Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

Chương 165: Tôi bất chấp



'Đừng đi quá xa' là có ý gì? 

Tiêu Ái Nguyệt bị câu nói này tẩy não cả ngày. Trần Vãn Thăng hẹn gặp cô ở nhà hàng, kết quả Từ Giang Hoan cũng theo tới. Hôm qua, cô gái này đã qua đêm ở nhà Cam Ninh Ninh, vừa thấy mặt cô liền phỉ nhổ đối phương đã bỏ quên mình. Tiêu Ái Nguyệt ám chỉ Trần Vãn Thăng đang ở đây, Từ Giang Hoan nhếch miệng nhỏ, không vui nói, "Thế nào? Đã đến đây rồi, tính không cho tôi ăn cơm đúng không?"

Thấy bà cô này thật sự tức giận, Tiêu Ái Nguyệt bồi cười nói, "Ăn, ăn, ăn, muốn ăn gì cũng được."

Trần Vãn Thăng cũng không phải là người rất khó chung đụng, cô trời sinh thích phụ nữ trẻ tuổi, mà Từ Giang Hoan lại trẻ tuổi, thậm chí còn rất xinh đẹp nữa. Trần Vãn Thăng nhìn thấy Từ Giang Hoan cũng ở đây bèn ngồi xuống ở phía đối diện, đánh giá vài lần rồi trêu chọc nói, "Hôm nay, tổng giám đốc Từ có thời gian tới dùng cơm rồi sao?"

Từ Giang Hoan uống một ngụm cà phê, phi thường khách sáo, "Đã nghe qua đại danh của hội trưởng Trần, lần trước từ biệt quá vội vàng nên rất tiếc nuối, tôi vốn là một nhân vật nhỏ vô danh, nếu không chủ động một chút, chỉ sợ hội trưởng Trần bận trăm công ngàn việc nhất định sẽ quên tôi mất nên hôm nay mới mang mặt dày tới đây."

Tiêu Ái Nguyệt còn nhớ như in đánh giá của Trần Vãn Thăng đối với Từ Giang Hoan, cô an tĩnh ngồi một bên chọn món ăn, không muốn tham gia vào đối thoại của hai người.

Trần Vãn Thăng không chạy theo nhịp điệu của đối phương, cô mở ra một khe hở khác để trò chuyện, "Cả Thượng Hải đều bị cô giăng một mẻ hốt gọn, tôi nào dám không nhớ rõ cô?"

Từ Giang Hoan đầy kinh ngạc, "Lời này của hội trưởng Trần có ý gì? Tôi là công dân tốt tuân thủ luật pháp, chỉ muốn cùng hội trưởng phát triển tài nghệ, hội trưởng có thể cho những người mới lập nghiệp như chúng tối chút ít cơ hội đã là vinh hạnh lớn lao lắm rồi, làm sao còn dám vượt rào chứ?"

Tiêu Ái Nguyệt đưa menu đã chọn món cho phục vụ, "Đưa mấy món này lên trước, làm nhanh một chút."

Sau khi phục vụ đi khỏi, Trần Vãn Thăng mới đưa ánh mắt nhìn về phía cô, "Ở chung một phòng với người yêu cũ có cảm giác gì?"

Tiêu Ái Nguyệt khó tránh khỏi kinh ngạc trong lòng nhưng mặt ngoài vẫn ra vẻ như không có việc gì, cô cười cười, "Giống như nửa đêm đói bụng, kết quả bên người chỉ còn có cái bánh bao quá hạn."

Trần Vãn Thăng bị lời ví von chọc cười, "Vậy thật đúng là thiệt thòi cho cô rồi."

"Tôi nhớ chúng ta đã nói xong chuyện này rồi mà. Chị Thăng yên tâm, tôi sẽ không phạm sai lầm lần nữa." Tiêu Ái Nguyệt thành khẩn bảo đảm, "Sẽ không để chị khó xử, chị và người bên nhà họ Khang là bạn bè, tôi vẫn nhớ, chỉ là mẹ tôi vừa tới Thượng Hải, tim của bà ấy vốn không khỏe, cũng chỉ ở vài ba ngày sẽ về, hy vọng chị Thăng có thể..."

"Tôi đâu phải là bà già ngoan cố, hồ đồ, ngu xuẩn." Không chờ cô nói hết lời, Trần Vãn Thăng đã cắt ngang, "Cô có chừng mực sẽ xử lý tốt chuyện riêng của mình thôi, con người của tôi rất dễ nói chuyện nhưng cũng có những thứ không dễ qua mặt, đây là cơ hội cuối cùng của cô đấy, Tiểu Tiêu, cô phải hiểu."

"Tôi hiểu."

Trần Vãn Thăng gật đầu chuyển mặt sang Từ Giang Hoan, "Nghe nói cô muốn kéo nhà họ Khang vào?"

Tay cầm thìa của Từ Giang Hoan thoáng dừng mấy giây, cô ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi, "Không có, hội trưởng nghe ai nói vậy?"

Đồng chí nhỏ Từ Giang Hoan giảo hoạt, gian trá vẫn chạy không khỏi pháp nhãn của lão hồ ly. Người thông minh không thích quanh co lòng vòng, Trần Vãn Thăng mở miệng uy hiếp, "Cô bạn nhỏ, tới điểm nên dừng thì phải dừng."

Từ Giang Hoan vui tươi xán lạn, "Hội trưởng hợp tác với tôi cứ yên tâm."

Ăn xong bữa sáng tẻ nhạt vô vị, tâm tình của Từ Giang Hoan rớt xuống đáy cốc, cô tức giận, bất bình phàn nàn, "Trần Vãn Thăng quá bá đạo, bây giờ tôi phải cầu cạnh chị ta sao? Tôi cũng đâu phải là kẻ lang thang không có vốn liếng, chị ta cài tai mắt khắp nơi bên cạnh chúng ta làm gì?"

"Cô cũng đã nói bây giờ cô phải cầu cạnh chị ta đấy thôi, đừng tức giận nữa." Tiêu Ái Nguyệt hời hợt an ủi, cô ngừng xe dưới bãi đỗ của công ty, sau đó nhìn kính chiếu hậu chỉnh lý trang phục, "Giúp tôi nhìn thử tóc đằng sau có bị rối không?"

"Đừng có làm dáng nữa." Từ Giang Hoan không có tâm tình gì, xem thường nói, "Chị thật sự không thấy lo lắng sao? Sao chị ta biết tối qua chị ngủ lại ở đó được chứ? Quản lý Tiêu, đồng chí Tiểu Tiêu, chị đã không có tự do cá nhân, chị cần phải đứng lên đấu tranh."

Tiêu Ái Nguyệt liếc mắt nhìn người nọ, "Tôi đứng không nổi, cô có bản lĩnh thì đứng đi."

Từ Giang Hoan đứng phất lên, đầu lại đụng phải trần xe khiến cô lui về chỗ ngồi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đau nhăn nhó lại nhưng miệng vẫn tìm đường chết, cậy mạnh nói, "Chị phải học theo tôi này, dù có đụng phải tường cũng không được thối lui."

Tiêu Ái Nguyệt nhìn người kia giống như đang nhìn đồ đần, "Từ Giang Hoan, đầu cô bị đụng hỏng rồi."

Mấy ngày nay, Từ Giang Hoan tức giận nhiều hơn tổng số lần gom góp được trong suốt hai mươi mấy năm, sao có thể từ bỏ dễ dàng như thế, cô quệt miệng nói, "Trần Vãn Thăng chính là một con cáo già, dù có uy phong đến cỡ nào thì vẫn phải chết già thôi, tôi sẽ gia tăng tiến độ chuyện của nhà họ Khang, chị cứ yên tâm, hai người phụ nữ thông minh xinh đẹp như chúng ta nhất định có thể đấu lại mấy con hồ ly đó."

Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, gian trá hỏi, "Cô nói chị ta là con cáo già, vậy cô có biết chị ta đánh giá cô thế nào không?"

Từ Giang Hoan sáng mắt lên, "Nói tôi đáng yêu?"

"Chị ta nói cô là 'con chó săn nhỏ không có răng'."

'Chó săn nhỏ' lại đen mặt, nghiến răng nói, "Dù không có răng, tôi cũng sẽ cắn chết chị ta."

Trở lại công ty, nghe nói người của nhà đầu tư đang chờ hai cô, Từ Giang Hoan lập tức đẩy Tiêu Ái Nguyệt ra tiếp khách. Chuyện kêu gọi đầu tư đã gần đến hồi kết, bây giờ có hai công ty đến chốt sổ, một công ty trong đó đã liên lạc trước đó, còn một công ty lần đầu đến đây bàn bạc, cả hai đều trực thuộc Bắc Kinh. 

Mạnh Niệm Sanh xuất hiện không có chút nào ngoài ý muốn. Tiêu Ái Nguyệt nhìn người kia qua cánh cửa sổ thủy tinh trong suốt, sau đó đẩy cửa ra, đỏm dáng đi vào, "Chào quản lý Mạnh."

Công ty này vốn không phải Mạnh Niệm Sanh ra mặt phụ trách, hôm nay cô xuất hiện ở đây chắc là vì Tiêu Ái Nguyệt. Trong lòng Tiêu Ái Nguyệt rõ tựa như gương nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, trước sau đều giả ngốc nói, "Tôi nhớ lúc trước không phải do em phụ trách."

"Chị Tiêu." Mạnh Niệm Sanh đã chuẩn bị tư liệu y như lần trước người phụ trách khác mang tới, lời nói cũng rất đúng quy củ, "Hội trưởng Trần đã công nhận cho công ty của chúng tôi gia nhập, dù xét về điều kiện thị trường hay lĩnh vực phát triển và vốn lưu động tương ứng, công ty của chúng tôi đều rất phù hợp với tiêu chuẩn đấu thầu của quý công ty, xin chị hãy suy nghĩ thêm một chút."

Tiêu Ái Nguyệt hé miệng mấy giây rồi lắc đầu nói, "Thật ra nghiêm ngặt mà nói thì chúng tôi đã xác định đấu thầu bình đẳng, ai cũng muốn chia cơm ngon mà, tôi cũng không làm chủ được."

Người phụ trách của công ty khác ngồi một bên nghe cô nói xong, dáng vẻ từ đầu đến cuối đều rất nghiêm túc, cũng không nói gì thêm, chỉ chậm rãi bước tới đưa cho Tiêu Ái Nguyệt một tấm danh thiếp, "Tổng giám đốc Tiêu, đây là danh thiếp của đổng sự Tần, lần này chúng tôi đến không phải để tìm chị đàm phán chuyện liên quan tới việc đấu thầu hay các hạng mục trong công trình kiến thiết, đổng sự Tần của chúng tôi có việc khác muốn hợp tác với chị, nếu chị có thời gian thì vui lòng liên lạc với chị ấy một chút, hôm nay xin cáo từ, chị cứ ngồi đó, không cần tiễn."

Tần Thất Tuyệt?

Không chỉ Tiêu Ái Nguyệt thấy được tên trên danh thiếp, Mạnh Niệm Sanh cũng thấy được, "Chị Tiêu, vậy tôi cũng về trước."

Tiêu Ái Nguyệt lưu số điện thoại của Tần Thất Tuyệt vào danh bạ, cô cũng không nói chuyện này với Từ Giang Hoan. Tuy phòng họp có camera nhưng nếu cô không khoe danh thiếp ra thì Từ Giang Hoan cũng sẽ không biết trên danh thiếp viết tên ai, dẫu cô ta có rất nhiều tâm tư nhưng vẫn kém xa Trần Vãn Thăng. Hôm nay, Tần Thất Tuyệt đã chủ động tìm tới cửa, Tiêu Ái Nguyệt cho rằng cần phải gặp đối phương một lần, hơn nữa thực lực công ty của Tần Thất Tuyệt vượt xa hơn Từ Giang Hoan.

Làm người thì ai chẳng muốn hướng về chỗ cao, ai nấy đều giống nhau, Tiêu Ái Nguyệt cũng không ngoại lệ. Từ Giang Hoan bị thư ký nhỏ quấy nhiễu vùi đầu ký tên vào một chồng văn kiện lớn, Tiêu Ái Nguyệt lắc lư một vòng, thấy cô ta bận rộn cũng không hỏi gì. Cô gọi điện thoại cho Tần Thất Tuyệt hẹn thời gian gặp mặt.

Tần Thất Tuyệt còn ở Bắc Kinh nên hai người đã hẹn tối mai gặp mặt. Tiêu Ái Nguyệt kiểm tra công trình hết cả buổi chiều, bận nửa ngày mới đột nhiên nhớ tới Đỗ Y Sơ, cô liên tưởng đến lời Trần Vãn Thăng đã nói hôm nay, trong lúc bất tri bất giác liền nghĩ Đỗ Y Sơ chính là tai mắt do Trần Vãn Thăng an bài bên cạnh Từ Phóng Tình. Nghĩ đến đây như có trăm mối tơ vò nên cô cũng chẳng muốn làm gì thêm mà lập tức xuống lầu lái xe đến nhà Từ Phóng Tình.

Tiêu Hiếu Nam đã đi học, trong nhà chỉ có mỗi mình Đỗ Y Sơ, cô ta mở cửa nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt bỗng có chút kinh ngạc, "Tôi còn tưởng là dì Tiêu chứ."

Dì Tiêu đang ở nhà đối diện cùng Cam Ninh Ninh thảo luận cách làm dưa muối. Tiêu Ái Nguyệt đóng chặt cửa lại rồi nhìn quanh phòng một lúc, sau đó thờ ơ hỏi, "Cô thu dọn đồ xong chưa?"

Đỗ Y Sơ sửng sốt, "Đồ gì?"

"Chẳng phải cô muốn dọn ra ngoài sao?" Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ tốt bụng, "Tôi lo lắng cô không có xe nên đã cố ý tan tầm sớm giúp cô vận chuyển hành lý, sao còn chưa thu dọn nữa? Hay để tôi giúp một tay nhé."

"Tôi còn chưa chuẩn bị xong, cũng chưa quét dọn phòng nữa." Quả nhiên Đỗ Y Sơ do dự, "Cảm ơn ý tốt của cô nhưng hôm nay..."

"Không sao đâu." Tiêu Ái Nguyệt bỏ cô qua một bên, sau đó chuyển hướng đến phòng ngủ, "Tôi sẽ chuyển về đây ở nên có thể nhượng lại khách sạn tôi đang ở cho cô. Tôi đã thanh toán tiền rồi, là công ty trả tiền, cô cứ an tâm ở đi, tôi cũng đã dọn dẹp xong xuôi hết rồi, để tôi giúp cô thu dọn đồ đạc."

Hành vi của cô có khác gì bọn lưu manh? Đỗ Y Sơ vừa tức vừa vội, "Cô đừng như vậy, để tôi điện thoại cho chị Tình trước đã."

Tiêu Ái Nguyệt đã tìm được vali và bắt đầu ném y phục vào trong đó. Đỗ Y Sơ vội vàng đoạt áo khoác trong tay đối phương, "Cô làm gì thế hả?"

Tiêu Ái Nguyệt không muốn dây dưa quá nhiều bèn dùng lực đẩy người kia ra ngoài cửa rồi khóa lại, an tâm một mình thu dọn quần áo.

Lúc Từ Phóng Tình trở về, Đỗ Y Sơ đã bình tĩnh lại, cô chỉ vào cửa phòng nói, "Cô ấy ở bên trong."

Từ Phóng Tình dùng chìa khoá dự phòng lạnh lùng mở cửa. Tiêu Ái Nguyệt đã sớm xếp quần áo của Đỗ Y Sơ gọn gàng chỉnh tề và đang chờ các cô đi vào. Thấy có người vào, Tiêu Ái Nguyệt bật dậy khỏi giường rồi mỉm cười chào hỏi Từ Phóng Tình, "Này, hôm nay tan tầm sớm vậy? Chị cũng tới giúp Tiểu Đỗ dọn nhà sao?"

Toàn thân của Từ Phóng Tình tỏa ra một luồng khí lạnh, cô mệt mỏi về nhà, ngay cả thói quen rửa tay cũng quên mất. Đỗ Y Sơ rụt rè đánh giá sắc mặt của người kia, nhỏ giọng nói, "Chị Tình, em ra ngoài chờ chị nha."

"Đừng đi, kiểm tra xem có sót đồ đạc gì không." Tiêu Ái Nguyệt xông lên phía trước muốn đi cùng nhưng khi lướt qua bên người Từ Phóng Tình lại bị cô kéo lại.

"Tiêu Ái Nguyệt, em quậy đủ chưa?"

"Ai quậy?" Hiện tại, cô không có chứng cứ chứng minh Đỗ Y Sơ là tai mắt do Trần Vãn Thăng phái đến nên cô chỉ có thể tỏ ra khó chịu khi trông thấy đối phương, sau đó mượn cơ hội đuổi người ra ngoài. Đúng vậy, cô đang cố tình gây sự đấy, nhưng cố tình gây sự không đúng sao? Chủ nhà vẫn là Tiêu Ái Nguyệt mà! Dựa vào đâu lại có thể để cô gái kia ở lại? Chị ấy dựa vào cái gì mà có quyền ném dép lê dùng một lần cho cô? Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ bản thân đang làm gì hơn ai khác, cô cúi đến bên tai Từ Phóng Tình gằn từng chữ, "Em vì muốn tốt cho chị thôi, Tình Tình, chị phải tin tưởng em, đừng hỏi nhiều như vậy."

Một câu quen tai đến cỡ nào, 'em phải tin tưởng tôi, đừng hỏi nhiều như vậy' là câu của ai thường hay nói?

Từ Phóng Tình lui về sau một bước, trên mặt biểu hiện sự kinh ngạc, "Tiêu Ái Nguyệt, em biết em đang làm gì không?"

"Em biết." Tiêu Ái Nguyệt tiến lên một bước ôm lấy bờ eo của đối phương, không hề buông tha cho cô dù chỉ một giây một phút. Cô giữ eo nhỏ của người kia, yêu thích vuốt ve không rời tay, "Chị biết không? Trong quá khứ, em đã lựa chọn tin tưởng chị một cách tự nguyện, chị nói không hỏi thì em sẽ không hỏi, chị nói hướng đông thì hướng đông, vậy còn chị thì sao? Có thể quyết định của em hôm nay là sai, nhưng chị sẽ tin tưởng em chứ? Từ Phóng Tình, chị không thể không do dự mà tin tưởng em một lần được sao? Mặc kệ bọn họ đi, đừng nghĩ đến những kẻ đó nữa. Từ Phóng Tình, em ở đây, em chờ chị nói cho em nghe đáp án, nói là chị tin tưởng em."

Faye: Lại bị tác giả xoay ha.. Thật ra mấy chương trước cho thấy MNS mới là người bị vào thế, phải lắp camera để theo dõi nhà của Tình Tình, còn Đỗ Y Sơ chỉ là em họ Đông Văn Giang thôi. Chương trước có thể trách TAN, nhưng thật ra cô cũng đang đóng kịch để bảo vệ Tình Tình mà thôi.