Tội Phạm (Hãn Phỉ)

Chương 17: Trò chơi thơ ấu….



La Cường cứ như vậy sống hòa bình “nghĩa khí” cùng Thiệu Quân.

Hai người bình thường cũng không nói gì với nhau, không nhiều lời vô nghĩa, thế nhưng dường như trong lòng đều thấy, đối phương rất đáng mặt đàn ông, là người có thể tín nhiệm.

Thiệu tam gia nói được thì làm được, ngày hôm sau là ngày nghỉ của hắn, nhưng hắn lại không nghỉ, lái xe chạy đến trấn Thanh Hà, mua một đống lớn xương dê, đùi dê về.

Buổi tối hôm đó, người trong đại đội một vui sướng đến phát điên, sau khi ăn xong cơm chiều theo quy củ, được bổ sung thêm bữa khuya chính là đống thịt dê này. Thịt dê là quản giáo lén mua khao thưởng đội ngũ của mình, cho nên không ăn cùng cơm chiều, mà chỉ lặng lẽ làm, lén lút ăn.

Đèn trong phòng giam vừa tối đi, trên hành lang liền bay tới mùi thịt dê thơm nức.


Từng thùng từng thùng xương và thịt dê nấu thành canh được đẩy vào các phòng giam, một lũ người nhào lên, nước miếng cũng sắp chảy ào ào vào canh.

Có người oán hận. “Thịt đều nấu hết trong canh rồi, mẹ nó chỉ thừa có xương cục!”

Có người cãi lại. “Có canh thịt mà uống đã là tốt lắm rồi, đại đội khác có đãi ngộ tốt như vậy sao!”

Bản thân Thiệu Quân tự mình đẩy một thùng canh thịt dê, đi vào ban bảy.

Con nhím kinh hô. “Thịt…… Có thịt…… Đùi dê!……”

Thuận Tử che miệng con nhím. “Mày nhỏ tiếng một chút đi! Vùi đầu mà ăn, nói ít thôi, đừng có gọi mấy con sói bên cạnh đến!”

Đám người ban bảy cũng nhìn ra, thùng thịt Thiệu Quân cho ban bảy bọn họ, bên trong là nhiều thịt nhất, không phải xương cốt lổn nhổn cứng đơ, mà là từng miếng từng miếng đùi dê thiệt lớn!

Trong lòng cả đám đều cảm thấy, Thiệu Quân bao che cho ban bọn họ, thiên vị ban bọn họ, chính là vì quan hệ của Thiệu tam gia và La lão nhị có vẻ không tệ, là nể mặt mũi La Cường.

La Cường cầm trong tay một chén cơm lớn, rưới canh thịt dê đậm đà, răng nanh xé miếng thịt thơm nức, ăn uống giống hệt một con Thao Thiết.

Con nhím trưng ra khuôn mặt tươi cười hi ha lấy lòng. “Thiệu cảnh quan, ngài đúng là người tốt, thật yêu thương chúng tôi ! Có ngài che chở, sau này chúng tôi cũng chẳng muốn ra tù nữa!”

Thiệu Quân hừ một tiếng. “Đừng có lắm mồm, chú mày nghĩ anh đây lấy cho chú mày ăn sao?”

Con nhím lắc đầu, lấy chiếc đũa chỉ chỉ. “Ngài là cho anh Cường ăn, chúng tôi chỉ là ăn ké uống mấy ngụm canh thôi!” Một câu đồng thời chụp được mông ngựa của hai vị lão gia.

La Cường vùi đầu và cơm, ngoài miệng chưa nói gì, nhưng trong lòng lại im lặng rung động.

Không thể nói rõ là tư vị gì, trong lòng thậm chí có chút nhũn ra, mềm mềm.

Thế nhưng Thiệu Quân lập tức nói. “Bữa cơm này, mấy cậu được hưởng là nhờ có Đại Hắc. Qua mấy ngày nữa Đại Hắc sẽ ra tù, mấy người là anh em đã lâu, coi như là tập thể tiễn hắn đi.”

La Cường suýt chút nữa cắn phập một miếng lên đầu lưỡi của mình, đau quá……

Đừng nói La Cường sửng sốt, Thiệu tam gia ra một chiêu như vậy, tất cả mọi người ở đây nghe thấy lời hắn nói, sắc mặt đều thay đổi, lộ vẻ xúc động.

Đại Hắc chậm rãi đứng lên khỏi ghế, cầm bát, ngơ ngác, sau một lúc lâu mới nói. “Cảm ơn Thiệu cảnh quan……”

Đại Hắc là người thế nào? Gã ta là anh cả của ban bảy bọn họ, là người lớn tuổi nhất. Năm gã vào đây vẫn còn là Tiểu Hắc, sau đó lại biến thành Đại Hắc, hiện giờ cũng đã có mấy phạm nhân trẻ tuổi tôn xưng gã thành lão Hắc. Từ án tử giảm xuống hoãn thi hành, từ không kỳ hạn giảm xuống có kỳ hạn, Đại Hắc tổng cộng đã ngồi trong nhà lao hai mươi năm, chứng kiến từng đợt từng đợt quản giáo và phạm nhân đến rồi lại đi, hiện giờ rốt cục cũng chờ đến ngày chính gã được ra tù.

Nhà giam ban bảy một lần nữa trở nên náo nhiệt, một đám từng người từng người xông lên ôm Đại Hắc, đập tay, trong mắt mang theo hâm mộ, lưu luyến, không muốn rời.

Trong ngục giam không cho phép uống rượu, Thiệu Quân trộm giấu đi một chai Coke lớn.

Mọi người lấy Coke thay rượu, tất cả cùng cụng chén. Đại Hắc rưng rưng nước mắt, quay đầu lặng lẽ lau đi……

La Cường mới vào ban bảy được vài tháng, Đại Hắc từ trước tới nay chưa từng bắt nạt phạm nhân mới. La Cường chạm chén với Đại Hắc, hỏi. “Sau này ra ngoài có dự định gì?”

Đại Hắc nói. “Còn có thể đi đâu, về nhà thôi…… Quê hương chỉ sợ cũng đã thay hình đổi dạng, không tìm được đường.”

Đại Hắc cười cười, lại nói với Thiệu Quân. “Thiệu cảnh quan, tôi đã quen ở trong này với ngài rồi, hiện giờ chân tôi cũng không muốn ra ngoài nữa, tôi cũng không biết, ra ngoài rồi tôi còn có thể làm gì?”

Thiệu Quân trừng mắt. “Ra ngoài làm công, mở cửa hàng nhỏ!”

La Cường tiếp lời nói. “Cưới vợ, lập gia đình!”

“Hồi tôi mới hơn hai mươi tuổi còn không cưới vợ, hiện giờ đã năm mươi, tôi còn tìm vợ ở đâu được, làm gì có ai vui vẻ đi theo tôi chứ……” Đại Hắc cười khổ. “Thiệu cảnh quan, tôi nói cho ngài nghe, điều kiện trong ngục giam chúng ta tốt như vậy, có ăn có uống, các quản giáo cũng khách khí, trước khi đi vào đây tôi còn chưa từng ăn thịt dê, chưa từng ăn thịt nướng, sau khi vào đây rồi lại được nếm qua tất cả, tôi sinh bệnh mọi người còn miễn phí chữa bệnh cho tôi, so với đơn vị y tế ở thôn tôi thì tốt hơn rất nhiều……”

“Hai mươi năm, bầu trời bên ngoài kia, đã sớm không phải bầu trời mà tôi quen thuộc, ba mẹ tôi đã ra đi mấy năm trước, trong thôn làm đường mới, dỡ cả nhà chúng tôi đi, ngay cả nhà tôi cũng không có…… Tôi thật sự không muốn rời khỏi đây.”

Con nhím, Hồ Nham đều trầm mặc, nghe Đại Hắc kể về cuộc đời của gã, cảm giác giống như thấy được cả cuộc đời mười năm, hai mươi năm sau của chính mình.

Tiệc tiễn đưa ngày đó không có rượu, thế nhưng cả đám đều giống như đã say, ánh sáng lóe lên trong mắt.

Gặm xong thịt trên đùi dê rồi, canh húp đến cạn đáy, mọi người hận không thể cướp bát của đứa bên cạnh liếm lần lượt từng cái, ý do vị tẫn. Lúc này La Cường cầm một khối xương cẳng lên, gặm nát các khớp xương bên trên.

Thiệu Quân hỏi. “Anh làm gì đấy?”

La Cường nói. “Chưa thấy qua phải không?”

Thiệu Quân chớp mắt. “Cái gì a?”

La Cường nói. “Đồ chơi a!”

La Cường sinh ra vào cuối những năm sáu mươi, xuất thân từ tầng lớp dân nghèo thấp bé, từ khi sinh ra đã không được sung sướng, sống đúng vào thời kỳ hỗn loạn rối ren, nhân dân cả nước bần cùng và đói khát nhất.

La Cường từ nhỏ đã không được ăn ngon, không được mặc đẹp, càng không có đồ chơi gì tốt. Hồi còn nhỏ y thường phải mặc quần áo cũ của anh trai, quần không vừa nửa treo trên thân, tất thì thủng hai cái lỗ lớn trên đầu ngón cái, khuôn mặt lúc nào cũng bẩn thỉu dính đầy bụi than trên xe ba gác, hàng xóm mỗi lần gặp La lão nhị, đều thấy y một mình đẩy xe trong gõ nhỏ, chuyển đá, trát tường, trầm mặc ít lời, thân thủ lại lưu loát, hoặc là giúp baba y khiêng cải trắng, chở than tổ ong.

Sau đó trong nhà lại có tiểu Tam nhi, vì thế tiểu Tam nhi được mặc quần áo mới, chơi đồ chơi mới hàng xóm bán, La Cường vẫn mặc chiếc quần lếch thếch, đi đôi tất rách tươm, kiệu La tiểu tam nhà y trên vai, đứng trong phòng bếp nấu cơm, gẩy than tổ ong……

La Cường chơi đùa với tiểu Tam nhi, dạy cho em trai một trò chơi, chính là bắt nạng. Khi đó đám trẻ trong ngõ đều chơi trò chơi, con trai thì đập tranh tây, con gái thì bắt nạng. Thế nhưng tranh tây phải có tiền mua, nạng dê thì không tốn tiền, theo La baba đi làm lấy trong tiệm cơm, ăn sạch chân dê rồi bẻ phần đầu gối xuống, gặm sạch gân sụn trên đầu đi, rửa, mài cho bóng, liền làm thành “nạng”.

Một bao cát và bốn cái nạng là một bộ đồ chơi, làm thành một bộ thế này cần ít nhất hai cái chân dê. Đối với La Cường, có được một bộ nạng dê cũng đã là tài sản kếch sù của y khi đó để khoe trước mặt em trai.

Thiệu Quân lại xuất thân từ gia đình thế nào, sao hắn có thể từng chơi cái này được?

Cắn xong rồi lại chà chà, xoa xoa, chà đến tay hắn dính đầy váng dầu, lau lau lên đùi, trên quần chế phục lại bóng loáng mỡ dê……

La Cường dạy cho Thiệu Quân làm thế nào để chơi trò này. Mở mu bàn tay ra, kẹp hai cái nạng ở giữa khe hở của ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, sau đó ném lên trên, đồng thời lật hai cái nạng còn lại trên ghế sang mặt khác, rồi nhanh chóng tiếp lấy cái nạng rơi xuống từ không trung. (na ná như kiểu chơi chuyền của Việt Nam vậy á!)

“Cái này tôi cũng làm được, có gì khó đâu!” Thiệu Quân nói.

“Để tôi xem cậu đón được mấy cái.” La Cường hừ hừ nói.

“Trò này anh học của ai?” Thiệu Quân hiếu kỳ.

“…… Ba tôi.” Khóe miệng La Cường hiếm khi lộ ra độ cong nhu hòa.

Từ trước đến giờ Thiệu Quân chưa từng thấy cách chơi bình dân lại mang đậm hơi thở của vùng quê nhỏ cục mịch mà phóng khoáng như vậy, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Dù sao mới chơi lần đầu, thủ pháp không thuần thục, đón hai cái còn có thể ứng phó, ba cái liền xịt.

Bàn tay của La Cường lại hệt như ảo thuật gia, bắt xuôi, bắt ngược, còn có thể bày mấy cái nạng trên mặt đất kia thành nhiều hình thù ngang dọc.

Thiệu Quân chơi đến phấn khích, mở cúc tay áo, sau gáy đổ mồ hôi, cùng một đám người giành lấy mấy thứ kia, so đo ầm ĩ.

Khúc xương trơn trượt truyền từ tay Thiệu Quân sang La Cường, rồi lại truyền về cho Thiệu Quân, ở trong lòng bàn tay càng chà càng nóng, càng mài càng trơn, xúc cảm rất thoải mái, là loại xúc giác đặc biệt khiến người ta hoài niệm thời ấu thơ……

Tay La Cường rất lớn, ngón tay thô dài, nhìn thì biết là người từ nhỏ đã làm việc nặng, cuộc sống vất vả rèn ra một đôi tay to ráp.

Con nhím phát ngốc ngồi bên cạnh nhìn, ngẩn người, đột nhiên phun ra một câu. “Tay to, ngón giữa dài, chim cũng lớn.”

Người trong phòng còn đang hết sức chuyên chú chơi trò chơi, thình lình nghe thấy một câu chẳng ăn nhập gì như vậy, tập thể im lặng hai giây, sau đó cùng nhau cười phá lên!

Buổi tối sau khi tắt đèn, hoặc lúc tắm rửa trong nhà tắm, một đám đàn ông tụ tập với nhau, thường nói vài câu đùa giỡn thô tục, kể mấy chuyện thường ngày. Mấu chốt là con nhím nhị hóa này, quả thực rất nhị (nhị = ngốc), nói chuyện chẳng phân biệt được địa điểm tình huống.

La Cường cau mày cắn răng nhìn con nhím, Thuận Tử nghẹn cười đến run rẩy bả vai, Hồ Nham và Thiệu Quân một người lấy tay che mặt, một người suýt chút nữa ngã khỏi ghế, cả hai cùng cười lăn lộn.

Chim chóc La Cường có lớn hay không, người ở đây quả thật đều biết, ngày đầu tiên vào tù “kiểm tra” đũng quần đã nhìn thấy hết.

Thuận Tử cố ý cười nhạo con nhím. “Hồi đó mày còn thông đồng với Thiệu quản, còn muốn lật tìm cả hai lớp trong đũng quần người ta, kết quả thì sao, tìm được một cái điện thoại di động thiệt lớn ha!”

Thiệu Quân rất hợp thời tự giễu nói. “Còn là kiểu cổ thập kỷ tám mươi nữa – tôi vừa nhìn, có cục gạch lớn cỡ đó nữa nha!”

Có người đã cười đến sắp ngã khỏi ghế.

Mặt con nhím đỏ bừng bừng, ngượng ngùng cười nói. “Cái này, anh Cường, ngày đó là em thối tay, miệng cũng tiện, anh ngàn vạn lần đừng so đo với em.”

La Cường hừ lạnh nói. “Tôi đây cần phải so đo với cậu sao?”

Con nhím tội nghiệp. “Em, em, em, khi đó không hiểu chuyện, em sai rồi mà, đại ca em thật sự biết sai rồi, em có mắt như mù, không biết Thái Sơn, anh tha cho em một lần đi!”

Đám người sung sướng khi người gặp họa cười điên cuồng.

“Thằng nhãi này……” La Cường đưa mắt ra hiệu cho hai bên, “Lột.”

Một đám người điên cuồng nhào lên, giữa đống đầu người truyền ra tiếng tru như heo cắt tiết của con nhím, cứu mạng a, ông đây bị cường bạo rồi –

“Sóc thẳng lên, đo thử coi.” La Cường cũng xấu xa đùa giỡn.

Con nhím liều mạng che, nước mắt cũng rớt xuống. “Không cho đo, con mẹ nó đáng ghét, không cho xem! Ông đây còn là chim non đó, chúng mày không được làm nhục ông!!!!!!……”

Thiệu Quân ngửa mặt ngồi đó, gác một chân lên ghế, còn chỉ huy. “Các cậu đừng tiến lên cùng lúc, nhiều người sóc cũng vô dụng, để hồ ly sóc cho cậu ta, cậu ta có thể phình to gấp hai lần như vậy.”

Đêm đó tâm tình Thiệu Quân cũng rất tốt, chơi đến điên luôn.

Caravat của hắn buông thõng ở bên cổ, cúc áo sơ mi cảnh phục màu xám xô lệch, để lộ một mảng lồng ngực phập phồng lấm tấm mồ hôi, tinh tế gợi cảm, sắc mặt cũng hồng hồng.

Trong đám người đang náo loạn điên cuồng, La Cường theo bản năng, liếc mắt nhìn Thiệu Quân nhiều hơn một chút.

Ánh mắt hai người va vào nhau trong không khí oi bức, không hẹn mà cùng cong môi lộ ra nụ cười……

Vài ngày sau, Đại Hắc ra tù, La Cường nghiêng người đứng ở cửa sổ nhai sợi thuốc lá, nhìn Thiệu Quân đưa Đại Hắc ra bên ngoài. Hai người cùng khiêng hành lý, chậm rãi bước đi xa trên sân thể dục, ra ngoài tường cao.

La Cường lấy dao cạo cao cấp chạy bằng điện và keo xịt tóc của mình chỉnh trang cho Đại Hắc một phen, đám bạn tù trong ngục bắt đầu hò hét.

Sau đó La Cường lại nghe nói, Đại Hắc thay một bộ quần áo mới, áo jacket hưu nhàn, còn là Thiệu Quân cố ý mua cho, nói người này ở trong ngục giam quá lâu, cũng bị chuyển ngục vô số lần, quần áo đã sớm ném đi, thật vất vả mới có thể đi lại trên con đường xán lạn tự do, sao có thể mặc áo tù ra ngoài? Thiệu Quân còn đưa cho Đại Hắc một xấp tiền làm tiền xe, bảo hắn vào thành phố đi tàu hỏa, chỉ cách tìm đường về nhà.

Nghe nói, khi Thiệu tam gia vừa tới ngục giam Thanh Hà, sinh hoạt không quen, trong nhà lao ma cũ bắt nạt ma mới, quản giáo mới cũng không dễ chịu. Đại Hắc làm người phúc hậu, khi đó đã giải vậy giúp Thiệu Quân vài lần, vì vậy Thiệu Quân rất cảm kích.

La Cường nhìn chằm chằm bóng dáng Thiệu Quân, im lặng thật lâu, cho đến khi bóng người thon gầy vừa đi vừa lắc eo kia bước qua xà đơn, vòng qua khung bóng rổ, nhìn đến hai mắt cũng mỏi nhừ……

La Cường bắt đầu nhìn Thiệu Quân với cặp mắt khác từ khi đó, thấy người này không giống những kẻ khác, có tình có nghĩa.

Lớn lên mang bộ dáng cậu ấm phất phơ, nhưng cố tình lại là một người cá tính và nghĩa khí, nội tâm sôi nổi, đơn thuần.

Muốn nói La Cường khi đó có thể có bao nhiêu tình nghĩa sâu nặng với Tam bánh bao, thật đúng là không có.

Thiệu Quân trong mắt y quả thực là một người không tệ, nhìn rất thuận mắt, có thể khiến y thấy dễ chịu, dễ nói chuyện.

Từ khi La Cường bị bắt vào tù, toàn bộ gia sản đều bị tịch thu, ở trong ngục giam Thanh Hà, bên người thậm chí đến một đàn em tin đáng tin cậy cũng không có. Ngày nào đó nếu y thực sự bị người ta hãm hại, chết trong ngục giam này, người trong nhà chỉ sợ cũng không biết y chết thế nào. Thiệu Quân xuất hiện, liền khiến y cảm thấy khác biệt. Chỉ vì người nọ từng nói ra câu này, “Hiện giờ anh là người của tôi, tôi quản lý anh, tôi sẽ tiếp tục bao anh cho đến ngày anh có thể bước ra khỏi cổng sắt của ngục giam Thanh Hà này.”

Chỉ vì một câu đó, La Cường liền tiếp nhận người này. Người thanh niên trẻ tuổi này là người duy nhất mà y có thể tín nhiệm trong ngục giam, nếu ngày nào đó thật sự phải chết, cũng có người có thể giúp một tay, thay ông đây câu mạng, nhặt xác cho người nhà.

Càng là người sống một thân một mình đơn độc, bước vào hoàn cảnh cùng đường bí lối như vậy, suy nghĩ lại càng đơn giản và thẳng thắn.

Chạng vạng hôm nay, các phạm nhân theo thường lệ bắt đầu trở lại nhà xưởng làm việc, quản giáo sai La Cường và con nhím bê máy móc đi đến cửa ký túc xá, dọc đường đi tắt qua một rừng cây nhỏ gần đó.

La Cường dọc theo đường đi không yên lòng, làm xong việc thì vùi đầu trở về, trùng hợp thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đội mũ lệch, lưng áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, chầm chậm chạy đến, đi xuyên qua đường mòn giữa rừng cây.

Thiệu Quân vội vã chạy qua, còn theo bản năng, nắm lấy lưng quần nhanh chóng xách lên một chút, tự bản thân làm trò cười cho thiên hạ lại hoàn toàn không biết…….

La Cường nhìn chằm chằm bóng dáng Thiệu Quân, bỗng nhiên rất muốn cười.

Y lại nghĩ tới ngày đầu tiên y đến Thanh Hà, người nào đó ở sân thể dục vén áo ba lỗ, lộ cơ bụng, tiêu sái bay lên đập rổ giữa cả đám người, sau khi rơi xuống còn rất màu mè mà lắc lắc hông……

Khi ấy y chỉ mới liếc mắt nhìn người nào đó một cái, liền thấy Thiệu Quân đứng ngốc tại chỗ, cúi đầu sờ soạng đũng quần vài cái.

Người nào đó, bình thường luôn tự cho mình là đúng, thích đùa giỡn cợt nhả, nhưng thỉnh thoảng lại vô ý lộ ra bộ mặt thật, hóa ra chỉ là một thằng nhóc ngốc hồ hồ……

“Cậu về trước đi, tôi đi xử lý chút chuyện.”

La Cường quăng cho con nhím một câu, cúi đầu bước nhanh vài bước, xoay người đi vào rừng cây nhỏ, lập tức bám theo.

Hết chương 17.