Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 524: Về sau núi



Không ngờ Lữ Tuệ San bắt người khác làm con tin, nhưng với tình hình hiện tại thì chỉ có cách đó mà thôi.

Người trung niên đứng đầu nói: "Đừng chống đối nữa, ở đây chỗ nào cũng có người của chúng tôi, cho dù hai người rời đi rời khỏi đây được thì cũng không có cách nào chạy thoát được đâu".

Lữ Tuệ San nói: "Đừng nói nhảm nữa, nếu các người còn không xuống xe, tôi sẽ giết chết cô ta".

Người phụ nữ sợ hãi kêu lên: "Cô gái, cô ... tha cho tôi đi, nhà tôi còn có bố mẹ già và con nhỏ..."

“Câm miệng!”, Lữ Tuệ San khẽ động tay, trên cổ người phụ nữ hiện lên một vết cắt màu đỏ.

Những người trên xe rất hốt hoảng, không ai nghĩ rằng đôi tình nhân này lại ngang nhiên bắt người làm con tin.

Những chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến nhiều người không kịp phản ứng.

Tôi hét lên: "Thả chúng tôi đi ngay lập tức, nếu không, tôi sẽ giết sạch tất cả mọi người ở đây!"

"Các người có nhiều người, nếu thật sự đánh nhau ở đây, sau đó sự việc truyền ra ngoài thì đến lúc đó tôi xem các người sẽ giải thích như thế nào!"

Theo quy định của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, không ai được phép để lộ sức mạnh của người tu luyện trước mặt người thường, như vậy sẽ khiến mọi người hoảng sợ.

Nếu chúng tôi giết người ở đây, khắp nơi đều là xe cộ, người người qua lại, chúng tôi mới nói chuyện một phút mà đã có mấy chục chiếc ô tô bị kẹt lại trên đường.

Nếu xảy ra đánh nhau ở đây, chuyện này chắc chắn sẽ bị tung lên mạng, và họ cũng không thể kịp ngăn cản được tốc độ của mạng internet.

Nếu sự việc càng lớn thì càng bất lợi cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí, đương nhiên tôi tin rằng Cục điều tra hiện tượng huyền bí có khả năng dẹp yên sóng gió, tuy nhiên muốn làm được như vậy thì họ cũng sẽ phải trả giá rất đắt.

Sắc mặt ba người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí đều cực kỳ u ám, với tình cảnh hiện tại thì bọn họ cũng không dám làm gì.

Tôi tóm lấy một người bên cạnh, một tay nhấc bổng người đó lên!

"Mau! Thả chúng tôi ra! Bây giờ, tất cả hành khách đều không được phép xuống xe!"

Tôi muốn tất cả mọi người trong chiếc xe này đều là con tin của chúng tôi, tất nhiên, tôi sẽ không làm ai bị thương, chỉ cần chúng tôi trốn thoát, tôi và Lữ Tuệ San sẽ thả những người này đi.

Khi những người trong xe nhìn thấy tôi dùng một tay nâng một người đàn ông lên, tất cả đều biến sắc, ... sức mạnh này đã vượt quá giới hạn của cơ thể con người!

Người trung niên đứng đầu hung hăng nói: "Hai người thật là độc ác, tôi xem hai người trốn đi đâu, hôm nay, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hai người về quy án!"

Lữ Tuệ San mặt đầy sát khí, lạnh lùng nói: "Các người nhớ kỹ, đừng đi theo chúng tôi, nếu không ... để tôi phát hiện ra thì cứ một phút tôi sẽ giết chết một người!"

"Không chỉ vậy, tôi sẽ tìm đến những ngôi làng lân cận, gặp ai giết người đó. Các người cũng biết rõ sức mạnh của tôi rồi đấy!"

Cả ba người kia sắc mặt tối sầm, không nói lời nào đành xuống khỏi xe, bọn họ cũng không dám nói ra bất cứ lời dọa nạt nào để chọc giận chúng tôi nữa.

Tôi vừa đặt người đàn ông xuống, người đàn ông đã thở hồng hộc, vẻ mặt đầy kinh hoàng.

Những hành khách khác trông cũng vô cùng hoảng loạn, bầu không khí cực kỳ ngột ngạt.

Tôi bước tới chặn cửa xe, hét lớn: "Các người nên biết nghe lời, tôi sẽ không hại các người, nếu không tôi sẽ giết chết từng người một!"

Tôi nói với tài xế: "Lái xe đi!"

Tài xế lau mồ hôi trên trán, khởi động xe, phóng nhanh về phía trước.

Trên xe có mười bảy mười tám người, tất cả đều yên lặng ngồi yên tại chỗ của mình, Lữ Tuệ San cũng đã thả người phụ nữ kia ra.

Sau khi xe chúng tôi đi, tình trạng kẹt xe ở phía sau đã được giải quyết, rất nhiều xe chạy theo chúng tôi, chúng tôi không biết có người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí trong đó hay không.

Thấy chúng tôi không bị bắt, hành khách trên xe cũng không dám lên tiếng, cũng không ai dám đứng lên đối phó với chúng tôi.

Tôi hỏi Lữ Tuệ San: "Chúng ta đi đâu đây?"

Lữ Tuệ San nói nhỏ bên tai tôi: "Xe buýt này chắc chắn có gắn định vị, người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta".

"Chúng ta cần có thân phận mới, cần có giấy tờ, hộ chiếu mới mà Mộc Dịch đã nói trước đây, như vậy chúng ta mới có thể trốn ra nước ngoài, đây là lựa chọn duy nhất".

"Vậy, chúng ta hãy tìm một nơi ẩn náu trước, sau đó bí mật liên lạc với Mộc Dịch, đây là cách duy nhất".

Tôi hỏi: "Trốn đi đâu bây giờ?"

Lữ Tuệ San nói: "Chuyện này lát nữa sẽ bàn, bây giờ việc phải làm là tìm một chỗ nào đó để thoát khỏi xe buýt này, đổi một chiếc xe khác mới có thể trốn thoát được".

Xe vẫn chạy trên đường, hơn nửa giờ sau đi qua một đoạn đường vắng ở một vùng hẻo lánh, đằng kia có một khu rừng nhỏ, Lữ Tuệ San bảo tài xế dừng lại.

Hai chúng tôi xuống xe và ngay lập tức lao vào rừng cây nhỏ.

Khi những người trên xe thấy chúng tôi xuống xe, tài xế ngay lập tức đạp ga rồi phóng đi mất.

“Thay quần áo đi”, tôi và Lữ Tuệ San đã chuẩn bị một bộ quần áo khác từ trước.

Vì vậy, tôi cải trang thành một học sinh, đầu đội một bộ tóc giả dài, Lữ Tuệ San cũng cải trang thành một học sinh. Chúng tôi đi tới phía bên kia rừng, bên này có một con đường khác.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xe cộ chạy qua, nhưng Lữ Tuệ San không hề chặn xe lại, cô ta nói muốn chặn một chiếc xe thật tốt, vài phút sau, có một chiếc Land Cruiser Prado đang chạy tới.

Tôi và Lữ Tuệ San dễ dàng cướp được chiếc xe, đánh ngất tài xế rồi bỏ lại rừng cây nhỏ ven đường, đảm bảo trong vòng 24 giờ anh ta sẽ không tỉnh dậy.

Lữ Tuệ San đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng như bay trên đường.

Chúng tôi tiếp tục chủ đề trước, tôi hỏi: "Chúng ta đi đâu đây?"

Lữ Tuệ San nói: "Đương nhiên là lên núi trốn, ở đó không có camera giám sát hay bất cứ đồ dùng công nghệ cao nào, rất thích hợp để ẩn náu".

"Hơn nữa, phải quen với rừng núi".

Lữ Tuệ San là người phương nam, không hề quen thuộc với mọi thứ ở chỗ chúng tôi.

Còn tôi, lớn bằng từng này rồi nhưng chỉ quanh quẩn trong thôn, thị trấn và thành phố, chưa bao giờ đi tới những vùng khác.

Dãy núi quen thuộc duy nhất là ngọn núi phía sau thôn chúng tôi.

Ngọn núi phía sau thôn tôi rất lớn, có chín thôn lân cận, tổng cộng có chín lối ra.

Nghe đồn ở nơi sâu nhất phía sau núi có thú dữ ẩn hiện, ngày xưa, trong thôn cũng có rất nhiều thợ săn, họ chủ yếu dựa vào việc săn bắn để kiếm sống.

Tôi nói với Lữ Tuệ San về tình hình ở ngọn núi phía sau thôn chúng tôi.

Lữ Tuệ San hỏi: "Nói như vậy, ở phía đông thôn của cậu có chín thôn lân cận, vậy xuyên qua ngọn núi kia thì ở phía tây bắc là gì?"

Tôi lắc đầu, nói: "Tôi không biết, bởi vì chưa có ai từng vượt qua dãy núi đó, tôi cũng chưa từng xem bản đồ về ngọn núi phía sau thôn chúng tôi".

Sau đó, Lữ Tuệ San đã bật chức năng chỉ đường của ô tô, tìm tên thôn của chúng tôi trên bản đồ, nhìn thấy tất cả địa hình và địa danh gần thôn của chúng tôi.

"Phía tây của ngọn núi phía sau thôn cậu có vách núi, phía dưới là một dòng sông lớn, còn phía bắc có một thành phố khác".

"Dãy núi rất lớn, trải dài hơn ba trăm ki-lô-mét, đúng là một nơi rất thích hợp để ẩn náu".

"Chúng ta hãy đến ngọn núi phía sau thôn cậu đi, những nơi khác cũng có núi nhưng chúng ta không quen địa hình ở đó".

Sau khi thảo luận, chúng tôi quyết định đi đến thôn của chúng tôi và ẩn náu trong ngọn núi phía sau thôn.

Tôi hơi lo lắng, hỏi: "Cô nói người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí liệu có đối phó với bạn bè của tôi hay những người tôi quan tâm hay không?"

Tôi sợ rằng những người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí vì muốn tìm được tôi mà không từ thủ đoạn, làm hại đến những người bạn và những người phụ nữ của tôi.

“Có lẽ là không", Lữ Tuệ San nói: “Nhân viên cấp thấp của Cục điều tra hiện tượng huyền bí làm việc gì cũng có nguyên tắc riêng, họ sẽ không làm hại những người không liên quan".

Tôi vẫn rất sợ người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ đối phó với những người xung quanh tôi.

Tôi và Lữ Tuệ San đi bộ hơn một tiếng đồng hồ, sau đó lại cướp một chiếc xe khác ở ven đường.

Tiếp tục đi hơn một tiếng đồng hồ nữa, chúng tôi đã tới một thị trấn, tôi mua rất nhiều thức ăn và nước uống, sau đó chúng tôi bắt taxi về thôn của tôi.

Tóm lại, chúng tôi đã cố gắng tìm mọi cách để thoát khỏi người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí.

Tuy nhiên, chúng tôi không vào thẳng trong thôn mà đi đến thôn bên cạnh.

Tôi không muốn bị mọi người trong thôn nhận ra.