Tôi Coi Cậu Là Anh Em

Chương 7: Đậu Phụ Đưa Đến Miệng



"Tôi nhớ là hắn ta không ở trong phòng này," Hứa Hi Nhiên cau mày, "Có phải do tôi nhớ nhầm rồi hay không?"

"Có lẽ người này chạy trốn gây án?" Phương Mặc thay anh tìm lối thoát.

"Cũng phải" Hứa Hi Nhiên nhẹ gật đầu hỏi tiếp "Hắn ta có nói gì kỳ lạ với cậu không?"

Phương Mặc hơi do dự một chút. Một lát sau, cậu đưa ra quyết định, hơi có vẻ phóng đại thở dài.

"Có, hắn.. Aizz, thật sự là cạn lời."

Cậu không chỉ thừa nhận điều đó, còn ý định thêm mắm thêm muối, để miêu tả mình thành một nạn nhân đáng thương. Bằng cách này, Hứa Hi Nhiên sẽ không chỉ cảm thấy hai người bọn họ đồng bệnh tương liên, mà còn có thể đối với cậu có một sự đồng cảm mãnh liệt, tiến tới trả giá càng nhiều sự quan tâm.

Cảm tình này chẳng phải sẽ bay nhanh tạo dựng lên đến sao!

"Đây cũng quá dọa người rồi," Hứa Hi Nhiên quả nhiên lộ vẻ mặt lo lắng, "Cậu có muốn thử một chút đi xin đổi phòng ngủ hay không?"

".. Dùng lý do gì a?"

Hứa Hi Nhiên rơi vào trầm tư: "Thực sự có chút nói không nên lời."

Hai người trong lúc nói chuyện rời khỏi khu ký túc xá, vai kề vai sát cánh đi về phía nhà ăn của trường học.

Thời điểm này đi ăn tối có chút sớm. Hứa Hi Nhiên vốn dĩ muốn đến gặp cậu, nhân tiện hỏi xem anh có thể giúp được gì không, chờ muộn chút lại đưa cậu đi ăn cơm. Tuyệt không nghĩ tới ở trong phòng ngủ cậu thấy được nhân vật ngoài ý muốn, vì vậy nhanh chóng kéo lấy cậu xuống lầu hỏi tình huống.

"Cậu cũng không cần phải lo lắng quá độ," Hứa Hi Nhiên còn nói, "Hắn so với cậu thấp hơn nửa cái đầu, dáng người vừa nhìn đã thấy nhược gà (yếu ớt). Thật sự muốn ở trong phòng ngủ động thủ động cước với cậu, đánh hắn là được rồi."

Phương Mặc kinh ngạc liếc nhìn anh.

"Sao?, cậu còn sợ không đánh lại được hắn?" Hứa Hi Nhiên có chút buồn cười nói.

"Tôi có một câu hỏi." Phương Mặc vẻ mặt căng thẳng.



Hứa Hi Nhiên như trước cười nhìn cậu: "Ừ?"

"Cậu trước kia đã từng đánh người quấy rối cậu rồi?" Phương Mặc hỏi.

"Có chứ," Hứa Hi Nhiên nói, "Nhưng cũng chỉ có một lần. Đại đa số người chỉ cần làm bộ dáng dọa dọa hắn sẽ biết khó mà lui."

"Dọa như thế nào?"

"Đại khái chính là.." Hứa Hi Nhiên nghĩ rồi nghĩ, rồi đột nhiên không thông báo trước kéo lấy tay của Phương Mặc, ấn lên eo sau của mình, "Có một số người sẽ để tay lên như vậy đúng chứ? Sau đó.."

"..."

"Tôi dựa vào*, cậu làm gì thế! Tôi chỉ lấy ví dụ cậu cũng quá nhập tâm đùa giỡn à nha!" Hứa Hi Nhiên liên tiếp lui về phía sau.

*Raw 我靠 chỉ sự ngạc nhiên hoặc tức giận.

Phương Mặc kìm nén sự kích động, nhìn xuống bàn tay của mình: "Tôi.. Tôi đây không phải đang phối hợp với cậu sao.."

"Cậu bệnh thần kinh à," Hứa Hi Nhiên dở khóc dở cười, "Nếu thật sự gặp được người nhéo mông tôi, tôi khẳng định một đạp đá hắn bay ra rồi!"

Phương Mặc đem bàn tay còn lưu lại một chút xúc cảm vừa rồi ra sau lưng chà xát, sau đó lại run rẩy vươn về phía Hứa Hi Nhiên lần nữa: "Cậu tiếp tục làm mẫu, để cho tôi hảo hảo học tập học tập."

Hứa Hi Nhiên dùng lực vỗ một cái lên bàn tay đang vươn tới của cậu: "Còn làm mẫu nữa, tôi hoài nghi cậu đang thừa cơ chiếm tiện nghi của tôi."

Nhìn vẻ mặt cùng giọng nói của anh, rõ ràng cho thấy anh đang nói đùa. Nhưng đối với người trong lòng có quỷ mà nói, vẫn là lực uy hiếp mười phần.

Phương Mặc có chút hối hận chính mình vừa rồi không có khắc chế, động tác của cái tay kia thoát khỏi phạm vi quản lí của đại não. Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Hứa Hi Nhiên cũng phát hiện mánh khoé, đến lúc đó ra tay tàn nhẫn thì xong đời rồi.

Cậu không biết bình thường trai thẳng với nhau sẽ phản ứng như thế nào khi nói loại chuyện đùa như vậy, vì vậy chỉ có thể cưỡng ép nói sang chuyện khác.

"Người cậu đã từng đánh không phải là Lưu Tiểu Sướng đấy chứ?"

"Không phải hắn ta," Hứa Hi Nhiên khoát tay, "Lúc đó hắn vừa chạm với đến đã bị tôi dọa trở về rồi."

Tướng mạo của hắn ta là loại đối lập với Lưu Tiểu Sướng, nhưng thoạt nhìn cũng không hung hãn. Trong khoảng thời gian Phương Mặc tiếp xúc với anh, hầu hết anh đều nở nụ cười trên môi làm cho người khác cảm giác rất ấm áp. Thật khó để tưởng tượng làm thế nào anh có thể làm cho người khác sợ hãi.

"Đến cùng là dọa như thế nào," 'Người vừa rồi mới hối hận' Phương Mặc lại bị bản năng chi phối trở nên không quá thành thật, lén lén lút lút vươn tay ra: "Cậu lại làm mẫu thêm lần nữa đi."

Ngay tại lúc ngón tay của cậu chạm vào áo thun của Hứa Hi Nhiên, cánh tay của cậu bất ngờ bị đối phương dùng củi chỏ đụng một cái. Khí lực không lớn, nhưng động tác mười phần không thân thiện. Cánh tay bị gõ của Phương Mặc đông cứng giữa không trung, duỗi ra cũng không phải, co lại cũng không xong.

"Cậu làm gì?" Hứa Hi Nhiên hỏi.

Khi nói ra những lời này, sắc mặt của anh hoàn toàn chìm xuống, lông mày hơi cau lại, giọng điệu lạnh lùng khiến trái tim cậu căng thẳng.

"Có việc?" Anh hỏi lại lần nữa.

Phương Mặc nhìn khuôn mặt không giận tự uy của anh lúc này, nhanh chóng thu tay từ sau lưng về: "Tôi, Tôi không phải, cái đó, tôi chỉ là.."



Khuôn mặt căng cứng của Hứa Hi Nhiên ngay sau đó lập tức liền giãn ra.

"Hahahahaha dọa như vậy đó," Anh cười lớn nói với Phương Mặc, "Có phải rất hữu dụng hay không?"

"..."

Phương Mặc nhìn sang chỗ khác.

Vừa rồi tim cậu gần như ngừng đập, hiện tại rốt cục khôi phục vận hành, lại điên cuồng nhảy không ngừng. Hứa Hi Nhiên thật sự dọa đến cậu rồi, nhưng ngoại trừ điều này ra, vẻ mặt của anh lại càng đẹp trai xuất sắc hơn.

Khoảnh khắc đó, cảm giác thật khác với vẻ ngoài dịu dàng thường ngày, kích thích lạ thường.

"Làm sao vậy?" Hứa Hi Nhiên khó hiểu, "Cậu đây là cái phản ứng gì vậy?"

"Tôi chỉ sợ học không được.." Phương Mặc nhỏ giọng đáp.

Hứa Hi Nhiên nghĩ nghĩ, thở dài, tiếp đó lại đặt tay lên vai của cậu: "Con người cậu sao lại thành thật như vậy. Với tính cách như vậy, sống chung ký túc xá với tên họ Lưu kia, tôi thực sự có chút lo lắng.

Phương Mặc toàn bộ lưng đều cứng ngắc.

Cẩn thận nghĩ lại, thật ra chuyện Hứa Hi Nhiên làm vừa rồi, cậu từ nhỏ đến lớn đã làm không biết bao nhiêu lần. Nhưng đối tượng đại đa số đều là tâm vô tạp niệm trai thẳng bình thường.

Đối với đại đa số nam sinh mà nói, mức độ thân thiết cùng kề vai sát cánh này giữa những người cùng giới là bình thường. Nhưng Phương Mặc là thiểu số. Từ thời kì trưởng thành đến nay, cậu luôn cảm thấy mâu thuẫn với điều này. Trong quá khứ, luôn luôn có bạn học không biết phạm vào kiêng kỵ, cậu đều lập tức tránh né hơn nữa biểu hiện ra rõ ràng không vui. Thời gian lâu dài, mọi người đều biết cậu trên phương diện này có chút thích sạch sẽ. Hồi cấp hai, cậu cũng gặp phải những người cố tình trêu cợt cậu, Phương Mặc chưa bao giờ nể tình, húc đầu liền mắng, thậm chí còn vì thế mà cùng người đánh nhau một trận.

Nghĩ đến chuyện này, miễn miễn cưỡng cưỡng coi như cùng Hứa Hi Nhiên có tiếng nói chung`.

Đương nhiên, Hứa Hi Nhiên bây giờ làm như vậy đối với cậu, cậu vui vẻ cam tâm tình nguyện.

Khi cậu mới gặp Hứa Hi Nhiên cách đây một giờ trước, cậu một lúc thần trí không rõ. Bây giờ vừa mới có chút ít sức chống cự, giờ khắc này lại bởi vì đối phương trong lúc vô ý thức cử động thân mật mà thần trí lại tan rã đi xuống.

Phương Mặc cảm thấy chóng mặt, hơn nữa vô cùng vui sướng.

" Như thế này đi "Hứa Hi Nhiên lại nói," Một lát nữa lúc chúng ta về nếu hắn ta vẫn còn ở đó, tôi giúp cậu dọa dọa hắn. "

Anh nói xong đang muốn thu lại cánh tay, đột nhiên nhỏ giọng" Ồ "một tiếng.

Khôi phục thanh tỉnh, Phương Mặc theo tầm mắt của anh quay đầu nhìn thoáng qua, ở phía bên kia đường phát hiện một người quen.

Bốn mắt nhìn nhau, Trâu Thuấn, người đứng cách họ chưa đầy vài mét đang mở to mắt nhìn họ, ngay lập tức nở một nụ cười ngượng ngùng khoa trương.

" Đây là bạn của cậu phải không? "Hứa Hi Nhiên hỏi.

Phương Mặc híp mắt nhìn Trâu Thuấn:".. Xem như phải đi. "

Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, nội tâm mỗi người đều vô cùng phức tạp. Trâu Thuấn âm thầm quan sát một hồi, vẻ mặt thắc thắc và tò mò hiện rõ trên khuôn mặt. Nhưng vì cái nhìn đằng đằng sát khí của Phương Mặc, không dám xem nhẹ đến gần.

Phương Mặc đương nhiên cũng không hy vọng cậu lại gần. Hảo hảo thế giới hai người, mắc kẹt cái bóng đèn lớn như vậy ở giữa có phiền hay không. Hơn nữa, cậu luôn cảm thấy ánh mắt Trâu Thuấn nhìn Hứa Hi Nhiên sắc mị mị.



Từ góc nhìn của Hứa Hi Nhiên không thể nhìn rõ vẻ mặt của Phương Mặc, tự nhiên cũng không hiểu tại sao Trâu Thuấn rõ ràng nhìn thấy họ lại đứng hình tại chỗ cũng không tiến lên.

Đáng tiếc, Phương Mặc cố gắng muốn đem người lập tức trừng chạy, nhưng Hứa Hi Nhiên đã sải bước về phía trước.

" Thật là trùng hợp, cậu vừa mới chuyển đến đây học kỳ này phải không? "Anh hỏi.

Trâu Thuấn liếm môi, bộ dáng còn rất khẩn trương:" Đúng vậy, tôi.. Tôi muốn đến nhà ăn, lại không biết đường. "

" Vậy thì thật tốt, đi cùng chúng tôi "Hứa Hi Nhiên nói xong chỉ chỉ tay về phía trước," Ở chỗ kia, tôi đưa các cậu đi. "

Trâu Thuấn há to miệng không có lên tiếng, chuyển ánh mắt lên khuôn mặt của Phương Mặc.

Phương Mặc đứng đằng sau Hứa Hi Nhiên, mặt không biểu tình giơ tay lên, từ từ nhưng mạnh mẽ vẽ một đường ngang trên cổ.

Dám theo đến tớ giết cậu.

" Làm sao vậy? "Hứa Hi Nhiên thấy Trâu Thuấn vẫn không nhúc nhích, thập phần mờ mịt, kiên nhẫn giải thích nói," Cậu không phải muốn đến nhà ăn à? Tôi cùng Phương Mặc cũng đến nhà ăn, chúng ta vừa vặn cùng nhau đi. "

Trâu Thuấn không nói nên lời, liếc mắt về phía Phương Mặc mới mở miêng nói:" Tôi chợt nhớ ra mình quên mang thẻ, muốn quay lại ký túc xá để lấy. Cậu có thể chỉ đường cho tôi, tôi sẽ tự đi sau. "

Nhà ăn của trường học không thu tiền mặt, tiêu phí chỉ có thể sử dụng thẻ có tên thật của từng học sinh. Được cậu nhắc nhở như vậy, Phương Mặc mới nhớ tới chính mình hình như cũng không mang.

" Không sao, tôi có mang đây, "Hứa Hi Nhiên nói," Quẹt của tôi đi. "

".. Như vậy không tốt lắm đâu. "Trâu Thuấn bị Phương Mặc trừng lui về sau nửa bước.

" Không sao đâu. Cậu chuyển tiền cho tôi trên WeChat là được rồi, "Hứa Hi Nhiên nói xong đặt tay lên trên đầu vai cậu vỗ vỗ," Đi thôi, đi thôi. "

Trâu Thuấn hoảng sợ, nhìn chằm chằm vào bàn tay trên vai mình. Vội vàng quay đầu lại nhìn Phương Mặc sau đó điên cuồng dùng khẩu hình miệng nói:" Cái này không thể trách tớ!"

Phương Mặc yên lặng dựng hai ngón giữa về phía cậu