Tôi Không Thích Kiếm Tiền!

Chương 61: Muốn làm hòa



Không chỉ Trần Nhất Nhiên đang điều tra vụ tai nạn giao thông của Lệ Lâm Lâm, mà ngay cả Lệ Thâm cũng đang cùng cảnh sát làm rõ sự việc. Nếu Trần Nhất Nhiên không điều tra, ông ấy vẫn sẽ cho rằng đây là một vụ tai nạn ngoài ý muốn, nhưng Trần Nhất Nhiên lại căng thẳng đến mức kiểm tra danh tính của tài xế gây ra tai nạn, nên ông ấy mới cảm thấy kỳ lạ.

Đôi đũa trong tay Trần Nhất Nhiên chợt dừng lại, anh đặt chén đũa xuống, nhìn về phía Lệ Thâm: “Chuyện này cháu đã điều tra rõ ràng, quả thật chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.”

“Phải không?” Lệ Thâm cũng đặt chén đũa xuống, “Lần này ngoài ý muốn, vậy lần sau sẽ là gì? Doanh nghiệp của tổng giám đốc Trần lớn như vậy, lỡ như lần sau lại xuất hiện thêm một đối thủ không từ thủ đoạn, vậy Lâm Lâm nhà chúng tôi phải làm sao?”

Nếu Trần Nhất Nhiên đã đích thân điều tra, thì điều đó cho thấy anh cũng nghi ngờ mọi chuyện không đơn giản như vậy. Nếu Lâm Lâm thật sự ở bên cạnh Trần Nhất Nhiên, thì nói không chừng sau này sẽ có người dùng Lâm Lâm để uy hiếp anh.

“Cháu sẽ không để chuyện này xảy ra.” Trần Nhất Nhiên lên tiếng.

Lệ Thâm hỏi lại: “Cậu lấy cái gì đảm bảo?”

Trần Nhất Nhiên hơi trầm mặc, nhìn ông ấy rồi nói: “Chú Lệ, thời điểm chú và cô Dư yêu nhau, tuy rằng lúc đó chú không phải là siêu sao quốc tế, nhưng cũng được coi là đỉnh lưu trong nước. Vậy chú có từng nghĩ rằng fan hâm mộ vì không thể chấp nhận chuyện chú yêu đương mà làm ra những chuyện nguy hiểm với cô Dư không? Cháu thấy tin tức giải trí đưa không ít những tin như vậy.”

Lệ Thâm: “…”

Trần Nhất Nhiên là người nghe một hiểu mười, ván này Trần Nhất Nhiên đã ghi được một điểm.

Lệ Thâm bị lời nói của Trần Nhất Nhiên làm cho cứng họng, sắc mặt không vui nhìn anh: “Nếu tôi đã ở bên cạnh Vãn Vãn thì đương nhiên sẽ biết cách bảo vệ cô ấy, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ tổn thương nào.”

“Cháu cũng vậy.” Trần Nhất Nhiên đáp.

Lệ Thâm: “…”

Lệ Lâm Lâm cầm chén cơm, không ngờ lại ăn dưa của chính mình, cô sững sờ một lúc, sau đó xấu hổ cười trừ: “Ha ha, hai người đang nói gì vậy? Đừng nói như thể con và Trần Nhất Nhiên thật sự yêu nhau có được không?”

Lệ Thâm lập tức phản ứng lại, cười ha ha nói: “Lâm Lâm nói không sai, đúng là nó và Trần Nhất Nhiên không có liên quan. Anh cảm thấy vẫn là Hi Hi nguy hiểm hơn.”

Trần Nhất Nhiên: “…”

Dư Vãn ở trong lòng âm thầm cho Lệ Thâm một điểm.

Sau bữa cơm trưa, hai bên mỗi người một câu, bất phân thắng bại, xem như trận này hòa nhau. Lệ Lâm Lâm dường như không muốn Trần Nhất Nhiên ở lại nhà lâu, sau khi ăn xong thì cô lập tức thu dọn đồ đạc của Tiểu Sài Sài, nói mình và Trần Nhất Nhiên phải trở về sớm.

Tiểu Sài Sài bị cô ôm trong ngực, bộ dạng vô cùng ngoan ngoan, Lệ Thâm thấy nó chẳng lưu luyến gì nơi này, nhất thời cảm thấy khó chịu trong lòng: “Chó của Trần Nhất Nhiên, quả nhiên giống y chang cậu ta, đều không phải thứ gì tốt.”

Vẫn là Lệ Lệ của ông ấy tốt nhất.

Dư Vãn tiễn Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên, trông thấy dáng vẻ giận dỗi của Lệ Thâm, không nhịn được bật cười: “Không nỡ à? Vậy thì anh cũng nuôi một con đi.”

Thật ra Lệ Thâm cũng có suy nghĩ này, nhưng thời điểm Lệ Lệ mất, Lệ Lâm Lâm đã khóc rất đáng thương, ông ấy sợ cô sẽ đau lòng thêm một lần nữa.

“Em nói thử xem Lâm Lâm sẽ không sao chứ?” Lệ Thâm nghĩ đến cảnh cô chơi đùa với Tiểu Sài Sài, trong lòng không khỏi lo lắng, “Lúc trước Lệ Lệ không phải do Lâm Lâm nuôi dưỡng, mà nó đã khóc thành như vậy, bây giờ Phô Mai vẫn là một con chó nhỏ…”

Nếu chính mình tự tay nuôi nấng thì đến lúc đó tình cảm sẽ sâu đậm hơn.

Dư Vãn nói: “Lâm Lâm không có yếu đuối như vậy, vòng đời của thú cưng vốn dĩ không bằng con người, có thể ở bên cạnh chủ nhân mười mấy hai mươi năm, đó chính là khoảng thời gian quý giá nhất.”

“Em nói đúng.” Lệ Thâm thở dài một hơi, thử hỏi Dư Vãn, “Vậy chúng ta sẽ nuôi thú cưng sao?”

“Ừ… Hay là anh nuôi thử cá vàng đi? Em thấy những người lớn tuổi đều thích nuôi cá vàng.”

Lệ Thâm: “…”

Vợ đang cảm thấy anh lớn tuổi ư? Ha, ông ấy là một người đàn ông có thể biểu diễn concert hơn hai giờ đồng hồ mà không cần thở gấp đấy!

“Vãn Vãn, anh nghĩ cần phải để cho em nhận thức lại thể lực của anh một chút.”

Dư Vãn: “…”

Không đúng, con gái vừa mới đi khỏi đã muốn lái xe*? Khó trách bọn nhỏ đều không muốn sống ở nhà.

*Lái xe: Ngôn ngữ Internet, thường được sử dụng để nói về một nội dung nào đó hơi khiêu dâm.

Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên ra về sớm, rốt cuộc cũng thoát được một kiếp, đến tận khi xe của Trần Nhất Nhiên về lại Ngân Loan, Lệ Lâm Lâm mới ngẫm ra được một chuyện: “Không đúng, tại sao em phải về nhà với anh?”

Mẹ cô đã dặn trong khoảng thời gian này không cần ra ngoài, đáng lẽ cô nên giao lại chó cho Trần Nhất Nhiên, rồi để anh tự đi về mới đúng?

Trần Nhất Nhiên đậu xe xong, anh xách đồ xuống xe: “Xem ra trong lòng em không nỡ xa anh.”

Lệ Lâm Lâm: “…”

Cô cảm thấy buổi trưa hôm nay Trần Nhất Nhiên chưa bị ba cô chỉnh đủ.

“Bỏ đi, đến cũng đã đến, em sẽ thu dọn một số thứ rồi quay về.” Lệ Lâm Lâm ôm Tiểu Sài Sài đi vào thang máy, Trần Nhất Nhiên chỉ nhấn nút tầng 23, Lệ Lâm Lâm ôm chó nên không quẹt thẻ.

Sau khi thang máy dừng ở tầng 23, Trần Nhất Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Anh không thể cầm một lúc nhiều thứ như vậy, em giúp anh ôm Tiểu Sài Sài vào nhà đi, anh sợ nó sẽ chạy loạn.”

Lệ Lâm Lâm nhìn những thứ anh đang cầm trên tay, ngoại trừ vật dụng của Tiểu Sài Sài mà cô đã đưa cho Lệ Thâm trước đó, thì ông ấy cũng đã mua thêm cho nó một vài món khác. Những thứ này quả thật đã chiếm dụng hai bàn tay của Trần Nhất Nhiên, nhưng cũng không tính là nặng, hơn nữa tổng giám đốc Trần đâu giống người mỏng manh như vậy.

“Nhanh nào, cửa thang máy sắp đóng lại rồi.” Trần Nhất Nhiên không cho cô thời gian suy nghĩ đã bước ra ngoài. Tiểu Sài Sài được Lệ Lâm Lâm ôm trong ngực, trước khi cửa thang máy đóng lại, cô cũng nhanh chóng bước ra.

Trần Nhất Nhiên vô thức cong môi, anh đặt đồ trong tay xuống rồi mở cửa. Giọng nữ điện tử vừa vang lên, cánh cửa đối diện cũng được mở ra.

Lệ Lâm Lâm thuận thế quay đầu nhìn qua, thấy người mở cửa là Lục Duệ Châu. Anh ta mặc áo phông trắng đơn giản, phối thêm một chiếc quần đùi, trông hơi giống một học sinh cấp ba.

Nhìn thấy Lệ Lâm Lâm, Lục Duệ Châu lập tức ngẩn người, trong ánh mắt có chút lo lắng: Em xuất viện rồi sao? À, chuyện là, trước đó tôi có xem tin tức, họ nói em bị tai nạn giao thông nên phải nằm viện, ừm… Lục Vũ Hiên vẫn luôn lo lắng.”

Trần Nhất Nhiên hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Lục Duệ Châu nhưng không lên tiếng. Lệ Lâm Lâm mỉm cười với anh ta, mở miệng nói: “Không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, không có gì đáng lo.”

“Vậy thì tốt rồi.” Lục Duệ Châu giống như đã thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô rồi hỏi, “Vậy em vẫn sống ở đây sao? Tôi…”

“Trong khoảng thời gian này Lâm Lâm sẽ về nhà, ba mẹ của em ấy không yên tâm để em ấy một mình ở bên ngoài.” Lần này Trần Nhất Nhiên không đợi Lệ Lâm Lâm trả lời mà đã tự mình lên tiếng trước.

Lục Duệ Châu nghe anh nói như vậy thì hơi cụp mắt xuống, như thể muốn che giấu cảm xúc trong ánh mắt: “Như vậy cũng tốt, trong nhà có nhiều người chăm sóc, cơ thể sẽ hồi phục tốt hơn.”

Lục Duệ Châu thay giày rồi bước ra khỏi nhà, anh ta mỉm cười với hai người: “Tôi chuẩn bị xuống dưới lầu mua một ít đồ, tôi đi trước nhé.”

“À, được.” Lệ Lâm Lâm nhìn anh ta đi vào thang máy, cửa thang máy từ từ đóng lại trước mắt cô.

“Người ta đi rồi, em còn nhìn?” Giọng nói của Trần Nhất Nhiên từ phía sau truyền đến, nghe có chút không vui.

Lệ Lâm Lâm ôm chó trong ngực, quay đầu nhìn anh một cái: “Em nhìn một chút thì đã sao, ai lại không thích nhìn trai đẹp cơ chứ?”

“Trai đẹp?” Trần Nhất Nhiên mỉm cười nhìn cô, “Anh còn chưa đủ đẹp trai sao? Em có thể nhìn anh.”

“… Quào, em thật sự mới phát hiện ra, tổng giám đốc Trần còn rất tự luyến.” Lệ Lâm Lâm ôm Tiểu Sài Sài, bĩu môi đi lướt qua người Trần Nhất Nhiên.

Trong khoảng thời gian này, Trần Nhất Nhiên không sống ở đây, nhưng căn nhà được dọn dẹp khá sạch sẽ, không thấy hạt bụi nào. Tiểu Sài Sài như thể nhận ra đây là nhà mình, vừa vào nhà liền nhảy ra khỏi vòng tay của Lệ Lâm Lâm, sau đó chạy quanh phòng khách.

Trần Nhất Nhiên bố trí lại ổ cho nó một lần nữa, Tiểu Sài Sài nhanh chóng nằm lên, còn nhảy nhót hai lần. Trần Nhất Nhiên cười khẽ một tiếng, đưa tay sờ lên đầu nhỏ của nó: “Xem ra rất có tinh thần.”

“Gâu.”

Lệ Lâm Lâm thấy anh đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, cô nói với anh: “Nếu không có việc gì nữa thì em về trước.”

“Có việc.” Trần Nhất Nhiên lập tức đứng lên gọi cô lại, “Ai nói không có việc?”

Lệ Lâm Lâm đứng tại chỗ nhìn anh, cô “Xùy” một tiếng: “Tổng giám đốc Trần còn có chuyện gì cần phân phó?”

Trần Nhất Nhiên mím môi suy nghĩ một lúc, anh nói: “Trong tủ lạnh có đồ ăn vặt, em muốn ăn không?”

“…” Lệ Lâm Lâm đáp, “ Muốn.”

Trần Nhất Nhiên lôi hết đống đồ ăn vặt tồn kho trong tủ lạnh ra, Lệ Lâm Lâm nhìn thấy có chân gà ngâm ớt, lập tức đưa tay chộp lấy, nhưng ngay sau đó bị Trần Nhất Nhiên cướp lại: “Tạm thời không thể ăn cái này, em có thể ăn một ít khoai tây chiên, không nên được voi đòi tiên.”

Lệ Lâm Lâm liếc nhìn anh, thừa dịp anh không để ý thì với lấy một cái chân gà, nhưng Trần Nhất Nhiên lại nhấc tay lên, khiến cô vồ hụt. Lệ Lâm Lâm lầu bầu một tiếng rồi bỏ tay xuống, cô mở bịch khoai tây chiên trên bàn: “Không ăn thì không ăn.”

Một lát nữa cô sẽ tự mình xuống dưới mua, há há há há há!

Lệ Lâm Lâm vui vẻ bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng, liếc mắt nhìn Trần Nhất Nhiên bên cạnh: “Thật không nhìn ra, anh còn thích ăn những thứ này?”

Trần Nhất Nhiên nói: “Là chuẩn bị cho các em.”

“Ồ.” Lệ Lâm Lâm lại bỏ khoai tây chiên vào miệng, cúi đầu chơi điện thoại.

Sau khi chương trình giải trí giữa cô và Trần Nhất Nhiên được phát sóng, mức độ nổi tiếng bỗng cao ngất ngưởng, trước đó có rất nhiều người gặm đường của “Uy Phong Lâm Lâm”, nhưng chỉ sau một đêm, tất cả lại chuyển sang gặm đường của “Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ của anh ta”.

Lệ Lâm Lâm không ngừng lắc đầu, khẩu vị của quần chúng thực sự quá đơn giản, chẳng trách các thể loại về tổng tài bá đạo lại được ưa chuộng như vậy, đúng là có tính thị trường.

《Đại Loan Đao》vẫn còn nằm trên hot search, buổi sáng Lệ Lâm Lâm đã nhận được tin nhắn từ Đào Dã, anh ta nói rằng sau khi bộ phim phát sóng, có rất nhiều thương vụ tìm đến anh ta, còn kêu cô chuẩn bị tinh thần phát tài.

“Lâm Lâm.” Trần Nhất Nhiên ngồi ở bên cạnh, cúi đầu nhìn cô một hồi, không nhịn được thấp giọng gọi một tiếng.

“Sao vậy?” Lệ Lâm Lâm ngẩng đầu nhìn anh, trên khóe miệng còn dính chút vụn khoai tây chiên.

Trần Nhất Nhiên khẽ cong môi, anh nâng tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vụn bánh giúp cô: “Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, sao lần nào ăn cũng giống con nít hết vậy?”

Lệ Lâm Lâm sững người tại chỗ khi bị Trần Nhất Nhiên chạm vào mặt. Cô cảm thấy bản thân đúng là không có tiền đồ, mặc dù trong lòng luôn muốn phân rõ ranh giới với Trần Nhất Nhiên, ngoài miệng cũng nói những lời khó nghe, nhưng chỉ cần Trần Nhất Nhiên chạm vào cơ thể cô, thì trái tim của cô lại không nhịn được mà đập loạn nhịp.

Không chỉ có trái tim, mà ngay cả nơi anh chạm vào cũng sẽ trở nên nóng rực, như có thứ gì đó đang thiêu đốt.

Hay là do cơ thể cô thiếu thốn quá lâu??

Lệ Lâm Lâm đơ người một lúc, bỗng ngã người về phía sau, né tránh bàn tay của anh: “Anh có chuyện gì thì cứ nói, đừng động tay động chân.”

Trần Nhất Nhiên nhìn Lệ Lâm Lâm, không những không rút tay lại mà còn chậm rãi nghiêng người tiến lại gần cô: “Lâm Lâm, chúng ta làm hòa có được không? Đừng gọi anh là tổng giám đốc Trần, cũng đừng không để ý đến anh.”

“…” Lệ Lâm Lâm cảm thấy hơi thở của anh phả vào mặt mình, cô chống hai tay xuống sàn, “Được, em đồng ý, anh, anh vẫn là anh Nhất Nhiên của em.”

Phần giữa lông mày của Trần Nhất Nhiên nhăn lại, anh ghé sát vào người cô: “Nhưng mà bây giờ, anh không muốn làm anh trai của em.”