Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 83: LÃNH CẢM



Hai người nói chuyện phiếm đến nửa đêm rồi mơ màng ôm nhau ngủ thiếp đi. Sáng sớm, Từ Phóng Tình thức dậy đi làm, nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn đang ngủ say bèn đưa tay nhéo mũi của cô, tuy người kia khó thở nhưng vẫn không hề tỉnh lại.

Tiêu Ái Nguyệt gặp mộng đẹp cả đêm lại bị chuông điện thoại đánh thức, sau khi tỉnh lại mới phát hiện có người gọi đến. Cô bức bối nhìn thoáng qua đồng hồ, vẫn chưa đến mười giờ sáng, người gọi điện cho cô chính là Tiểu Thu đang ở cách xa ngàn dặm.

Tiêu Ái Nguyệt tức giận nghe máy, giọng dữ dằn, "Chị Tiểu Thu, sao thế?"

Cảm xúc của Tiểu Thu hơi kích động, thận trọng hỏi, "Tiểu Nguyệt, tôi còn lo lắng em bị người ta lừa đem đi bán rồi chứ, em không sao là tốt rồi, làm tôi sợ muốn chết, nhưng mà em vẫn ổn chứ?"

Tiêu Ái Nguyệt nghe người kia nói xong, mặt mũi mờ mịt như rơi vào tầng sương mù. Cô vừa tỉnh ngủ nên đầu óc trống rỗng, nghĩ nửa ngày vẫn không hiểu ý trong lời nói, "Ai bị bán? Tôi không sao, ở Thượng Hải rất tốt."

"Vừa nãy có một người phụ nữ cầm chứng minh thư của em tới công ty tìm tổng giám đốc Lương, cô ấy nhận là chị của em, xong còn nói em có việc không đi được nên nhờ cô ấy tới công ty làm thủ tục xin nghỉ việc đó." Có vẻ như Tiểu Thu đang trốn trong toilet gọi điện cho Tiêu Ái Nguyệt, đầu dây bên kia hết sức yên tĩnh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng xả nước kỳ quái, "Hình như tổng giám đốc Lương cũng quen biết cô ấy nhưng thủ tục không đủ nên ông ấy liền dẫn cô ấy tới bộ phận mua hàng tìm quản lý Mã nói chuyện."

Tiêu Ái Nguyệt không có chị gái và cũng chưa từng nhận ai làm chị nuôi, cô nghe xong liền giật mình nghĩ đến lời của Từ Phóng Tình đã nói tối qua, "Vậy, vậy quản lý Mã nói sao? Còn nữa, cô ấy còn cầm chứng minh thư của tôi làm gì nữa không?"

"Lúc em đi Thượng Hải có cho tôi mượn xe, cô ấy nói sẽ bán chiếc xe của em cho tôi, tổng giám đốc Lương đã mở miệng rồi nên quản lý Mã cũng bó tay." Tiểu Thu lo lắng thay cô, "Tiểu Nguyệt, em thật sự muốn bán sao? Tại sao chứng minh thư của em lại nằm trên tay cô ấy?"

Thẻ chứng minh là một vật vô cùng quan trọng, Tiêu Ái Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, cô giao nó cho Từ Phóng Tình là vì tin tưởng, thật không ngờ chị ấy lại mang thẻ của cô về thành phố H mặc dù chưa được cô đồng ý. Tiêu Ái Nguyệt không khỏi phiền muộn, "Chị Tiểu Thu, tối nay nói chuyện tiếp nha, tôi có tin nhắn, tạm biệt."

Tiêu Ái Nguyệt cúp điện thoại rồi tập trung nhìn tin nhắn được gửi đến từ một số lạ, chỉ ngắn ngủi có một câu kêu Tiêu Ái Nguyệt đến công ty, ký tên Cam Điềm Điềm.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi quyết định gọi cho Từ Phóng Tình hỏi chị đang ở đâu trước, nào ngờ bên kia đã tắt máy. Tiêu Ái Nguyệt khẽ cắn môi bò khỏi giường chuẩn bị qua công ty tìm quản lý Cam hỏi cho ra nhẽ, nhân tiện tìm Từ Phóng Tình nói chuyện luôn.

Mặc dù sắp nghỉ Tết nhưng tổng bộ vẫn bận rộn không ngớt, tất cả mọi người thoạt nhìn đều bề bộn nhiều việc. Trong thang máy có rất nhiều người, lần này Tiêu Ái Nguyệt mặc quần áo bình thường và cũng không bị bảo an cản lại, nhưng quản lý Cam không có ở phòng làm việc. Em gái tiếp tân ở phòng mua hàng nghiêm túc nói, "Quản lý Cam không phải là nhân viên của phòng mua hàng chúng tôi, cô ấy ở phòng quản lý nhân sự, cô có thể tìm dưới lầu, tổng giám đốc Từ cũng không có ở đây, chị ấy đã ra ngoài từ sáng sớm rồi."

"Vậy chừng nào chị ấy mới trở về?" Tiêu Ái Nguyệt lo lắng hỏi, "Cô biết chị ấy đi đâu không?"

Tiếp tân quả quyết lắc đầu, "Cô có thể đợi ở phòng khách, tôi không biết chị ấy đi đâu nữa."

Từ Phóng Tình không có ở công ty, điện thoại cũng không gọi được. Tiêu Ái Nguyệt ngồi chờ cũng chẳng có ý nghĩ nên ủ rũ rời khỏi bộ phận mua hàng. Cô vừa đi vừa nghĩ, càng suy nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, một lúc sau đã đến cửa chính của bộ phận nhân sự, ngẩng đầu liền thấy quản lý Cam.

"Quản lý Cam." Đúng là gặp sớm không bằng gặp đúng, Tiêu Ái Nguyệt mỉm cười chào hỏi, "Chào cô."

Quản lý Cam nhẹ nhàng quay người dò xét, "Tiêu tiểu thư, tôi cũng định tìm cô có chút chuyện."

Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Tôi cũng đang tìm cô."

"Chúng ta đến phòng khách nói đi." Quản lý Cam vỗ vai cô ra hiệu đi theo mình, "Cô qua đây."

Cô dẫn Tiêu Ái Nguyệt đến phòng khách của bộ phận nhân sự, đến giờ mới biết cô là quản lý của bộ phận nhân sự. Tiêu Ái Nguyệt mất tự nhiên ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, quản lý Cam im lặng đánh giá vẻ mặt của người nọ rồi trầm giọng hỏi, "Cô muốn từ chức sao?"

Tiêu Ái Nguyệt không biết trả lời như thế nào, biết rõ còn cố hỏi, "Là bên Hải Manh báo sao?"

"Đúng vậy." Quản lý Cam nghiêm túc, nói chuyện đâu ra đấy, "Đơn điều nhiệm của chúng tôi đã chuyển đến thành phố H, cô không hài lòng với điều nhiệm của chúng tôi hay có nguyên nhân gì khác?"

"Điều nhiệm?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu ra sao, "Điều nhiệm cái gì?"

"Cô không biết sao?" Quản lý Cam hơi chần chờ, "Cô được phòng sales đặc cách thu nhận, bên phòng sales đã xin điều nhiệm cô qua đó, thủ tục đều đã làm xong xuôi, chỉ cần chuyển hồ sơ của cô ở thành phố H đến đây, cô sẽ chính thức trở thành nhân viên của tổng bộ."

What?

"À, quản lý Từ... tổng giám đốc Từ có biết không?" Tiêu Ái Nguyệt lấy làm kinh hãi, thăm dò hỏi người kia, "Có trình báo cho chị ấy không?"

"Đương nhiên là có, chị ấy là người phụ trách đợt tập huấn lần này, phòng sales muốn người cần phải thông qua bộ phận nhân sự và cũng cần trình báo lên chị ấy nữa." Ngoài cửa, thư ký bưng trà Lam Sơn và cà phê tiến vào. Quản lý Cam dừng lại một lúc chờ thư ký rời khỏi mới tiếp tục nói, "Lúc đầu, chúng tôi định thông báo cho cô biết nhưng cô và tổng giám đốc Từ khá thân nhau, vả lại đây cũng là một tin tốt, tôi nghĩ chị ấy sẽ chính miệng nói cho cô biết chứ, tôi rất xin lỗi, là tôi sơ sót."

Tiêu Ái Nguyệt yên lặng phỏng đoán lập trường và dụng ý của Từ Phóng Tình, "Vậy... nếu tôi từ chức, có phải điều nhiệm sẽ vô hiệu lực?"

"Cho nên tôi mới tìm cô này." Quản lý Cam gật đầu nói, "Cô không muốn đến tổng bộ hay thật sự muốn nghỉ việc?"

Vấn đề này phải hỏi Từ Phóng Tình mới đúng.

Nhưng Từ Phóng Tình đã mất tích, Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không thể liên lạc được, đến hơn một giờ chiều mới nhận được tin nhắn trả lời của Từ Phóng Tình, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi đang ở Hồng Kông."

Tiêu Ái Nguyệt đã gọi tám chín cú điện thoại, nhắn hết mười mấy tin nhắn, cuối cùng chỉ nhận được một câu trả lời hời hợt đơn giản.

Tiêu Ái Nguyệt buồn muốn chết, cô nhớ Đông Văn Giang đã từng nói sẽ đến Hồng Kông, không hiểu sao trong lòng lại nổi lên địch ý với gã, chủ yếu là vì Từ Phóng Tình không ghét gã, còn để gã vào nhà, đồng thời có quan hệ mật thiết với gã.

Kỳ thật nghỉ hay làm cũng không quan trọng, Tiêu Ái Nguyệt đã quyết định ở lại Thượng Hải, công việc bên thành phố H đối với cô đã không còn ý nghĩa. Cô chỉ buồn vì Từ Phóng Tình làm gì cũng không hề thương lượng với mình, không riêng gì chuyện từ chức hay điều nhiệm mà còn có chuyện nghiêm trọng hơn chẳng hạn như cùng gã đàn ông kỳ quái nào đó đến Hồng Kông.

Hừ, thứ đàn ông mặt dày! ! !

Tất cả mọi chuyện đều khiến Tiêu Ái Nguyệt ghen, cô nằm lỳ trên giường lướt Weibo, lướt đến "người theo dõi" mới với cái tên 'Đông Văn Giang' được chứng nhận tick V cực kỳ chói mắt. Tiêu Ái Nguyệt ngứa mắt nhìn vẻ mặt gợi đòn của gã trên avatar liền ấn bỏ theo dõi.

Weibo của Từ Phóng Tình không có gì mới, giống như nó đã bị chủ nhân quên lãng. Tiêu Ái Nguyệt xem Weibo của người yêu không dưới trăm lượt và đã like cho mỗi status. Không thấy gì hay ho nên cô bèn chụp hình hai con mèo post lên Weibo, kèm theo câu 'Tôi chẳng khác gì con mèo cùi, hôm nay người nào đó không ở nhà, meo.'

Tiêu Ái Nguyệt suy nghĩ lung tung nửa ngày mới ngoan ngoãn nhắn cho Từ Phóng Tình, 'Chừng nào chị về? Em ở nhà chờ chị.'

Từ Phóng Tình không trả lời, ngược lại là Đông Văn Giang nhắn Weibo yêu cầu Tiêu Ái Nguyệt kết bạn, gã còn nhắc nhở cô xem status ghim trên đầu trang của gã sẽ có kinh hỉ.

Kinh hỉ mà gã nói chính là một tấm ảnh chụp lén Từ Phóng Tình. Ở xa xa, Từ Phóng Tình đang cầm ly Champagne trên tay, đứng bên cạnh bức họa thánh mẫu. Không biết là do cô quá mức mỹ lệ, hay do người chụp ảnh có kỹ thuật cao minh, dưới ống kính, toàn thân Từ Phóng Tình trông vô cùng cao quý, lãnh diễm và thoát tục, giống như không dính khói lửa nhân gian, hệt như một con búp bê vô cảm.

Giữa trưa mà còn uống rượu? Từ Phóng Tình quả nhiên cùng Đông Văn Giang đến Hồng Kông. Tiêu Ái Nguyệt không thích tấm hình này vì nó mang lại cảm giác phân cấp tầng lớp giữa hai người các cô. Đợi một hồi sau... cuối cùng cô bình luận thêm một câu, 'a, búp bê hệ cấm dục!'

Tiêu Ái Nguyệt không ngờ đối phương sẽ bay về ngay trong đêm. Khoảng mười hai giờ đêm, khi Từ Phóng Tình trở về, Tiêu Ái Nguyệt đang ôm mèo buồn bực ngán ngẩm ngồi chơi trên giường. Từ Phóng Tình đẩy cửa tiến vào liền trông thấy người kia vẫn còn chưa ngủ, gương mặt hờ hững lập tức biến hóa.

 Thấy một người và hai mèo đều ngây ngốc nhìn về phía mình, Từ Phóng Tình không vui nhíu mày hỏi, "Tiêu Ái Nguyệt, tại sao muộn như vậy rồi mà em vẫn chưa chịu đi ngủ? Còn hai con mèo này, vì sao lại ở trên giường?"

"Chị đã về rồi." Tiêu Ái Nguyệt bị bắt quả tang tại chỗ, cô nhanh chóng ôm mèo chạy xuống giường, khi đi vẫn không quên liếc trộm người yêu một cái. Cả người Từ Phóng Tình tản ra một loại khí 'người sống chớ đến gần' nhưng cái nhíu mày đã để lộ ra bản chất tình cảm của con người. Đó không phải là khuôn mặt lạnh như băng, không phải là một người phụ nữ xinh đẹp chỉ có xác mà không có hồn, chị ấy cũng có thất tình lục dục, rõ ràng chị ấy và người trên tấm ảnh là cùng một người nhưng tại sao lại không giống nhau. Tiêu Ái Nguyệt dò xét xong liền nuốt nước miếng, chuyện chứng minh thư nghẹn trong lòng cả ngày, khó chịu hỏi, "Chị.... Có phải chị cầm chứng minh thư của em đến Hải Manh không?"

Từ Phóng Tình buông túi văn kiện trong tay xuống, cây ngay không sợ chết đứng hỏi ngược lại, "Không được sao?"

Mặt Tiêu Ái Nguyệt cứng đờ, nghẹn lời, "Cũng không phải không được, nhưng chị phải nói cho em biết trước chứ."

"Lúc tôi ra quyết định, em không có ở bên cạnh tôi." Từ Phóng Tình dăm ba câu đã đẩy hết trách nhiệm lên đầu Tiêu Ái Nguyệt, "Tiêu Ái Nguyệt, đối với tôi mà nói, thời gian chính là vàng bạc, tôi phải phung phí thời gian để tìm em sao?"

Tiêu Ái Nguyệt hảo tâm gợi ý, "Chị có thể gọi điện thoại mà."

"Tôi không muốn em tới công ty." Từ Phóng Tình bình tĩnh né tránh hảo tâm của đối phương, "Tôi đã nói rồi, nếu em không muốn về thành phố H xử lý đường lui thì chuyện tôi giúp em có khác gì nhau?"

Lời này quả thật không sai, Tiêu Ái Nguyệt lầu bầu, "Dù gì chị cũng phải nói cho em biết một tiếng."

"Có nói thì kết quả cũng vậy thôi, em đang lo lắng chuyện gì?" Từ Phóng Tình mất kiên nhẫn, "Đó là cách tốt nhất, em đừng có nổi cáu bừa bãi như con nít vậy chứ."

Ai nổi cáu bừa bãi??? Tiêu Ái Nguyệt tức không nhịn nổi, lầu bầu, "Chị mới là người hay nổi giận bậy bạ."

Từ Phóng Tình cười lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, nếu em dám tự mình trở về thì tôi cần phải ra mặt sao? Tự bản thân em muốn làm con nít nên đừng trách người khác xem em như con nít."

"Vậy tại sao chị đột nhiên đi Hồng Kông cũng không nói cho em biết?" Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, uất ức hỏi, "Chị nhất định cứ coi em là con nít, em con nít chỗ nào chứ?"

"Ai nha, con này lớn quá, trong thang máy cũng không bỏ xuống được." Vừa dứt lời, cửa phòng khẽ khép bị người ta đẩy ra, Đông Văn Giang ôm một con quái vật khổng lồ đi đến, "Nhóc con, cô nhìn xem, quản lý Từ của cô tốt với cô biết bao nhiêu, còn tìm họ hàng thân thích của cô từ Hồng Kông về này."

Một con búp bê Nga to lớn có hai cái bím tóc với tạo hình tiểu cô nương xuất hiện trước mặt mọi người. Tiêu Ái Nguyệt trợn mắt há hốc mồm nhìn con búp bê cao ngang nửa Đông Văn Giang, sau đó quay đầu nhìn Từ Phóng Tình, "Nó giống em chỗ nào????"

Mặt Từ Phóng Tình không đổi sắc, cười như không cười, "Tiêu Ái Nguyệt, em biểu diễn một chút cho tôi xem thử cái gì gọi là 'búp bê hệ cấm dục'."