Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 172: Không làm thì chắc chắn sẽ chết.



Tôi nói với giọng điệu rất bình thản, nên làm cho hai người Lưu Đại Chí run rẩy toàn thân.

Thời khắc này, hai cha con bọn họ chỉ cảm thấy trái tim như đang chậm rãi rơi xuống vực sâu, sự lạnh lẽo xuyên thấu xương cốt mà lan ra toàn thân, ánh mắt lộ rõ sự tuyệt vọng.

Tự đâm ba nhát sau đó chạy ngay đến bệnh viện, có thể sống sót thì chuyện cũ bỏ qua. Nghe qua thì có vẻ vô cùng rộng lượng, đang cho người khác một cơ hội sống, nhưng trên thực tế trong mười người thì chỉ có một người là có thể chống đã đến được bệnh viện, cũng được xem là kỳ tích rồi.

Đây là thủ đoạn mà tên Lưu Đại Chí đã quen sử dụng để đối phó với người khác trong quá khứ.

Mà hắn ta sở dĩ làm như vậy, hoàn toàn là để thỏa mãn cái thú vui biến thái và ác độc của mình, hưởng thụ cảm giác nhìn đối thủ của mình chết từ từ trong đau khổ, cuối cùng lại hy vọng tan võ và lâm vào trạng thái tuyệt vọng.

Nhưng hắn không nghĩ tới, tình huống y chang này lại ập xuống đầu hắn ta, giống như những người đã bị hắn áp bức đến mức không thể không chết kia, lúc này đây hắn cũng không có chút cơ hội nào để cự tuyệt.



2. Taronga un ono...

Lưu Đại Chí cắn răng thật mạnh, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hồng Sơn, có vẻ như hắn đang hy vọng Vương lão gia sẽ niệm tình hắn đã từng làm việc cho Vương Gia mà nói giúp hắn vài câu.

Nhưng Vương Hồng Sơn mặt vẫn không biến sắc, ánh mắt vô cùng lạnh lùng và không thèm để ý đến hắn.

Lúc này Lưu Đại Chí mặt đã xám như tro tàn, chậm rãi đưa tay nắm chặt chuôi dao trước mặt, nhưng như đã mất đi toàn bộ sức lực, rất lâu sau cũng chưa thể cầm con dao lên được.

Lưu Phi Dương bên cạnh càng không chịu nổi, sự tuyệt vọng và kinh hoàng bộc lộ rõ ràng trên khuôn mặt của hắn ta, sợ đến mức tè ra cả quần.

“Kéo dài thời gian cũng vô dụng mà thôi."

Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Lưu Đại Chí và cười nói: "Trò chơi này do ngươi nghĩ ra, chắc chắn ngươi phải rất quen thuộc với nó rồi, sao lần này lại lề mề chậm chạp như vậy?"

"

Lưu Đại Chí cố nặn ra một nụ cười như đang khóc trên mặt, có vẻ còn muốn giãy dụa thêm một chút nữa, "Thiên thiếu gia, hay là ngài xem..."

“Một phút.” Tôi ngắt lời hắn ta sau đó nói tiếp: "Trong vòng một phút nếu ngươi không ra tay, tôi sẽ cho người khác giúp ngươi. Nhưng các vệ sĩ của tôi ra tay sẽ không



leng lan un nuo.....

có chừng mực, đến lúc đó là ba nhát hay mấy nhát thì tôi cũng không kiểm soát được."

Cơ thể của Lưu Đại Chí nhất thời run lên, hắn ta cắn chặt răng, lúc này rốt cuộc mới có đủ dũng khí mà cầm cây dao lên, đồng thời quát vào mặt Lưu Phi Dương một cái: "Cầm cây dao lên!”

"Cha, con... con không dám." Lưu Phi Dương không ngừng run rẩy hét lên.

Lưu Đại Chí liền lập tức kéo áo Lưu Phi Dương lên, đem con dao nhét vào trong tay hắn, cắn răng gầm nhẹ nói: "Tự mình động thủ thì may ra còn một cơ hội để sống sót, nếu để cho người khác động thủ, chắc chắn sẽ phải chết, con hiểu không?"

"Không... con thật sự không dám...” Lưu Phi Dương không cầm nổi cây dao, giống như bị bỏng mà buông tay ra, sau đó tiếp tục điên cuồng lắc đầu, nước mắt nước mũi đồng loạt tuôn ra, khóc thét lên mà nói: "Cha, cha mau cầu xin Thiên thiếu gia đi, con chưa từng bị dao đâm bao giờ... thật sự sẽ chết... sẽ chết đó..

"

“Sao tao lại sinh ra một đứa con không có tiền đồ như mày!"

Lưu Đại Chí thấp giọng rống lên đầy giận dữ, ánh mắt vô cùng dữ tợn nhìn đứa con mình: "Được, mày không dám, vậy để tao ra tay!"

Vừa nói chuyện, Lưu Đại Chí vừa cầm con dao lên.



Lúc này Lưu Phi Dương hai mắt trợn tròn, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, "Cha, cha làm gì vậy? Cha hãy bình tĩnh một chút!"

“Để tao giúp mày còn hơn để người khác giúp máy! Yên tâm, tao ra tay sẽ có chừng mực! Mày chỉ cần chịu đựng một chút, sau ba nhát lập tức cởi bỏ quần áo rồi tự mình băng bó, sau đó lái xe lại đây và lập tức đi bệnh viện, chỉ cần đi nhanh thôi, không được chạy...

Ad

S Shopee - Rẻ Vô Địch

shopee.com

"

Mua Trực Tuyến Hàng Triệu Sản Phẩm Cùng Shopee. Thanh Toán Đảm Bảo. Hỗ Trợ 24/7

S Shopee

TAI VF

Mua gói Cao cấp để loại bỏ quảng cáo )

Lưu Đại Chí nắm chặt chuôi đao, nhe răng nói: "Bệnh viện gần nhất cách nơi này hơn mười km, hai chúng ta hôm nay nếu muốn sống sót, thì không thể lãng phí thời gian dù chỉ một giây! Có hiểu chưa?"

Vừa nói chuyện, ánh mắt Lưu Đại Chí đã bắt đầu toát lên sát khí, cầm theo con dao từng bước từng bước một áp sát Lưu Phi Dương.

Lưu Phi Dương thì không ngừng sợ hãi mà từng bước lui về phía sau, không ngừng xua tay và khóc thét, cầu xin n

tha thứ, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu nào.

Đúng lúc này, lại thấy trong căn nhà bên cạnh đột nhiên lao ra một người phụ nữ trung niên, dáng người hơi mập, ăn mặc quý phái, nhưng xương gò má nhô cao, lộ ra vẻ hống hách.

"Dừng tay cho tôi!" Người phụ nữ trung niên sau khi lao ra khỏi căn nhà, vừa bối rối vừa lo lắng chạy xuyên qua đám đông, khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong, từ xa xa liền hét lớn một tiếng.

Nhìn thấy người phụ nữ đó xuất hiện, Lưu Phi Dương nhất thời giống như bắt được cọng rơm cuối cùng, một tay liền ôm lấy bà ấy, khóc thét lên: "Mẹ, cứu con... cha muốn đâm con!”

“Ngoan, con trai đừng sợ, có mẹ ở đây."

"

Người phụ nữ trung niên đau lòng ôm chặt lấy Lưu Phi Dương, sau đó trợn mắt nhìn Lưu Đại Chí nói: "Lưu Đại Chí, cái đồ phế vật, cái đồ vô dụng, sao để người khác ép mình phải động thủ với con hả?! Hôm nay có lão nương ở đây, ông dám động đến một sợi tóc của con tôi thử xem!”

Vừa nói, người phụ nữ trung niên vừa trực tiếp tiến lên muốn đoạt lấy con dao trong tay Lưu Đại Chí.

Lưu Đại Chí nhất thời căm tức, đen mặt và trầm giọng nổi giận, "Bà biết cái rắm! Nếu không làm vậy, tất cả chúng ta sẽ chết! Tránh ra!"

"Tôi tránh ra cái chân bà nội ngươi! Đừng tưởng rằng

eng lemon...

tôi không biết, ông đang sợ hãi, chỉ biết sợ hãi thôi!" Người phụ nữ trung niên giơ chân mắng to, "Ông bình thường không phải rất trâu bò sao? Chuyện gì đã xảy ra hôm nay vậy? Thiên thiếu gia cái chó má gì đó, lão nương nghe cũng chưa từng nghe nói đến, sao ông lại sợ hắn hả?"

"Đồ ngu xuẩn, bà đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?!" Lưu Đại Chí hoảng sợ, vội vàng gầm lên để cắt ngang lời nói của bà ta, vụng trộm liếc nhìn tôi.

Vẻ mặt của tôi vẫn bình tĩnh như trước, cũng không vì lời nói của người phụ nữ trung niên kia mà tức giận, chỉ là ném điếu thuốc lá đã cháy hết trong tay xuống đất, mỉm cười nói: "Xem ra tự ông không giải quyết được, chắc cần sự giúp đỡ rồi.”

Lời nói của tôi vừa dứt, đám người của Lý Hồ đang đứng ở phía sau tôi hơi hơi bước về phía trước một bước.

“Không không không, tôi làm được!" Lưu Đại Chí nhất thời sợ run cả người, lần nữa quay đầu lại, trong hai mắt đã lóe ra sát khí như bị ép vào đường cùng, liền gầm nhẹ nói: "Mau tránh ra cho tôi, bà ngoan ngoãn đi về nhà, đừng ở đây gây thêm phiền phức nữa!"

"Tôi không đi! Đồ phế vật như ông sợ hắn, còn lão nương thì không sợ! Tôi muốn xem hôm nay ai dám động đến con tôi!"

Người phụ nữ trung niên kia vẫn tiếp tục ngửa cao



mặt, ánh mắt lệch sang một bên và nhìn chằm chằm vào tôi: "Ngươi chính là cái tên Thiên thiếu gia gì đó? Nói cho ngươi biết, em trai tôi là cục trưởng cục cảnh sát khu kinh tế mới của Lôi Trạch, ngươi có bản lĩnh thì đừng đi, chờ em trai tôi đến, sẽ bắt hết tất cả bọn ngươi!"

"

Không khí xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bị bộ dạng tự tin đến khó hiểu của bà ta làm cho có chút không nói nên lời.

Người phụ nữ trung niên này đã thể hiện hình ảnh của một phụ nữ nông thôn ngu xuẩn và vô tri đến mức hoàn hảo.

Cục trưởng cục cảnh sát khu kinh tế mới?

Chuyện ngày hôm nay, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát thành phố tới đây cũng không đủ tư cách để nói chuyện.

Tôi cố nén cười trong lòng, gật đầu với bà cô ngu xuẩn kia, nói: "Được, tôi ở đây chờ em trai của bà tới."

Người phụ nữ trung niên kia ôm con trai mình vào lòng, cao ngạo ngẩng đầu cười lạnh: "Thích khiêu chiến đúng không? Được, chờ đến khi ngươi bị giam vào trong ngục, em trai tôi sẽ có cách khiến người sống không bằng chết, đến lúc đó tôi xem ngươi sẽ khóc lóc van xin ra sao!"

"Đồ ngu xuẩn, bà muốn hại chết luôn em trai của bà

thì mới vừa lòng hay sao?!” Lưu Đại Chỉ rốt cục cũng nhịn không được mà nổi giận gầm lên một tiếng, nhấc chân liền đá vào trên bụng người phụ nữ trung niên một cái.

Người phụ nữ trung niên thét lên một tiếng đau đớn sau đó liền ngã xuống mặt đất, hai tay ôm bụng, giống như con tôm lớn bị nấu chín mà toàn thân cong lại, trừng mắt nhìn Lưu Đại Chí đầy oán độc: "Ông... ông dám đánh tôi?

“Mẹ!” Lưu Phi Dương nhanh chóng tiến tới, nhưng cũng bị Lưu Đại Chí một cước đá cho văng ra ngoài.

"Nếu tôi không đánh bà, em trai của bà chắc chắn sẽ bị bà hại chết! Nhớ kỹ, chờ tôi cùng con trai đi bệnh viện, bà phải nhanh chóng gọi điện thoại cho em trai bà, bảo nó ngàn vạn lần không được tới đây! Nếu không, dòng họ chúng ta sẽ hoàn toàn bị tiêu tan!"

Lưu Đại Chỉ cúi người và ở bên tai người phụ nữ trung niên đó gầm nhẹ một tiếng, tiếp theo không chút do dự màn đứng dậy, xách dao xông về phía Lưu Phi Dương.

"Đừng... Cha, cha tha cho con..." Lưu Phi Dương vô cùng sợ hãi, lại bị Lưu Đại Chí đi nhanh hai bước mà tóm lấy cái áo của hắn ta.

"Chịu đựng một chút!" Lưu Đại Chí dữ tợn gầm nhẹ, giơ cao con dao nhọn trong tay, không chút do dự liền đâm xuống.

"Phut!"

Mũi dao lóe ra sát khí lạnh lùng đã đâm thật sâu vào bả vai của Lưu Phi Dương, theo tiếng kêu thảm thiết của Lưu Phi Dương, dòng máu tươi đỏ sẫm lập tức tuôn ra.

Lưu Đại Chí không chút do dự mà rút dao ra, liên tiếp đâm thêm hai nhát, phân biệt đâm vào bả vai còn lại và bụng của Lưu Phi Dương.

Ba dao này Lưu Đại Chí không dám đùa giỡn, sợ tôi không hài lòng, cho nên đã đâm rất thắng tay, ở trên người Lưu Phi Dương đã lưu lại ba cái lỗ đầy máu và thật sâu. "Á!"

Tiếng kêu thảm thiết xông thắng lên giữa không trung, máu tươi phun trào như suối, trong chớp mắt liền nhuộm đỏ hết quần áo của Lưu Phi Dương.

"Con trai, con trai!" Người phụ nữ trung niên kia nhe răng và trợn mắt xông tới bên cạnh con mình, lại bị Lưu Đại Chí một cước đạp cho văng sang một bên.

Hắn một tay xé áo của Lưu Phi Dương thành từng

mảnh vải, quấn lung tung lên ba vết thương, gầm nhẹ nói: "Đừng con mẹ nó kêu, nhanh đi lái xe lại đây!"

Theo tiếng hô của Lưu Đại Chí, Lưu Phi Dương đã tỉnh táo lại một chút, vội vàng gật đầu, sau đó liền kéo cơ thể đầy máu tươi của mình hướng về phía gara cách đó không xa mà bước đi, một bước chân là một dấu máu.

Lưu Đại Chỉ lúc này mới bỗng nhiên quay đầu lại, trở tay cầm dao nhằm ngay chính mình, cắn răng nói: “Thiên thiếu gia, tiếp theo là ba nhát của tôi!"