chính là con ông cháu cha được không!

...