Tôi Nhớ Cô Rồi, Về Nhà Đi!

Chương 45



Hắn đứng khựng lại khi nghe những lời đó của nó. Cả Dara, Seho vàDonghoo cũng ngạc nhiên không kém. Mọi người ai nấy cũng lặng im nhìn nó đỡ Zin đứng dậy, rồi hai cô bước đi từng bước với hai bộ váy ướt sũngnặng trịch mà không ai ngăn cản. Dara quay đầu nhìn hắn. Cô thấy được sự trống rỗng trong tâm trí hắn, thấy được sự đau khổ trong sâu thẳm hắnvà cả sự long lanh của nước mắt trong đôi mắt.

Zin đưa nó về đến nhà, có cảm ơn cô rồi đẩy cửa ra, nhưng trước khi nó đưa chân ra ngoài, Zin đã nắm lấy tay nó:

– Cậu thật sự bỏ anh ấy lại sao?

Nó đáp lại Zin bằng nụ cười đau khổ và cái gật đầu nhẹ. Zin nới lỏng tay để nó đi vào nhà. Cô bé không quên nói:

– Tối nay mình sẽ đặt vé máy bay. Tám giờ mình ra đón cậu.

– Ok – Nó nói trong mệt mỏi.

Nó đi vào nhà, vừa đóng cửa chính lại nó đã ngồi thụp xuống và khócnức nở, những giọt nước mắt như tuôn ra không thể ngừng được, tiếng nấcvang vọng khắp căn nhà. Lucky đi đến bên nó mà rên lên ư ử. Nó vuốt đầucon chó rồi nói:

– Nghe nè, mẹ sẽ về Việt Nam. Ky ở đây nhớ chăm sóc cho ba nha.

Rồi nó không muốn tốn thời gian nữa, liền đứng dậy và đi vào phòng.Chuẩn bị đi tắm để gột rửa đi mọi thứ. Xong rồi thì nó lấy Vali đồ ra và bắt đầu xếp đồ mình vào. Nó băn khoăn khi nhìn những bộ đồ đôi của cảhai, có nên đem theo không nhỉ? Nhưng thôi, tốt nhất là để lại, nó muốnloại bỏ mọi thứ liên quan đến hắn. Nghĩ như thế nên nó liền lấy ra bộ đồ ngủ của mình khỏi vali. Rồi sau đó, nó lấy cây lau nhà lau đi vết nướcbẩn từ chiếc váy.

Lát sau, hắn về đến nhà và không chần chừ, hắn liền chạy ngay vàophòng thì thấy nó đang khóa vali lại. Hắn tiến đến bên nó, nó tỏ vẻkhông có hắn ở đó, liền xách Vali ra ngoài và lướt qua hắn, hắn liền nắm lấy tay nó:

– Đừng đi mà?!

– ….

– Xin cô đấy – Nước mắt của hắn đã bắt đầu rơi, hắn không thể tự chủ bản thân được nữa. – Tôi…

– Bỏ ra – Nó cắt lời hắn và lạnh lùng đáp lại.

Hắn nghe nói thế thì liền xiết chặt tay nó hơn. Nó mím môi lại, thả vali xuống rồi liền quay người nhìn hắn, nó nói như căm hận:

– Còn muốn gì nữa hả? Chưa đủ sao? Tôi mệt mỏi lắm rồi. Anh bỏ ra đi. – Nó nhìn hắn rơi lệ, nên cũng không thể ngăn được bản thân, nước mắtnó rơi trong khi nó đang lớn tiếng với hắn – Cậu còn muốn tôi phải bị gì nữa, đến khi nào thì cậu mới hiểu được hả? Từ lúc bắt đầu cho đến giờ,không phải tôi với cậu đều không có gì sao? Đây chỉ là vở kịch thôi mà.Tôi thì có gì với cậu chứ, và cậu cũng thế với tôi. Còn giờ thì bỏ ra.

Nó lấy ta mình gỡ bỏ tay hắn ra, rồi xách Vali đi ra ngoài. Hắn cảmthấy đau lòng hơn cả chuyện của hai năm trước, dù cho năm đó Chae Rim có rời xa hắn thì hắn cũng chưa hề rơi một giọt nước mắt cho cô ấy cả,nhưng lần này, với nó như thế là rất nhiều rồi. Nên hắn quyết sẽ khôngđể những giọt nước mắt mình rơi xuống một cách vô ích.

Và quan trọng hơn cả là hắn nhận ra hắn thật sự đã thích nó rồi. Lầnnày phải liều thôi, hắn hít thở thật sâu và chạy ra ngoài. Đúng lúc nóđang định mở cửa, phải nhanh lên trước khi quá muộn.

” Bụp” – Hắn ôm lấy nó từ đằng sau, Thời gian nhưng dừng lại trongkhoảnh khắc đó… Hắn tì cằm vào vai phải của nó, hai cánh tay ôm ghì lấynó. Trong khoảnh khắc đó, nó đã cảm nhận thấy vai phải mình ướt lấm tấmvài chỗ. Là nước mắt của hắn…Tuy nó đau lắm, nhưng sự thật đã thế, nókhông thể cứ níu kéo mãi những thứ không thuộc về mình như thế thì quáảo tưởng. Hắn nói thủ thỉ vào tai nó:

– Xin cậu đấy, đừng đi.

– Còn lý do gì để tôi ở lại không chứ?? – nó đáp lại bằng giọng nói không hồn.

– Vì tôi thi… – Hắn nhắm nghiền mắt lại để nói câu tiếp theo

Không để cho hắn nó hết câu, nó đã cắt ngang bằng giọng nói lạnh như băng:

– Tôi đã gọi cho Zin đến đón rồi. – Rồi nó lạnh lùng kéo tay hắn rakhỏi người nó và đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, kèm theo câu nói – Tạmbiệt.

Rồi nó đẩy cửa đi ra, cánh cửa đóng lại một cách lạnh lùng, hắn đứngtrước cửa nhìn nó ra đi. Hắn bất lực, hắn yếu đuối… Nhưng nó cũng đâuvui sướng gì, ngay khi cánh cửa đóng lại, nó đã nhận ra rằng, nó khôngthể xa hắn nữa, nhưng đã quá muộn rồi, mọi thứ đến nước này thì thuyềnphải xuôi theo gió. Nó thầm chúc cho hắn những điều tốt nhất mà nó cóthể nghĩ ra được trong lúc này. Nước mắt rơi, nhưng nó không thể đưa tay lau được vì khi nó đưa tay lên, hắn ở sau sẽ nhìn thấy được, như thếthật yếu đuối. Nó cũng muốn thét lên thật to nhưng không thể vì như thếthì quá lộ liễu, nên nó cứ thế bước đi và không muốn ngoảnh lại. Nó chợt nhận ra tại sao hôm nay con đường mà ngày nào nó đi học chỉ cần đi vàibước là đã đến đường chính, mà hôm nay xa quá…

Zin đã đến trước cổng ngay từ lúc nào. Cô bé nhìn thấy cảnh tượng đau lòng đó mà không khỏi xúc động: Một người thì đứng bất lực trong nhàđưa ánh mắt buồn rầu nhìn qua tấm kính, một thì lạnh lùng kéo theo chiếc vali đi về phía cô. Hình như trong này có lỗi cô thì phải. Đúng rồi, tất cả là do cô,nếu như cô nó cho nó biết sớm hơn thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Vànếu cô không tán thành chuyện nó về nước thì bây giờ cô không phải đứngnhìn cái cảnh người đi người ở này.

Nó đi vào xe, cánh cửa đóng sập lại. Zin liền nói ngay:

– Hay là đừng đi nữa.

– Mình quyết định rồi, nếu cậu không muốn đi thì mình xuống xe bắt taxi ra sân bay cũng được. – Nó nói không nhìn cô bé.

Zin nghe chất giọng lạnh lùng của nó thì thôi rồi, không thể làm gìnữa, mọi thứ đã được quyết định rồi… Cô im lặng không dám nói lên câunào, cô khẽ liếc nhìn lên nhà, hắn vẫn đứng đấy, vẫn tư thế tay buôngthõng bất lực. Zin không muốn níu kéo thời gian nữa, nếu cô còn ở lạiđây chắc cô sẽ phải khóc thét lên mất thôi. Rồi cô lái xe đi…

Hắn nhìn theo chiếc xe lăn bánh. Thế là xong rồi, nó xa hắn rồi. Hắnquay lưng lại và ngồi thụp xuống sàn và chống cằm suy nghĩ trong khinhững giọt nước mắt không ngừng rơi:

” Đi rồi, vậy là đi rồi, mình tệ quá…”

Rồi Lucky xuất hiện và đi đến bên hắn, cu cậu liếm tay hắn an ủi rồinằm bên chân hắn. Hắn đưa tay vuốt đầu con chó, hệt như nó đã làm,và lẩm bẩm:

– Ba tệ quá, mẹ con mà ba cũng không giữ lại được. Ba xin lỗi