Tôi Không Phải Là Vampire, Tôi Còn Hơn Vậy Nữa

Chương 54: Kết thúc không trọn vẹn





Au: A~! Thật sự rất rất xin lỗi vì ra chap mới trễ thế này mấy hôm nay con bé Yuu không chịu viết giúp nên ta đành ngậm ngùi tự viết!! Vả lại dạo này ta thật sự rất rất bí ý và đang vào học nên thời gian ít lại!!!!!!! Thế nen chap này sẽ dài thật dài!!! Ok vào truyện!!!
Ngày mai là đám cưới của Mộc Kim, ngày mà nó mong chờ cũng như là sợ nhất. Liệu nó có quá quá vô tình khi buông tay Ken? Không! Nó làm vậy để Ken không còn đau khi nó rời xa nữa, hãy coi như nó đã đá hắn và vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời Ken. Ken đau, nó cũng đau, Ken buồn, nó cũng rất muốn khóc, nó thừa nhận, nó đã...yêu Ken rồi! Nhưng hoàn cảnh không cho phép nó rơi lệ, nó phải mạnh mẽ, thật mạnh mẽ để đưa trái tim vào khối băng và cho nó chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
-Chị...-Kim lên tiếng.
-Khi nào?-Nó hỏi.
-Dạ?-Cô vẫn chưa hiểu.
-Khi nào hết đau?-Nó nhẹ nhắm mắt.
-Em...không biết! Hãy đóng trai tim lại hoặc...tìm tình yêu mới-Cô để tay sau lưng. Nó im lặng, cả bốn người cứ lẳng lặng đứng đó.
Ánh mặt trời dần buông xuống, nhuộm cam cả một vùng trời, mạnh mẽ chiếu những tia nắng ấm áp cuối cũng trước khi nhường chỗ cho màn đêm tĩnh mịch và giá buốt vào lúc trời đông. Dưới phố, dòng người vẫn cứ tấp nập, từng cửa hàng bắt đàu thắp đèn lên, lung linh cả thành phố. Tokyo, một thành phố bận rộn với những con người gần như nhạt nhẽo chỉ biết làm đúng những việc ngày hôm qua đã làm, nhưng vẫn có những linh hồn không như vậy, những linh hồn tự do tự tại sẽ thay đổi khỏi khuôn khép của con người nơi đây. Định mệnh!
-Về thôi!-Dương xoay người bước đi, nối gót chính là Kim, Aya và cuối cùng là nó. Hôm nay tụi nó không về nhà Ken nữa, tụi nó về nhà của Franky, Ayame sẽ đi cùng mọi người và ở lại nhà Franky luôn, ngày mai, tất cả sẽ trở về Băng Quang điện. (Au: không khí thảm quá! Thay đổi chút nào!)
-Kami ơi! Mình ngủ chung với cậu nhak!?-Aya vui vẻ. Nó nhún vai tỏ ý bằng lòng, bây giờ điều tốt nhất để khuây khoả chính là...xem anime!
-...Angle beat?
Angle beats là bộ anime nói về cậu trai tên là Otonashi, cậu bị đưa vào một thế giới mà những người trẻ vẫn chưa thực hiện được ước mơ khi còn sống. Tại đây cậu đã gia nhập chiến tuyến đứng đầu là cô gái tên Yurippe, đây là chiến tuyến chống lại cô gái được cho là thiên thần-Kanade! Trải qua nhiều chuyện, cậu đã đem lòng yêu Kanade và....mời các bạn tự xem (au:cái này au không chém!! Ở trên là op của bộ anime này! Bạn nào thik cứ coi nhé!)
-Cậu xem cái gì vậy Kami?-Aya nhảy tọt lên giường với cái khăn tắm trên đầu.
-Angle beats hả? Mình có xem bộ này rồi! Bộ này hay mà Kết thúc buồn lắm, mình khóc luôn đó!-Cô nàng xoa cằm.
-Aya...ướt-nó chỉ lên đầu cô. Aya nhìn lên, cười khì.
-Mới tắm mà, hồi nữa khô!!
-Bệnh!-nó nói rồi kéo cái khăn trên đầu Aya, lau tóc cho cô làm Aya đỏ cả mặt.( au:có hơi hướng Yuri, *ớn lạnh*)

-Xem không?-nó hỏi Aya, tay chỉ về màn hình máy tính sau khi quăng cái khăn đi.
-Xem xem!!-cô nàng hào hứng. Kami nhanh chóng dowload về usb, sau đó gắn vào máy chiếu, tèn ten, một cái màn hình chà bá lửa như trong rạp phim hiện lên và bắt đầu chiếu bộ anime này. Và thế nên suy ra, hai cô thức trắng đêm, bộ phim này chi có mười mấy tập, nhưng vì quá hay nên cả hai đã tìm manga đọc và hình đẹp về làm srceen máy tính. Kami cảm thấy bộ anime này có một chút gì đó tương đồng với cô bây giờ, một chút, chỉ một chút thôi. Xoay sang nhìn Aya, nó thấy cô đang ngủ ngon lành trên vai nó, nhìn như mèo con vậy. Nó cười nhẹ rồi tiếp tục làm việc của mình.
Leng keng.! Một tiếng động nhỏ vang lên thu hút sự chú ý của nó. Dưới sàn, một cái chìa khoá màu trắng xám lấp lánh nằm im lìm. Nó đưa tay nhặt lấy, đưa sát mắt...
-------------------quay ngược thời gian------------------
-Kami! Tặng em nè!-Ken chìa ra một cái chìa khoá nhỏ.
-Cái gì vậy?-nó nhìn bằng nửa con mắt.
-Nè!!! Thái độ đó là sao hả? Cứ cầm đi!-Ken dúi vào tay nó. Tay kia rút từ trong túi ra một cái y chang chủ khác là có màu đen bạc. Nó vẫn liếc nhìn caie chìa khoá với hơi hướng bất cần.
-Sao này dù em có đi đâu hay ở đâu thì cái chìa khoá này sẽ bên cạnh em như anh bên cạnh vậy! Nó là một cặp!! MỘT CẶP! đấy nhé!-Hắn nhấn mạnh.
-Sến!-nó phán một câu rồi bỏ đi luôn.
-Gruuuu!!
------------------quay về thực tại----------------------
Tong...
Mặn, mặn quá. Nó đưa tay sờ lên mặt mình, gì thế này? Nó khóc sao? Đã bao nhiêu năm rồi nó chưa khóc? Đã bao nhiêu năm nó không có cảm xúc? Đã bao nhiêu... Vì hắn sao? Tại sao chứ? Tại sao cứ phải là hắn? Tại sao nó lại đau thế này? Tại sao...
-Ken...
-Yêu rồi!-một bóng người thấp thoáng đằng sau cánh cửa phòng, ánh nhìn hướng ra thật xa, cười...
-Nhóc đã biết yêu rồi! Tiểu Băng!-Franky quay đi trên môi không tắt được nụ cười...lo lắng!

Sáng hôm sau...
-Hơ~~!! Chẹp chẹp!-Aya vươn vai.
-Sáng rồi à?-Cô nhìn xung quanh.
-Dậy thôi Kami! Ủa Kami?!-Cô nhìn xung quanh mà chẳng thấy nó đâu, cô quýnh lên.
-Kami!! Kami!!!
Cạch!!!
-Có chuyện?-Kami nhăn nhó bước ra khỏi toilet. Aya thở phào.
-Làm mình hết hồn!-Nói đoạn cô leo xuống giường, chạy tọt vào nhà tắm. Nó bước tới bên cửa sổ, kéo nhẹ tấm màn ra cho ánh nắng sớm chiếu vào phòng. Đôi mắt đượm buồn nhìn ra xa, nhìn những đám mây trôi lơ lững mà lòng dậy sóng.
-Ken...liệu anh có tới?-nó mấp máy môi, thật khẽ.
~*~*~*~sang Ken một chút~*~*~*~*~*~*
~Vừa thức dậy hắn đã thấy đầu mình đau như búa bổ, liếc nhìn quanh phòng, vỏ các lon bia và các mãnh miểng chai của các chau rượu vươn đầy san nhà. Ừ nhỉ? Hôm nay hắn mất nó rồi? Nhếch môi cười chua chát. Cảm giác sao nhỉ?...nụ cười tắt ngấm.
-Đau thật...-đặt chân xuống sàn nhà mát lạnh, hắn bước đi trên các mãnh miễng chai.
-Ken! Sẽ đau đó!-tiếng nó bỗng vang lên. Hắn giật mình, nhìn quanh phòng tìm kiếm một bóng hình.
-Mình điên rồi!-hắn lắc nhẹ đầu, chân tiếp tục bước vào nhà tắm.
"Leng keng" tiếng leng keng vang lên làm hắn khựng lại, chậm chậm xoay đầu nhìn vật đang nằm chỏng trơ trên sàn. Tim hắn chợt thắt lại, thật chặt đến mức như muốn nổ tung, cái chìa khoá màu đen bạc vẫn nằm đó, im lìm và lạnh lùng. Hắn cầm chiếc chìa khoá lên, nhìn thật kỹ.

-Có lẽ...chúng ta không thuộc về nhau!-hắn đưa tay ném thật mạnh cái chìa khoá ra cửa sổ, cứ như muốn ném tất cả kí ức về nó đi vậy. Hắn không thèm liêc nhìn dù chỉ một lần, ánh mắt sắt lạnh vẫn phía trước mà hướng.
-Nếu bức ảnh này được tung ra...thì sao nhỉ?-Abigail lật lật tấm ảnh trên tay, miệng nở một nụ cười nham hiểm.
~*~*~*~*~trở lại phía nó~*~*~*~*~*
~Nó đang ở tại lễ đường, à không, là một căn phòng ở toà nhà gần lễ đường. Kế bên nó là Aya, kế Aya là Kim và Dương, đối diện nó,là Mộc Kim và...một người con trai rất quen.
-Sao cậu ở đây...Niran?-Nó nhíu mày nhìn người con trai ngạo mạn trước mặt.
-Chú rể không có quyền ở đây?-Anh cười đểu thật đểu. Mọi người ngạc nhiên đến tột độ, duy chỉ có nó,là vẫn giữ ánh mắt bình tĩnh mà nhìn hai người. Quay sang nhìn Mộc Kim dò xét, nó chỉ nhận được cái gật đầu và cái thở dài của cô...à phải rồi...ép buộc mà nhỉ? Nó thở dài đứng dậy, liếc nhìn đồng hồ, giờ là 11 giờ trưa, 7 giờ cử hành hôn lễ, 11 giờ phải có mặt tại Băng Quang điện, dễ mà...?!
-Ken đâu? Anh ấy bảo làm phù rể mà?-Cái tên mà Mộc Kim thốt ra làm tim nó đau nhói.
-Anh Ken và chị Kami...-Kim ấp úng.
-Chia tay rồi!-nó tỉnh queo, khuôn mặt vô cảm. Mộc Kim và Niran thì sửng sốt. Chia tay? Sao có thể. Nó quay đi, hướng cửa mà bước.
-Sẽ quay lại lúc 6 giờ.-Sau đo nó bước, bóng lưng lại cô dộc...một lần nữa.
Nó lúc này...thật sự rất rất rất đẹp. Vì Mộc Kim muốn xem nó mặ bộ nào thì đẹp nên cứ bắt nó ra mà trang điểm và tân trang. Mái tóc dài được uốn nhẹ và cột để sang một bên bằng sợi dây trắng. Gương mặt hoàn hảo không cần đánh phấn chỉ thêm chút son làm cánh môi thêm thập phần quyến rũ. Đôi mắt buồn mà sắt lạnh như hai viên kim cương đen được đánh chút phấn nhẹ làm điểm nhấn. Chiếc váy trắng ngắn cúp ngực hơi xoè có chiếc nơ dài thiếc quanh eo xoả dài gần chấm đất. Tay trái lấp lánh chiếc vòng Tử Băng, trên cổ sợi dây chuyền Ruby đỏ, nó trông như một vị tiên thánh giáng trần, phải nói là tuyệt đại.
Nó bước đi trên vìa hè mà người người nhìn, hâm mộ, ghen tị, thèm khát, đê mê. Từ xa, một thân ảnh màu đen huyền đang bước tới, mắt vẫn chăm chú vào chiếc điện thoại trên tay. Vô tình như cô tình, hai thân hình lại va vào nhau.
-A!-Cả hai cùng lên tiếng, hắn nhặt chiếc điện thoại lên, phủi áo. Nó cũng chẳng làm gì, chỉ lẳng lặng đứng dậy và bước qua, môi khẽ nói.
-Phiền phức!-Hắn chợt khựng lại khi nghe giọng nói quen thuộc này. Ngước mắt lên thật nhanh thì chủ thấy bóng lưng củ người con gái vừa đụng trúng đã đi một quãng khá xa. Nhanh chóng chạy theo nó, hắn níu tay nó lại. Nó cũng giật mình mà quay qua, bốn mắt chạm nhau, tim đập lệch vài nhịp, xung quanh như chỉ còn hai người.
-Ken...sẽ đau!-đầu nó chợt vang lên tiếng nhắc nhở.
-Kam...-nó rút tay ra, gương mặt lạnh lùng không gợn cảm xúc nhìn vài Ken...2 giây. Chỉ hai giây ngắn ngủi, nhưng nó cảm thấy thật lưu luyến. Nó lướt qua hắn như hai người dưng không hơn không kém...chỉ sọ nhìn chút nữa nó sẽ bật khóc mất.
Hắn đứng đó nhìn nó xa khuất, hình ảnh người con gái ấy đã quá xa vời đối với đôi tay hắn, không quan tâm nữa là là lựa chọn tốt nhất. Hắn cũng xoay đầu theo hướng ngược lại, bước đi không một lần ngoái lại cho dù trái tim đang âm ỉ.
~*~*~*~6 giờ 30 phút~*~*~*~
Bây giờ mọi người đang ngồi lại trừ Dương và Niran thì đang ở phòng của chú rể, nó ngồi trầm ngâm, Aya nhìn nó, Kim nhìn đồng hồ, Mộc Kim nhìn vào tấm ảnh cưới.

-Vui lên!-nó lên tiếng kéo Mộc Kim ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu.
-Hả?-Mộc Kim vẫn chưa hiểu.
-Ngày cưới...vui lên!-nó lạo giải thích.
-Haizzz! Ai đời lễ cưới mà phụ dâu lại đẹp hơn cô dâu thế này, ganh tị thật.
-Ráng chịu!-Nó lên tiếng chế giễu nhẹ, Mộc Kim phồng má giận dỗi nhưng rồi cũng bật cười. Ngày trước đấu đá nhau ra sao nhưng giờ đây được như vầy thì cô thật sự rất vui.
-Tới giờ rồi! Đi thôi!-Kim giục khi thấy đồng hồ chỉ bảy giờ.
Tua tới ra lễ cưới luôn nào.
Lễ cưới diễn ra thật trót lọt nếu không có những tiéng hú hét của mấy con vamp đực khi nhìn thấy nó. Quả thật như lời Mộc Kim nói, nó nổi hơn cả cô dâu, hơi sai lầm khi cho nó làm phù dâu nhỉ!
~*~*~*~qua chỗ hắn chút xíu~*~*~*~
Hiện hắn đang ngồi trong quán bar, miệng nốc từng chai rượu nặng, xung quanh là nhưng cô gái chân dài tới nách quấn quít vuốt ve. Rượu và gáu là cách nhanh nhất hắn có thể quên đi nó...tạm thời. Nhưng thật sự đám tiếp viên này quá dơ bẩn để hắn động tay vào, nên cứ mặc kệ bọn nó muốn làm gì thì làm.
Cạch! Tiếng cửa quán Bar mở ra, bước vào,là một cô gái mặc chiếc đầm đỏ chói loá với mái tóc hoe vàng đúng chất nước ngoài.
-Ken! Có chuyện gì vậy anh?-Abigail chợt lên tiếng, nhanh chóng đuổi hết đám tiếp viên xung quanh.
-Để anh một mình!-Hắn cộc cằn.
-Em mới nhận được một tin quan trọng!-Abigail nói làm hắn hơi dao động, hắn xoay qua nhìn nhỏ. Nhỏ rútntrong bì thư một xấp ảnh của nó và Souta.
-Anh thấy sao? Em thấy hai người họ đẹp đôi lắm!-Abigail nói như châm thêm dầu. Hắn tay nắm chặt lại, gân xanh nổi lên và trong đôi mắt...chỉ còn lại dã thú.
Choang!!! Ly rượu trên tay nó rớt xuống đánh dấu sự kết thúc giữa nó và hắn...mãi mãi?
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*
Au:Cho end đây nhak!?