Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 27: Xúc động rình coi



Thiệu Quân ôm đồ ăn vặt trước ngực, miệng ngậm một miếng cổ vịt, nhai nhai thưởng thức cái vị cay cay kia, rảo từng bước về phía phòng giám sát.

Vừa nhấc đầu, trong màn hình liền phóng đại một bóng người lõa thể run run, họng súng đỏ thẫm nhỏ nước đối diện với camera, Thiệu Quân suýt chút nữa thì nuốt chửng luôn cả miếng cổ vịt trong miệng.

“Khụ, khụ!……”

Thiệu Quân kịch liệt ho khan, ngũ quan nhăn thành một cái bánh bao, bột ớt sặc vào khí quản của hắn.


Mấu chốt là, trong phòng giám sát này không phải chỉ có một mình hắn, còn có đồng sự của hắn đang ngồi. Mặt Thiệu Quân đỏ bừng lên, chỉ có thể dùng tiếng ho khan điên cuồng để che giấu chân tướng mặt đỏ tai hồng cả người bốc hỏa của hắn.

“Thật mẹ nó thiếu thao, cuối tuần không cho ăn thịt nướng nữa, chỉ được ăn đậu với rong biển thôi!”

Thiệu Quân thấp giọng than thở, đè ép ngọn lửa dưới đáy lòng, kỳ thật hắn thấy bản thân cũng cần ăn mấy bữa đậu nha rong biển nữa.

“Chẳng qua, hình như có hơi kỳ cục, lão Vương vẫn vùi đầu xem báo ở đó, cũng không nói với y một câu.”

Điền Chính Nghĩa cũng rướn cổ lên xem màn hình.

“Phải đó, rất kỳ cục! Về sau phải quản chặt cái tên này vào!!!” Bụng Thiệu Quân cuồn cuộn thiêu đốt, tim cũng sắp bật ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi.

“Ai? Hồ Nham ban các cậu hiện giờ có chủ chưa? Người bạn lúc trước của hắn không phải đã ra ngoài rồi hả, hiện tại thì sao?”

Điền Chính Nghĩa nhàn rỗi không có việc gì làm xúm vào hóng chuyện, ánh mắt nhìn thoáng qua màn hình, có chút toan tính: “Chắc tiểu Hồ và La lão nhị là một đôi đi?”

“……” Ánh mắt Thiệu Quân nhất thời trở nên không bình thường, “Ai nói với anh hai người bọn họ là một đôi?!”

“Chẳng lẽ còn không nhìn ra sao?” Điền đội trưởng nói.

“Tuyệt đối không có…… Khẳng định là không phải.” Khẩu khí của Thiệu Quân có chút khó chịu.

“Không có sao? Cả ngày hai người đó đều dính thành một đôi.” Điền Chính Nghĩa không cho là đúng nhún vai.

“……” Thiệu Quân cắn môi, không phản đối.

Mỗi lần Hồ Nham lấy cơm hay làm việc đều thường xuyên đi theo sau mông La Cường, thoạt nhìn giống như La Cường đang mang một cái đuôi vậy. Mỗi lần tắm rửa, hai người đều dùng chung một vòi phun, cọ đến cọ đi. Hồ Nham còn chủ động giúp La Cường giặt quần áo, quần lót nội y tất tiếc các kiểu hắn đều giặt hết. Ở trong nhà lao, một người giặt quần áo cho một người khác, cũng không phải bị ai bắt nạt hay ép buộc, mà là tự nguyện, đây rõ rành rành là đang theo đuổi, bày tỏ tình cảm, hoặc là đã lưỡng tình tương duyệt rồi.

Trận bóng rổ lần trước kéo bè kéo lũ đánh nhau, Hồ Nham rất trượng nghĩa cầm băng ghế xông lên giúp La Cường đánh, sau đó mọi người bị trừ điểm, cũng không hề oán hận một câu, ý tứ không nói cũng hiểu.

La Cường tựa ót lên bức tường cứng rắn, lưng và mông cọ vách tường ẩm thấp trơn trượt đến nóng bỏng khô ráo như bị hỏa thiêu.

Một luồng ánh sáng mờ mờ ái muội ngoài cửa sổ hắt lên sườn mặt thô ráp của La Cường. Đầu của y xoay về một bên, gân xanh trên cổ rung động, mặt mũi nhăn chặt, hầu kết đưa lên đưa xuống, tựa như đang vội vã nuốt chửng con mồi sau khi đã xé rách và nhấm nháp, hưởng thụ từng đợt khoái cảm.

Điền đội trưởng ngồi trên ghế xoay, chuyển động xung quanh, không yên lòng mà xem.

Điền Chính Nghĩa đã có vợ, người này quả thực là thẳng đến không thể thẳng hơn. Nhưng cũng chính vì là thẳng, cho nên mới thấy đàn ông với nhau chẳng có gì phải xấu hổ hết, nhìn chăm chú, cũng không đỏ mặt không thở gấp, căn bản là chẳng có tí cảm giác nào.

Thế nhưng hắn chỉ nhìn như vậy, Thiệu Quân đã muốn chịu không nổi, không thể nhịn được nữa, sắp bùng nổ.

Mẹ anh, loại chuyện này, có thể tùy tiện để người khác xem sao, nhiều người vây xem như vậy, mắt to trừng mắt nhỏ mà nhìn, La Cường anh là cái đồ khốn kiếp, đại khốn kiếp!……

Thiệu Quân giống y như chú chim cút bị chiên trong chảo dầu sôi, bực bội xoay quanh phòng, lộn xộn nói: “Điền đội, gạo mới năm nay bao giờ được chuyển đến?…… Quạt điện trang bị trong nhà lao đã dùng năm năm rồi, tại sao còn chưa thay mới cho chúng ta?!…… Đội thi công của công ty xây dựng nói phải điều người từ giam khu ba đến, anh đến nói với giam khu trưởng một tiếng, phạm nhân đội chúng ta mài đá đã đủ khổ lắm rồi, kiên quyết không ra ngoài khai thác đá làm thêm đâu!”

Điền đội trưởng nghiêng mắt khó hiểu nhìn người này, cái gì với cái gì đây, Thiệu tam gia đang phát bệnh gì vậy?

Thiệu Quân dùng hai ba câu, xúi Điền đội trưởng đi chỗ khác.

Điền đội trưởng còn lười động đậy, lẩm bẩm: “Cậu đi không phải là xong rồi sao, cậu nói một câu, chẳng lẽ cấp trên lại không cho chúng ta mặt mũi? Lẽ nào lại để thiếu gia như cậu mệt nhọc dãi nắng dầm mưa?!”

Từ trước đến giờ Thiệu Quân thật không biết Điền Chính Nghĩa lại là một kẻ phiền hà, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Hắn vội vội vàng vàng thúc giục, xua người này đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng đóng chặt cửa văn phòng.

Mới quay đầu đi được hai bước, hắn lại xoay qua, xoạch, kéo khóa trên cửa phòng lại, rèm cửa hai bên đều kéo kín, lúc này mới thoải mái……

Thiệu Quân kéo ghế dựa lại gần, ôm màn hình giám sát nho nhỏ, mặt gần như sắp dán lên trên, không dời mắt nhìn La Cường tự an ủi.

Mỗi một động tác, mỗi một biểu tình của La Cường đều được mô tả cực kỳ rõ ràng. Hạ thân trưởng lớn sung mãn tráng kiện, một bàn tay to cũng không cầm hết, gân xanh nổi lên cuồn cuộn trên hành thân, đầu mãnh hổ khẽ động, dương cụ khỏe mạnh màu đỏ thẫm, giống như một tầng thép lỏng nóng rực, sôi trào, bắt đầu khởi động……

Mặt Thiệu Quân không chút thay đổi nhìn chằm chằm, đầu chậm rãi ngửa về phía sau, bên tai phảng phất như có một dòng nước ào ào cọ rửa qua trái tim hắn, cuốn bay từng tầng ngụy trang, trắng trợn lộ ra trái tim đang nhảy nhót.

Hắn đưa một tay về phía lưng quần, cách một tầng vải, đã cứng rắn không chịu được rồi.

Hơi thở của Thiệu Quân gấp gáp, ngón tay phát run, kéo thắt lưng của mình xuống, thứ xúc động mãnh liệt đang phình lên trong lòng bản tay khiến hắn hoảng sợ, xấu hổ, nhưng cũng hưng phấn và kích thích cực độ.

Hắn nhìn không chớp mắt vào La Cường trong màn hình, rất sợ có đồng sự nào đó gõ cửa tiến vào đúng lúc này, nhưng lại hoàn toàn không thể kháng cự được sự dụ hoặc ma quỷ trước mắt, một tay nhanh chóng luật động, điên cuồng di chuyển theo tần suất của La Cường, cuối cùng gần như đồng thời, không thể ức chế nổi phấn khích mà phát tiết, làm cho cả tay cả quần đều là……

Đêm hôm đó, Thiệu tam gia lén lút chuồn ra ngoài, bi đát dùng một tập văn kiện che che đũng quần, lủi đến ký túc xá thay quần……

Hắn đổi xong quần lại quay về, thừa dịp các đồng sự không có đây, một mình ngồi trong phòng giám sát động tay động chân.

Hắn mở cái video trong nhà tắm kia lên, đặc biệt lấy ra đoạn La Cường dắt chim đi dạo dài khoảng mười phút đồng hồ, cóp vào trong cái ổ đĩa nhỏ của hắn, lén lút giấu đi.

Vài ngày tiếp theo, Thiệu tam gia tâm thần không yên, trong đầu toàn là chuyện này. Sau đó, vào lần trực đêm tiếp theo trong phòng giám sát, Thiệu Quân ngứa tay, tâm tình buồn bực, thật sự không nhịn được, lại mở cái đoạn video kia ra, nghĩ nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn xóa sạch đi.

Đoạn ghi hình La lão nhị dắt chim đi dạo, chỉ có thể để Tam gia gia xem một mình, người khác không được nhìn, không cho xem.

Kỳ thật người khác ai thèm xem chứ?

Toàn bộ quản giáo trong giam khu ba, cũng chỉ có Thiệu tiểu tam này có ham mê bất lương không thể nói với người ngoài, không dám quang minh chính đại xem phải trốn trong phòng nhỏ coi lén, chẳng có việc gì lại lấy thước ra đo chiều dài, hồi tưởng trong đầu, hưởng thụ.

Thế nhưng Thiệu Quân vẫn không yên lòng, cảm thấy La Cường chính là người của hắn, đại điểu của La Cường cũng là của hắn, Tam gia gia công việc nhàn hạ thi thoảng xem một hai lần, giải lao giải khát, đã nghiền quá mức, người khác thì đừng mơ!

Từ lần đó, hoặc là căn bản không biết bắt đầu từ khi nào, Thiệu Quân nhận ra bản thân đã thích La Cường.

Giả vờ chẳng hề để ý hay lừa mình dối người đều vô dụng, hắn đã mê muội La Cường mất rồi.

Bằng không, lúc trước khi La Cường đánh nhau bị thương, sao hắn lại gấp gáp, lại đau lòng như vậy? Sao lại sốt ruột hoảng hốt đưa người ra khỏi lồng sắt mang vào bệnh viện?

Sao hắn lại vì La Cường mà cãi lại baba hắn, tìm kiếm mọi cơ hội để sửa tên, khôi phục thân phận cho người này?

Sao hắn lại bỏ tiền ra mua đủ loại đồ ăn vặt để lấy lòng người này, chỉ vì muốn thấy La lão nhị nhếch miệng lộ răng trước mặt hắn, cười với hắn một cái?

Sao hắn lại phải ở trong phòng tạm giam bồi La Cường qua đêm, lòng La Cường chảy máu, tay hắn cũng bị bấm đến chảy máu?

Sao hắn lại vì cha La Cường mất mà liều lĩnh vi phạm giam quy, đưa linh cữu và đội phúng viếng, thậm chí là cả anh em xã hội đen lúc trước của La Cường mời vào nhà giam, cúng thất cho La lão gia tử, hoàn thành tâm nguyện của người này?

Đây rốt cuộc là cha của ai, cũng chẳng phải cha Tam gia gia hắn mất, hắn đau lòng cái khỉ gì chứ?

……

Ra ra vào vào nhà xưởng, căn tin, khu giam, hai người ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Mỗi lần La Cường đi qua trước mặt, Thiệu Quân liền nghiêng đầu ư ử hát giống như không có gì, giả bộ chưa có chuyện gì xảy ra. Đợi đến khi La Cường đi qua, hắn sẽ nhìn chằm chằm theo mông người này thật lâu, hai tròng mắt giống như phóng ra tia X quang, ánh mắt dính chặt lấy mông La Cường, chỉ hận không thể lột một tầng da ra, chạm đến máu thịt nóng hổi đỏ tươi ở nơi đó.

Từng ngày từng ngày bình thản trôi qua. Mặt trời đỏ chậm rãi nhô lên, lại chậm rãi trôi về sau dãy núi xa xa.

Mỗi ngày nhìn cây hòe dưới lầu ký túc xá phất phơ từng bông hoa vàng nhạt, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người kia.

Có đôi khi, chạng vạng tan tầm, các phạm nhân thu dọn xong dụng cụ, xếp hàng ra khỏi nhà xưởng, La Cường sẽ cố ý vô tình chậm chạp đi cuối cùng, ngồi xổm đi giày [Vẫn mang giày vải không cần buộc dây], y có thể đi đến mười phút cũng không chịu đứng lên.

“Cường ca, đi ăn cơm không?” Hồ Nham thật sự không nhịn được, muốn cùng đi ăn với La Cường.

“Các cậu đi trước, tôi thu dọn vài thứ.” La Cường cúi đầu, khẩu khí bình thản.

Hồ Nham thất vọng, đi đến cửa còn xoay đầu lại nhìn……

Thiệu Quân cũng cố ý chậm chạp đi ở cuối, chỉ huy La Cường làm cái này cái kia, sau đó lấy cớ để hai người ở lại nhà xưởng, ngồi trong góc kho hàng, lén lút trò chuyện.

Dọc theo kho hàng có thiết kế một cái cầu thang đi lên, tầng hai có một cái sân nhỏ, bên trên rải rác rất nhiều tàn thuốc.

Khi đó Thiệu Quân và La Cường thường xuyên ngồi trên sân nhỏ, một tựa đầu vào chân tường phía đông, một tựa đầu vào chân tường phía tây, hút thuốc, dùng khóe mắt lướt qua đường cong mê người của người ngồi bên cạnh, cùng xem mặt trời lặn, ánh đỏ nhuộm cả dãy núi……

Có một lần La Cường dường như là tùy tiện nói, hỏi một câu: “Thiệu cảnh quan, lúc trước vì sao cậu lại vào ngục giam?”

Thiệu Quân cắn điếu thuốc trong miệng: “Ai vào ngục giam? Tôi đến là để quản lý mấy người.”

La Cường nhìn chằm chằm người kia: “Cậu biết rõ tôi đang nói gì mà. Lúc trước cậu có cơ hội vào những nơi nào? Cục công an, đội hải quan buôn lậu, đội đặc công, còn có đội đột kích Lam Kiếm gì đó, tôi không nói sai chứ?”

Thiệu Quân nhún nhún vai: “Có gì giỏi đâu chứ. Anh đừng thấy đội đặc công, đội đột kích gì đó diễn trong TV rất trâu bò, đám người này cả ngày đều phải nghẹn trong đại viện tiến hành đặc huấn, chẳng được đi ra ngoài, không khác gì bị nhốt trong lồng, xảy ra đại sự còn bị quân khu điều sang đội dã chiến.”

La Cường cười lạnh, nghĩ thầm đám đặc công kia ông đây cũng từng giao thủ rồi, chẳng có gì tài giỏi, thế nhưng bản thân cậu lăn lộn trong ngục giam làm một quản giáo, thì có thể trâu bò hơn người ta được bao nhiêu chứ?

Thiệu Quân trầm mặc một lát, chậm rãi nói: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi thanh tĩnh, không có ai quản lý tôi, được ở một mình, rất tốt.”

La Cường híp mắt, cân nhắc: “Người nhà của cậu, đồng ý cho cậu đến nơi này, làm mấy việc này sao?”

Thiệu Quân cảnh giác hỏi: “Anh biết rõ chuyện trong nhà tôi sao?”

La Cường cố ý đùa hắn: “Cả giam khu ba ai mà chẳng biết chứ, tam thiếu gia?”

Thiệu Quân khó chịu trợn trắng mắt liếc y một cái: “Đừng có đùa. Anh không kêu tên tôi được sao?”

“Ha ha……” La Cường bỗng nhiên vui vẻ, “Tam bánh bao!”

Thiệu Quân nhất thời buồn bực, ném tàn thuốc đang cháy sang, ném không tới, liền dứt khoát lăn qua đánh người, khóe miệng La Cường cong lên, cười né tránh. Hai người cùng giở tiện chiêu, náo loạn……

La Cường biết, lại cũng không biết.

Y không thể ra ngoài ngục giam, mấy tin tức nhỏ về Thiệu tiểu tam kia, cũng chỉ là nghe mấy phạm nhân trong giam khu ba buôn dưa lê với nhau. Y căn bản không phải chỉ thuận miệng hỏi, đối với người y cảm thấy hứng thú, Tam bánh bao mặt nhăn mày nhíu quệt miệng móc mũi kia, y chỉ hận không thể biết rõ ràng, trong lòng người này đang nghĩ đến ai?

Có một số việc La Cường rất muốn biết, nhưng biết rồi thì lại chán ghét. Chuyện không liên quan đến bản thân, tự dưng mù quáng hỏi thăm làm cái gì?

Thế nhưng tại sao lại không liên quan đến mình chứ? Rốt cuộc Thiệu tam gia là người thế nào, cậu ta là người bình thường sao?

Trong nhà Thiệu Quân có chút bối cảnh, điểm này các phạm nhân trong ngục giam đều biết, cho nên người này ở trong Thanh Hà mới có thể nổi tiếng, thuận buồm xuôi gió như thế, được gọi là “Thiệu tam gia”, ngay cả giám ngục trưởng đến đây cũng phải nhường tiểu Thiệu cảnh quan ba phần, cực kỳ nể mặt. Phạm nhân dưới quyền của Thiệu cảnh quan trong đại đội một cũng thường xuyên nhận được một chút ưu đãi, có được chút chút đặc quyền.

Về phần trong nhà Thiệu tam gia rốt cuộc có bối cảnh gì, chức quan mấy phẩm, có bao nhiêu bản lĩnh, các phạm nhân cũng không biết.

Trong thành Bắc Kinh không thiếu người có bối cảnh, khắp nơi đều là quan lại, thương nhân, quyền quý, chỉ là một người quản giáo nho nhỏ, hắn có thể có gia thế chọc trời gì chứ? Đơn giản chỉ là chức quan nhỏ trong bộ tư pháp hoặc cơ quan nào đó. Lúc ấy La Cường suy đoán như vậy.

Khi đó Thiệu Quân nói với La Cường: “Tôi chỉ là không muốn ở lại trong thành phố, không muốn lắc lư trước mặt baba tôi. Tôi chỉ muốn rời khỏi nhà, không muốn nhìn thấy cha mình.”

La Cường nhếch mi: “Vì sao? Baba cậu chọc giận cậu?”

La Cường không nhịn được nói: “Có baba còn mẹ nó không biết thỏa mãn. Giống như tôi đây, không cha không mẹ không có ai quản, đến cả nhà cũng không có, tương lai cậu sẽ vui sao? Tôi một mình ngồi trong đại lao, bị pháp viện bắt mang vào đây không còn cách nào, còn cậu định làm gì?…… Nhóc con.”

La Cường dùng một câu “nhóc con” tổng kết lại cảm giác Thiệu Quân cho y. Đứa trẻ sinh sau năm tám mươi tính cách vẫn chưa thành thục, không hiểu chuyện, thích ầm ĩ với cha mẹ, tám phần là còn quen cái thói thiếu gia, tự cho là đúng, thấy bản thân cái gì cũng làm được. Nhừng người sinh sau năm 60 đã trải qua tư vị đói khát bần cùng, thân nhân ly tán trong đại nạn quốc gia, không quen nhìn mấy đứa trẻ hiện tại, cuộc sống nông thôn thiên tai bão lũ chèn ép giai cấp đấu tranh vũ trang mấy việc này cậu đã từng trải qua chưa. thật không biết quý trọng những ngày tháng tốt đẹp.

Thiệu Quân lại nói: “Anh có biết…… mẹ anh như thế nào không?”

Hắn là biết rồi còn cố hỏi.

La Cường: “Lúc sinh Tam nhi nhà chúng tôi bị khó sinh, xuất huyết nhiều.”

Thiệu Quân: “Vậy anh có biết mẹ tôi như thế nào không?”

La Cường nhìn người này: “Cậu nói đi.”

Thiệu Quân nói: “Mẹ tôi rất thương tôi, hồi nhỏ tôi luôn ở nhà ông ngoại, mỗi ngày mẹ tôi đều đưa tôi đi nhà trẻ, đưa tôi đến trường, mang tôi ra ngoài đi chơi…”

“Mẹ tôi còn chưa đến bốn mươi tuổi, tinh thần không được tốt lắm, về sau, vào năm tôi tốt nghiệp sơ trung…… bà nhảy lầu.”

Hết chương 27.