Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 72: Mẫn Mẫn của chúng ta về rồi



Ngày tết,đám vợ lớn vợ bé trong phủ Tứ gia lại phụng mệnh “gặp mặt ăn cơm”. Nhan Tử Langay từ ngày đầu tiên nghe thấy mệnh lệnh này đã trừng mắt lên lườm trời khôngbiết bao nhiêu lần. Nàng nằm co ro trên giường, lòng cảm khái: Chẳng có ngàynào được yên thân cả.

“Chủ nhân,người cũng nên trang điểm một chút đi, không còn nhiều thời gian nữa.” GiọngBách Hợp có phần hào hứng.

Nhan Tử Lanhìn nhìn Bách Hợp: “Có gì đáng phải trang điểm, chủ nhân ngươi như thế nàytrông mất mặt lắm sao?”.

“Chủ nhân,người không phải đang cố ý bóp méo ý của nô tỳ đấy chứ? Người biết rõ nô tỳkhông có ý đó mà”, Bách Hợp lẩm bẩm đầy ấm ức.

“Haizz,Bách Hợp à, chủ nhân ngươi đã nhiều tuổi rồi còn trang điểm rực rỡ chói lọi đểlàm gì?”

Nhan Tử Lalại hỏi: “Thôi thôi, mau chọn cho ta một cái áo! Đừng chọn màu sáng quá là được,tránh người khác bị chói mắt”.

“Chủnhân…”, Bách Hợp kéo dài giọng, nhìn nhìn Nhan Tử La quay đầu đi, đành bất lựcđi chọn y phục.

Cô ta lấy từngchiếc từng chiếc một đưa đến trước mặt Nhan Tử La, Nhan Tử La chọn một chiếc áodài màu nâu sẫm, bên ngoài áo khoác gi lê hoa văn may đối xứng với nhau. Tócthì cũng đơn giản cuốn gọn ra sau, cài hai món trang sức màu xanh lam, mangthêm đôi hoa tai màu xanh lam nữa.

Bách Hợp vừatrang điểm cho nàng vừa có ý đồ thay đổi “quan điểm thẩm mĩ” của nàng nhưng bấtlực. Nhan Tử La bộ dạng như lão thần tại tại, Bách Hợp cũng đành buông xuôi.

“KhuynhThành chạy đi đâu rồi?” Nhan Tử La nghĩ đến việc cả buổi chiều không thấy congái đâu.

“Chủ nhân,Cách cách có lẽ đang ở trong thư phòng”, Bách Hợp đáp. Cũng may, Cách cách cònchưa bị thất sủng.

“Thư phòng?Nha đầu này…” Nhan Tử La lắc lắc đầu.

Sắp đến giờcơm tối, Nhan Tử La còn chưa ra khỏi cửa, Nữu Hỗ Lộc thị đã đến, thấy nàng ăn mặctrang điểm như vậy thì thoáng chau mày, “Muội muội đơn giản quá”.

“Vậy sao?”,Nhan Tử La đáp hờ hững.

“Không cóthứ gì mới mẻ hơn à?”, Nữu Hỗ Lộc thị hỏi.

“Chủ nhânnói là tươi mới quá nhức mắt”, Bách Hợp khẽ giọng “mách”.

“Tết mà, phảimời mẻ một chút chứ.” Nữu Hỗ Lộc thị cười nói, “Nếu tin tưởng tỷ tỷ, thì hãy đểtỷ chọn cho muội một bộ”.

“Làm phiềntỷ vậy.” Nhan Tử La nặn ra một nụ cười, mặc gì thì có gì quan trọng đâu. Mặc rựcrỡ quá không chừng đám phụ nữa kia được dịp bàn tán. Mặc dù nàng chẳng quan tâmnhưng không thể ngày nào mặt cũng đau khổ như bị sốt được.

Nữu Hỗ Lộcthị đã đi đến tủ y phục chọn một bộ. Kết quả là chọn cho Nhan Tử La một chiếcáo dài màu hoa tùng, bên ngoài vẫn khoác chiếc gi lê có hoa văn đối xứng kia.Nhan Tử La mặc vào, quả nhiên căn phòng sáng bừng cả lên, nhưng không quá phôtrương.

“Tỷ quả làcó con mắt hơn người!”, Nhan Tử La nói.

“Được rồi,đi thôi, sắp đến giờ rồi đấy”, Nữu Hỗ Lộc thị cười nói. Bách Hợp vội cầm áochoàng và găng tay mặc cho Nhan Tử La. Hai người đưa theo a hoàn của mình đi vềphía tiểu viện của Nạp Lạt thị. Vừa ra khỏi nhà chưa được bao xa, liền thấyBích La và Lý thị đang đi cùng nhau. Gặp họ, Bích La thận trọng chào hỏi, Lý thịlại cười nói với Nhan Tử La: “Ái chà, đã lâu rồi ta chưa được gặp muội, gần đâybận nên cũng không có thời gian qua bên ấy thăm, muội đừng để ý nhé”.

“Lý tỷ quálo lắng rồi, muội rất khỏe mà, ăn được ngủ được”, Nhan Tử La đáp bằng giọngbình bình, chẳng nóng chẳng lạnh.

“Vậy thì tỷyên tâm”, Lý thị đáp.

Nhan Tử Lathật sự chẳng muốn nói chuyện, nàng vẫn luôn hoài nghi tại sao trước kia mình lạicó thể vờ vịt thân thiết với đám phụ nữ này.

“Chúng taphải đi nhanh một chút, để các tỷ muội khác đợi lâu là không tốt đâu”, Nữu Hỗ Lộcthị dàn hòa nói. Nhan Tử La nhìn nàng ta một cái, cười.

Khi bọn họđến, ngoài mấy thê thiếp không có thân phận gì ra, Niên thị, Cảnh thị và các trắcphúc tấn khác vẫn chưa tới. Thỉnh an Nạp Lạt thị xong, mấy người họ ngồi xuống.Nhan Tử La vẫn rất tự giác ngồi cạnh Nữu Hỗ Lộc thị. Cẩm Hân cách cách và HoằngQuân, Hoằng Thời cũng được các a hoàn và ma ma đưa đến. Chúng đều là những đứatrẻ ngoan ngoãn, khác hẳn với mẹ đẻ của chúng là Lý thị.

Đám phụ nữthong thả ngồi nói nói cười cười, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cửa.

Mãi một lúclâu, chồng của đám phụ nữ mới tới, tay còn dắt theo một đứa trẻ. Nhan Tử La vôtình nhìn thấy những ánh mắt sắc lẹm của đám phụ nữa ném nhanh về phía con gáimình. Đám phụ nữ đứng dậy hành lễ với chồng, Khuynh Thành cũng ngoan ngoãn thỉnhan Nạp Lạt thị và các vị trắc phúc tấn, sau đó cười chạy tới chỗ bọn Cẩm hân:“Cẩm Hân tỷ tỷ, Hoằng Quân ca ca”, sau đó giơ tay bẹo cái má nhỏ của Hoằng Thời.Cuối cùng nó đi đến cạnh Nhan Tử La, tự động ngồi vào lòng mẹ.

Giống nhưnhững lần tập trung ăn cơm khác, sau khi bọn a hoàn bày biện đồ ăn xong, đám vợlớn vợ bé của Dận Chân lần lượt ngồi xuống theo thứ tự.

Nhan Tử Langồi cạnh Nữu Hỗ Lộc thị, Khuynh Thành ngồi cạnh nàng.

Nhan Tử Layên lặng ăn sủi cảo, Nạp Lạt thị hỏi gì nàng cũng chỉ trả lời qua loa một haicâu, không hỏi nàng liền không nói chuyện, thỉnh thoảng gắp cho Khuynh Thànhchút thức ăn. Nhan Tử La không thích ăn sủi cảo, cố gắng ăn nhiều đồ ăn hơn.

Khó khăn lắm,sau khi nàng ăn xong ba cái sủi cảo, thì về cơ bản bữa cơm sum vầy này cũng kếtthúc. Theo tập tục, ngay sau đó sẽ là nghe kịch, nghe thuyết thư[1].

[1] Thuyếtthư là cách gọi khác của nghệ thuật Hát nói Trung Quốc, bao gồm các thể loạinhư Bình sách, Đàn từ, Bình thoại… Người thuyết thư là người biểu diễn các tiếtmục Hát nói trước đám đông.

Trong khoảngthời gian ngồi nghỉ sau bữa cơm, Khuynh Thành bèn nhấp nhổm muốn được đốt pháohoa. Nhưng bị Nhan Tử La trừng mắt lườm cho một cái, nó đành ngoan ngoãn ngồitrên đùi nàng, bám chặt lấy nàng như con gấu Koala ôm cây.

Lúc nghe kịch,Nhan Tử La vẫn mơ mơ màng màng buồn ngủ như thường lệ. Khuynh Thành do không đượcdi truyền những tế bào văn hóa văn nghệ, nên cũng như gió thoảng mây bay, từ từcái đầu nhỏ xinh của nó dựa hẳn vào vai Nhan Tử La.

Nữu Hỗ Lộcthị ngồi cạnh nhìn thấy, bật cười khe khẽ.

Hai mẹ conđang thở đều đều thì bỗng bị một tiếng động chói tai làm cho bừng tỉnh, KhuynhThành ôm chặt mẹ, khẽ hỏi: “Ngạch nương, sao thế à?”.

“Đổi kịch rồi”,Nhan Tử La ngước mắt lên đài nhìn một cái, không biết vở tiếp theo là vở gì.Nàng nhìn Nữu Hỗ Lộc thị, hỏi: “Tỷ tỷ, vở này là vở gì?”. Nữu Hỗ Lộc thịnghiêng đầu nhìn nàng, “Là vở Lý Quỳ chịu tội”.

“Lý Quỳ chịutội? Ồ!” Nhan Tử La gật gật đầu, bị dọa cho tỉnh ngủ nên ngồi ôm con gái nghe kịch.Chỉ có điều, nàng thực sự không hiểu, tết nhất không hát những bài chúc mừngvui vẻ, mà lại hát “Lý Quỳ chịu tội” gì gì đó, để hắn ta tới chúc tết sao? Có đểngười ta sống nữa không thế?

Nghe mộtlúc, Khuynh Thành ghé vào tai nàng nói, “Ngạch nương, vở kịch này không hay, LýQuỳ xấu quá”.

“Hắc ToànPhong mà, có thể đẹp được sao?”, Nhan Tử La cũng thì thầm, “Cố gắng thêm chút nữa,sắp xong rồi”.

“Ồ!” KhuynhThành bĩu môi, chán nản nhìn lên đài.

Khó khăn lắmmới đợi được tới khi Lý Quỳ đi xuống, vở kịch đã hát được tám, chín đoạn rồi,nhưng có lẽ Dận Chân nghĩ tới việc trời lạnh thế này mà hành hạ các bà vợ ngồimãi ở đây cũng không tốt nên tuyên bố tàn tiệc luôn.

“A ma, cóthể đốt pháo hoa không?”, Khuynh Thành chạy tới hỏi Dận Chân. Dận Chân gật đầu,tiểu nha đầu vui sướng lắc lắc cái mông nhỏ chạy đi tìm Cẩm Hân cách cách và HoằngQuân. Đám a hoàn trong nhà đều căng thẳng lo sợ muốn chết.

Nhan Tử Lađứng cạnh Nữu Hỗ Lộc thị, chăm chú nhìn Khuynh Thành đang vui vẻ nhảy nhóttrong sân, chỉ sợ nó không cẩn thận bị thương. Đột nhiên nhớ tới thời gian còn ởbiệt viện phía Tây ngoại thành, thời gian đó Khuynh Thành còn nhỏ, mỗi năm Tếtđến, nàng thường quấn rất nhiều y phục cho nó để Bách Hợp bế, còn mình thì đi đốtpháo hoa, Khuynh Thành sẽ vui sướng toét miệng ra cười, thỉnh thoảng còn chảy cảnước miếng. Nghĩ tới đây, nàng bất giác bật cười.

“Muội muộicười gì thế?”, Nữu Hỗ Lộc thị hỏi.

“Đang nghĩđến hồi Khuynh Thành còn nhỏ. Từ nhỏ nó đã nghịch ngợm rồi, luôn khiến muội phảiđau đầu”, Nhan Tử La nói.

“Đúng là hoạtbát hơn người, có điều, trẻ con mà, nên như thế”, Nữu Hỗ Lộc thị đáp.

Khi đám phụnữ đứng dưới hành lang chân sắp cứng đơ, mấy đứa trẻ mới tiếc nuối thu tay về,chẳng có cách nào, hết mất pháo hoa rồi.

“Các muội,cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên về nghỉ ngơi thôi”, Nạp Lạt thị khéo léonói. Đám phụ nữ lại tới thỉnh an Dận Chân và Nạp Lạt thị, Nhan Tử La dắt KhuynhThành về. Vào phòng vừa thay xong áo thì nghe bên ngoài giọng Ám Hương, Sơ Ảnhvà đám a hoàn cùng đồng thanh: “Tứ gia cát tường!”.

Nhan Tử Lalập tức cảm thấy tất cả các tế bào trên cơ thể mình đều rơi vào trạng thái căngthẳng. Nàng đứng dậy khỏi bản trang điểm, quay người nhìn ra cửa, Dận Chân vénrèm bước vào. Bách Hợp vội nhún mình hành lễ, sau đó tìm cớ khéo léo kéo KhuynhThành tới gian phòng phía Tây.

Nhan Tử Lacúi đầu đứng đó, không nói gì. Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Nhan Tử Lacảm thấy cả người mình cứng lại. Dận Chân đứng sững trước mặt nàng, Nhan Tử Lakhông dám nhìn vẻ mặt chàng. Cảm thấy gió trong tay áo của chàng khi phất lên,Nhan Tử La vô thức ngẩng đầu, tay Dận Chân rơi xuống bên tai nàng.

“Bách Hợp,dâng trà”, Nhan Tử La vội tránh một bước đứng sang bên cạnh, né tránh taychàng.

Từ phòngngoài, Bách Hợp vâng dạ nhưng không thấy bưng trà vào.

“Nàng đangtrách ta?” Dận Chân nâng cằm Nhan Tử La để nàng phải nhìn mình. Nhan Tử La lạicụp mắt, giọng đều đều: “Không ạ”.

“Không?” DậnChân nheo mắt lại.

“Vâng,không trách”, Nhan Tử La vẫn nói giọng đều đều đó.

“Không dámnói, hay là không muốn nói? Ta đã trừng phạt Bích La rồi, để nàng ta quay về làý của Mẫu phi”, Dận Chân buông tay.

Nhan Tử Laim lặng.

“Nàng cònmuốn thế nào nữa?” Dận Chân giọng tỏ ra bất lực.

“Nghe theosự sắp đặt của người”, Nhan Tử La cúi đầu nói.

“Nàng giữkhoảng cách với ta tới mức này…”, Dận Chân bỏ lửng.

“Tứ gia làchủ, nô tỳ là tớ”, Nhan Tử La vẫn cúi đầu.

“Nàng… rốtcuộc là phải làm thế nào nàng mới không giữ khoảng cách với ta nữa?” Dận Chânnhìn đỉnh đầu Nhan Tử La.

Nhan Tử Lakhông đáp, cũng không ngẩng đầu.

“Nàng địnhhành hạ ta tới khi nào? Muốn mỗi lần đến ta đều phải nhìn sắc mặt này của nàngsao?” Giọng Dận Chân đã có hơi hướm tức giận.

“Tứ gia cóthể không đến”, Nhan Tử La bình tĩnh đáp, “Hoặc… nô tỳ có thể chuyển ra ngoài,không gặp thì không cần phiền muộn”.

“Nàng…” DậnChân giơ tay bóp chặt cằm nàng, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Theo ý nàngcũng được. Cả đời này ta chưa từng cầu xin phụ nữ, nàng cũng không phải là ngoạilệ”, sau đó phủi tay quay người đi.

“Tứ gia,bao giờ nô tỳ có thể chuyển đi?”, Nhan Tử La hỏi với theo.

Dận Chân đứngsững một lát, sau đó lạnh lùng đáp: “Tùy nàng”.

“Đa tạ, Tứgia đi từ từ.” Nhan Tử La thấy chàng sải bước đi ra ngoài, còn bản thân thì thởdài, ngồi trở lại ghế, cuối cùng vẫn là thế này, bất luận thời gian qua nàng đãtự khuyên nhủ mình bao nhiêu lần, nói với mình rằng chàng hoàn toàn vô tâm,nhưng khi đối mặt với chàng cơn oán hận trong lòng vẫn xộc lên não, không thểquản nổi cái miệng mình. Cuối cùng chàng vẫn không cho rằng chàng có gì sai.Thôi, e là sức chịu đựng của chàng đã tới giới hạn, đi thôi, đi rồi chẳng aicòn phải chịu phiền muộn nữa.

“Chủ nhân,Tứ gia sao thế ạ? Chủ nhân…” Bách Hợp vội vàng đi vào, thấy vẻ mặt Nhan Tử La,lập tức sững lại, lắp bắp: “Chủ nhân, người sao thế? Người bị là sao thế?”.

“Bách Hợp.Thu dọn đồ đạc. Chúng ta quay về biệt viện”, Nhan Tử La nói.

“Chủ nhân…”Bách Hợp kinh ngạc mở to mắt, “Đang Tết, chúng ta…”.

“Thu dọn đồđi, những thứ mang đến hãy mang về cả.” Nghĩ một lát, nàng nói tiếp, “KhuynhThành ngủ chưa?”.

“Ngủ rồi ạ,chủ nhân.” Bách Hợp cúi đầu.

“Ồ, vậy đểnó ngủ, đừng bế tới đây”, Nhan Tử La nói, sau đó nhìn Bách Hợp vẫn đang đứngnghệt ra đó, “Đứng đấy làm gì? Mau thu dọn đồ đi”.

“Vâng, chủnhân”, Bách Hợp đáp, từ từ đi ra, nói gì đó với Ám Hương, Sơ Ảnh, khiến hai ngườikia vô cùng kinh ngạc.

Mấy ngườibàn bạc xem nên làm thế nào thì nghe tiếng Nhan Tử La vọng ra từ trong phòng:“Thôi, các người cứ từ từ thu dọn, Tết xong mới chuyển đi”.

Bách Hợp vàmấy người kia nghe thấy, trái tim thấp thỏm đang treo cao mới về đúng chỗ, có lẽchuyện không tồi tệ như bọn họ nghĩ.

Nhan Tử Latrèo lên giường sưởi nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng rất muốn đi ngay vào ngày mai,nhưng, nếu thật sự làm thế, chuyện trong phủ Tứ gia sẽ trở thành chuyện cườicho các A ca khác, người da mặt mỏng như chàng…

Ngày hômsau, là Hai mươi tư, theo quy tắc trong cung, trong phủ chỗ nào cũng treo đèn lồng,chỗ nào cũng thấy không khí chúc mừng vui vẻ. Khu nhà Nhan Tử La ở cũng khôngphải là ngoại lệ, không chỉ hành lang mà trong phòng cũng thay loại đèn lồng bọcsa đỏ theo kiểu mới trong cung. Có điều, màu đỏ nhức nhối đó lại chẳng có ýnghĩa chúc mừng trong mắt những người ở nhà nàng.

Lặng lẽ sốngthêm hai ngày nữa, chiều ngày Hai mươi bảy, đột nhiên có kẻ dưới tới báo Tháicát phúc tấn của Mông Cổ tới, Phúc tấn mời nàng ra phòng khách. Nhan Tử La nghexong đầu tiên là chau mày, sau đó nhớ ra, thì ra là Mẫn Chỉ. Vội vàng mặc thêmáo bước nhanh ra phòng khách. Chưa đến cửa đã nhìn thấy một a hoàn đứng đợi,đưa nàng vào trong. Mẫn Chỉ đang nói chuyện với Phúc tấn. Thấy nàng vào, Nạp Lạtthị đứng dậy, nói: “Muội muội đến rồi, mau ngồi đi! Mẫn Chỉ cũng vừa đến, tanghĩ hai người sẽ muốn gặp nhau”.

“Đa tạ Phúctấn!” Nhan Tử La ngồi vào vị trí của mình, ngẩng đầu nhìn Mẫn Chỉ, Mẫn Chỉ đãsinh xong, trông vẫn còn khá phốp pháp nhưng toàn thân toát ra phong thái dịudàng.

Ngồi mộtlát, nói chuyện được một lúc lại có kẻ dưới tới xin ý chỉ của Nạp Lạt thị. NạpLạt thị cười, nói: “Vốn là phải tiếp đón Mẫn Chỉ chu đáo, nhưng mấy ngày naytrong phủ rất nhiều việc, vì vậy ta không thể ở thêm nữa. Muội muội hãy ngồinói chuyện với Mẫn Chỉ nhé”.

“Vâng, Phúctấn”, Nhan Tử La cũng vội vàng đứng dậy đáp, biết Nạp Lạt thị có ý tốt.

Hai ngườitiễn xong Nạp Lạt thị mời từ từ đi về khu nhà của Nhan Tử La.

“Về kinhlúc nào thế? Sao hôm nay mới tới thăm tôi”, Nhan Tử La hỏi.

“Hôm qua mớiđến nơi, hôm nay liền vội vàng tới thăm tỷ ngay, tỷ còn nói nữa?”, Mẫn Chỉ cười.

“Đứa béđâu? Là cháu trai hay cháu gái?” Nhan Tử La nhớ đến đứa trẻ.

“Là… trai”,Mẫn Chỉ có chút ngại ngùng. Nhan Tử La nheo mắt nhìn Mẫn Chỉ, nói: “Đã làm mẹtrẻ con rồi mà còn ngại à? Mẫn Mẫn, cô thật sự là… quốc bảo”.

“Đừng cónói linh tinh! Hôm nào ta sẽ bế nó đến cho tỷ gặp”, Mẫn Chỉ thoáng đỏ mặt.

“Hay là tôivào cung thăm nó, trời lạnh thế này, đừng để nó bị nhiễm lạnh”, Nhan Tử La đáp.

Vừa đi vừanói chuyện, không bao lâu đã đến nơi. Vào trong sân, Bách Hợp và đám a hoànđang quét dọn, thấy hai người vào, mặt bọn họ đều lộ vẻ vui mừng, vội vàng thỉnhan Mẫn Chỉ.

“Tiểu việnnày giống hệt khu nhà của tỷ ở biệt viện, Tứ ca đối với tỷ cũng không tồi đâu”,Mẫn Chỉ nhìn cách bài trí trong phòng, nói.

Nhan Tử Lanhếch nhếch mép, không tiếp lời.

“Bảo bốiKhuynh Thành đâu? Sao không thấy?”, Mẫn Chỉ hỏi.

“Bẩm Côngchúa, hôm nay Cách cách ở trong thư phòng”, Bách Hợp đáp. Vừa nói xong, thì từngoài cửa vang lên tiếng gọi vui mừng, “Mẫn cô cô”. Con bé vào cửa cái là laothẳng tới lòng Mẫn Chỉ. Trong mắt Nhan Tử La, bộ dáng đó hệt một chú chó nhỏ.

“Mẫn cô cô,nhớ cô cô quá!”, Khuynh Thành cười ha ha nói.

“Mẫn cô côcũng nhớ con”, Mẫn Chỉ gạt mũi Khuynh Thành, “Hôm nay sao con lại ngoan ngoãn tớithư phòng thế?”.

“Con đọcsách. Ha ha, đọc sách dưới sự giám sát của a ma, a ma sẽ không ép con học nữcông giống Cẩm Hân tỷ tỷ.”

“Biết ngaynha đầu này chẳng thành tâm đọc sách gì mà”, Mẫn Chỉ cười, nói.

“Mẫn cô cô,cô phụ[2] nói cô cô đã sinh được tiểu đệ đệ rồi, tiểu đệ đệ đang ở đâu ạ?”,Khuynh Thành hỏi.

[2] Cô phụ:chú, chồng của cô

“Đang ởtrong cung, mấy ngày nữa là con sẽ gặp”, Mẫn Chỉ đáp.

“Vậy… tiểuđệ đệ có giống một con khỉ con không?”, Khuynh Thành hoài nghi hỏi.

“Hả?” MẫnChỉ ngẩn người, nhìn nhìn Nhan Tử La, giống khỉ con? Lúc mới sinh ra thì cũnghơi giống một chút, nhưng…

“Tiểu đệ đệđã lớn rồi, không còn giống khỉ con nữa”, Nhan Tử La nói với Khuynh Thành.

Trước kiacon bé thường cuốn lấy nàng mà hỏi khi sinh ra trông nó thế nào, tiện miệng bảogiống khỉ con, không ngờ, trí nhớ thật tốt!

“Ồ, vậy thìtốt rồi!” Khuynh Thành gật gật đầu.

“Lần này ởlại bao lâu?” Nhan Tử La rót một chén trà nóng cho Mẫn Chỉ.

“Hoàng a manói ở lại tới khi trời ấm”, Mẫn Chỉ cười nói.

“Trời ấm? Vậythì cô có thể ở lại tới mùa hè rồi! Mùa hè còn ấm hơn mùa xuân!” Nhan Tử La cười,bẻ cong ý của Khang Hy.

“Thế thì tốtquá”, Mẫn Chỉ đáp, sau đó hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Bách Hợp, các ngươi đanglàm gì thế?”.

“Chủ nhân bảochúng nô tỳ thu dọn đồ đạc”, Bách Hợp nói.

“Thu dọncái gì? Gọn gàng thế này rồi còn thu dọn?” Mẫn Chỉ nhìn Nhan Tử La.

“Gọn gàngà? Tôi thấy bừa bộn nên bảo bọn họ thu dọn đấy, nếu cô đã nói thế, thì thôi đượcrồi, Bách Hợp, các ngươi ra ngoài trước đi, đừng thu dọn nữa”, nói xong, nháy mắtvới Bách Hợp một cái đầy ẩn ý.

Bách Hợp bấtlực gật gật đầu, lui ra ngoài.

Ngồi chơihơn một canh giờ, a hoàn Bảo Nguyệt của Nạp Lạt thị đến, nói là Tứ gia giữ Côngchúa và Ngạch Phụ ở lại dùng cơm tối, mời Nhan trắc phúc tấn cùng sang luôn.

“Ăn một bữacơm của Tứ ca quả không dễ dàng gì.” Mẫn Chỉ cười.

“Nói thế làcó ý gì? Trước kia ở biệt viện cô cũng làm hao tổn lương thực nhà chúng tôi đâucó ít”, Nhan Tử La đáp trả.

“Lúc ấykhông tính, khi ấy chỉ có thể ăn đồ của chị, còn bây giờ mới là ăn cơm nhà Tứca.” Mẫn Chỉ cũng không vừa, Nhan Tử La nhìn nhìn nàng ta, chẳng biết nói gì.

Lại hơn nửacanh giờ nữa trôi qua, liền có kẻ dưới tới mời. Bách Hợp, Ám Hương cùng đám ahoàn vội vàng hầu hạ ba vị chủ nhân ăn mặc chỉnh tề, theo người tới mời đi.

Đến phòngkhách, Dận Chân và Sách Lăng cùng Nạp Lạt thị đều đã ngồi chờ, đang uống trà.

Thấy họ tới,Nạp Lạt thị vội cho a hoàn mang đồ ăn lên. Dận Chân mời Sách Lăng ngồi, Mẫn Chỉvà Nạp Lạt thị cũng vào chỗ của mình, Nhan Tử La ngồi giữa Mẫn Chỉ và KhuynhThành.

Trong bữaăn, Dận Chân vẫn như thường ngày, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, đàmluận với Sách Lăng về Tamil, Nạp Lạt thị và Mẫn Chỉ trò chuyện về việc nhà, kểvề đứa trẻ mới sinh. Nhan Tử La lặng lẽ ngồi ăn, nàng ngồi đối diện với DậnChân, cũng không dám ngẩng đầu lên. Ánh mắt Mẫn Chỉ liền đảo qua đảo lại giữaNhan Tử La và Dận Chân.

Ăn cơmxong, Mẫn Chỉ và Sách Lăng vào cung. Nhan Tử La cũng Dận Chân và Nạp Lạt thị tiễntới tận cửa, chờ cho đến khi họ lên xe ngựa. Xe ngựa rẽ vào góc phố, Dận Chânquay người định đi lên bậc thềm, lúc quay người liếc mắt thấy Nhan Tử La vẫn đangnhìn về phía góc phố, vẻ mặt… chẳng biểu hiện gì, lại trở thành “nàng” trong bứchọa.

Khẽ ho mộtiếng, Nhan Tử La vội cúi đầu, nắm tay Khuynh Thành đi vào trong, nhìn theobóng người đi phía trước, tâm trạng phức tạp.

Quay vềphòng, cùng Khuynh Thành đọc sách một lúc rồi dỗ con bé đi ngủ, thấy Bách Hợp vẫnđang bân rộn dọn dẹp, Nhan Tử La nói khẽ: “Bách Hợp, chủ nhân ngươi là ta đãquyết tâm quay về biệt viện sống rồi, hiểu chưa hả?”.

“Nô tỳ hiểu.Nhưng chủ nhân, cho dù hôm nay nô tỳ không sắp xếp đồ đạc trước mặt Công chúa,thì sau Tết, người về biệt viện, Công chúa cũng sẽ biết thôi!”, Bách Hợp đáp.

“Biết cũngkhông sao! Cô ấy biết tính ta. Được rồi, các ngươi cũng đi nghỉ đi, sau Tết cácngươi sẽ mệt đấy”, Nhan Tử La đuổi Bách Hợp ra ngoài.