Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 69: Chiến tranh lạnh bắt đầu



Liền mấy ngàysao đó, Dận Chân đều không đến. Bách Hợp và đám a hoàn cho rằng Dận Chân giậnchủ nhân mình, nhưng sau khi âm thầm nghe ngóng, cũng không thấy Dận Chân tớiphòng các phúc tấn khác, lúc đó mới hơi hơi yên tâm. Quay đầu lại nhìn chủnhân, nàng vẫn bộ dạng thờ ơ đó. Nhan Tử La tới gian phòng phía Tây tìm tờ giấy,nhưng chỉ thấy sách còn, tờ giấy đã biến mất. Buồn bã vô cùng.

Mấy ngàysau, nửa đêm Dận Chân tới tìm, nhưng không cho Bách Hợp gọi Nhan Tử La dậy, bảnthân chàng cũng không ngủ, chỉ ngồi bên cạnh Nhan Tử La một lát rồi đi. Ngàyhôm sau, khi Bách Hợp kể lại cho nàng nghe, Nhan Tử La có chút băn khoăn.

Vào buổitrưa, Dận Chân lại đến, ăn cơm trong im lặng, sau đó ngủ trưa khoảng nửa canhgiờ. Nhan Tử La cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi trên ghế. Lúc Dận Chân dậy,Nhan Tử La lập tức gọi Bách Hợp chuẩn bị trà mang vào. Dận Chân uống trà xong,xỏ giày xuống đất, không nói không rằng đi luôn. Để lại chủ tớ trong phòng đưamắt nhìn nhau.

“Chủ nhân,gần đây Tứ gia…”, Bách Hợp lo lắng hỏi. Tình hình này thật sự khiến bọn họ lo lắngthấp thỏm, nếu bảo là giận thì cũng không đúng, bởi vì Tứ gia vẫn thường xuyêntới, nhưng nếu bảo không giận, thì tại sao khi tới lại không nói năng gì. Ngaybản thân chủ nhân bọn họ cũng chẳng thiết nói năng, bộ dạng thờ ơ chẳng khácngày thường là mấy.

Những ngàykì lạ như thế vẫn cứ tiếp diễn. Đến cuối tháng, Nhan Tử La theo Nạp Lạt thị vàocung thỉnh an Đức phi, Đức phi có vẻ mệt mỏi, nhìn già hơn rất nhiều. Nhan TửLa ngồi một lúc rồi nói muốn tới Đồng Thuận trai thăm Thông quý nhân. Đức phibiết giờ nàng đã thuộc đường, nên không cho người đi theo nữa. Ra khỏi cungVĩnh Hòa, Nhan Tử La men theo con đường quen thuộc đi về phí Đồng Thuận trai, rồilại nghĩ đã lâu không gặp Lương phi, bèn rẽ vào tiểu viện của Lương phi trước.

Trong nhà mặcdù rất yên tĩnh, nhưng lại tràn ngập không khí căng thẳng. Nhan Tử La bước tớicửa, một cung nữ vội vàng chạy ra đón, “Nhan phúc tấn, người tới rồi”.

“Nươngnương có nhà không?”, Nhan Tử La hỏi.

“Có ạ, mờingười đi theo nô tỳ”, cung nữ đó đưa Nhan Tử La vào trong, hoa được bày khắpphòng, tươi tốt một cách kì lạ. Nhan Tử La thoáng trề môi, còn tiếp tục pháttriển, sẽ thành cỏ chứ không phải là cây nữa. Cung nữ vén rèm gian phòng phíaĐông lên, Nhan Tử La bước vào.

Một cô gáiđứng bên giường vội vàng đi tới, nhún nhún người nói: “Nô tỳ thỉnh an Nhan phúctấn”.

“Nươngnương đang ngủ sao?” Nhan Tử La nhìn bóng người nằm nghiêng trên sập.

“Dạ, ngủ mộtlúc rồi, có lẽ cũng sắp tỉnh. Người ngồi đợi một lát.” Tử Trúc đưa nàng ra ghếngồi, đích thân dâng trà, sau đó lại đứng bên sập.

Nhan Tử Lacòn chưa kịp uống trà, Lương phi đã tỉnh dậy, thấy nàng liền vui mừng, kéo nàngtới sập ngồi. Bà ngắm nàng từ trên xuống dưới từ dưới lên trên một lượt, rồinói: “Đen hơn, cũng gầy đi”.

“Vâng. Khísắc của nương nương nhìn cũng không được tốt, gần đây sức khỏe nương nương thếnào ạ?”, Nhan Tử La hỏi thẳng.

Lương phicười khổ, không nói không rằng. Rất lâu sau mới lên tiếng: “Có lẽ do trời lạnh”.

“Đúng thế ạ,những khi giao mùa dễ ngã bệnh, Lương phi phải chăm sóc cho bản thân cẩn thận,đợi vài ngày nữa thời tiết ổn định sẽ khỏe thôi”, Nhan Tử La đáp.

Lương phi gậtgật đầu, “Hôm nay sao lại vào cung?”.

“Nô tỳ tớithỉnh an Đức phi nương nương, mang thư của Mẫn Chỉ tới cho Thông quý nhân”,Nhan Tử La nói.

“Ồ, phải rồi,nghe nói mấy hôm nay Đức phi nương nương cũng không khỏe”, Lương phi đáp.

Nhan Tử Lagật đầu, cầm chén trà lên uống, vẻ mặt Lương phi không giấu được bi thương.

Nhan Tử Lađột nhiên nghĩ ra, mấy hôm trước hình như Khang Hy đã chỉ trích Bát a ca là “Đứacon do tiện phụ tân giả khố[1] sinh”, đương nhiên, điều này đối với Lương philà một sự đả kích lớn biết nhường nào.

[1] Tân giảkhố: Là tiếng Mãn, gọi tắt của “Tân giả khố đặc lặc a cát” ý là quản lĩnh thứcăn cho hạ nhân thuộc nội vụ phủ quản hạ nô bộc.

Đang mảinghĩ, thì một thái giám xộc thẳng vào trong, Tử Trúc đang định trách mắng hắnta, thì thấy hắn ta quỳ thụp xuống đất, thở dốc nói: “Nương nương, không hay rồi,Bát gia không hay rồi!”.

Cả ngườiLương phi đột ngột ngã ngửa ra sau, cũng may Tử Trúc nhanh tay nhanh chân chạylại đỡ được.

“Tiểu Hải Tử,ngươi nói cái gì? Ngươi đừng dọa nương nương”, Tử Trúc quay ra trách mắng tháigiám đó.

“Nươngnương, Vạn tuế gia nổi trận lôi đình, nghe nói hạ chỉ bắt giam Bát gia, giaocho bên Nghị chính thụ lý.”

Tay Lươngphi ôm ngực, Tử Trúc vội vàng đi lấy thuốc, trong phòng bỗng chốc hỗn loạn hếtcả lên.

“Các ngươiđừng có quây cả lại như thế, mau mang nước lại đây”, Nhan Tử La căn dặn, rồi điđến đỡ Lương phi, “Nương nương, nương nương?”.

“Ta khôngsao… không sao”, Lương phi nhắm hai mắt lại nói, một lúc lâu sau mới mở bừng mắtra, nhìn về phía thái giám kia: “Giờ Dận Tự đang ở đâu?”.

“E là bịđưa đến giao cho bên Nghị chính rồi”, Tiểu Hải Tử đáp.

Nhan Tử Lacảm thấy phút chốc cơ thể Lương phi mềm nhũn ra. Cũng may Tử Trúc đã mang thuốcđến, vội vàng cho Lương phi uống, một lúc sau, sắc mặt Lương phi mới dần dầnkhá hơn.

Nhan Tử Labảo Tử Trúc mang gối mềm lại, nhẹ nhàng đỡ Lương phi nằm xuống. Lương phi nắmchặt tay nàng.

“Nươngnương, không sao đâu, Bát gia sẽ không sao đâu”, Nhan Tử La khẽ nói.

Khóe mắtLương phi có hai giọt nước lăn xuống.

“Nươngnương, nếu người thế này, chẳng phải sẽ khiến Bát gia thêm lo lắng hay sao?”,Nhan Tử La khuyên, “Nô tỳ nghĩ Vạn tuế gia chẳng qua nhất thời tức giận, đợi Vạntuế gia nguôi giận mọi việc sẽ qua thôi”.

“Ừm.” Bàntay Lương phi nới lỏng đôi chút, Nhan Tử La lúc này mới cảm thấy cổ tay cũngkhông đau như mình nghĩ.

“Nươngnương cứ yên tâm, sẽ không ai làm sao cả”, Nhan Tử La dỗ dành.

Nhan Tử Langồi thêm một lúc rồi mới đứng dậy, dặn dò Tử Trúc và đám cung nữ không được đểbất kì tin tức gì khiến Lương phi bị sốc nữa, thuốc thang cũng phải thườngxuyên mang theo đề phòng, sau đó mới yên tâm đi về phía viện của Thông quýnhân. Ngồi qua quýt một lúc cũng đứng dậy cáo từ quay về cung Vĩnh Hòa.

Đang đi vộivàng, thấy trước mặt có một đoàn người vây quanh Khang Hy đang đi lại phía này,Nhan Tử La lập tức lùi sang bên đường, đợi đám người đó đi tới, mới quỳ xuốnghành lễ nói: “Nô tỳ xin thỉnh an Hoàng thượng”.

Đám ngườiđó dừng lại, Khang Hy liếc mắt nhìn nàng một cái, gật gật đầu, sau đó lại lục tụckéo đám người kia đi.

Quay vềcung Vĩnh Hòa, quả nhiên sắc mặt Đức phi đã trắng bệch, thì ra Thập tứ a ca bịđánh hai mươi trượng. Xem ra lần này Khang Hy tức giận thật sự rồi. Nhan Tử Lavà Nạp Lạt thị ngồi thêm một lúc, thì nghe có người nói Thập tứ phúc tấn tới thỉnhan, Đức phi lắc đầu: “Bảo nó về đi, chịu khó chăm sóc lão Thập tứ”, sau đó ngậpngừng, “Bình An, ngươi đến Thái y viện bảo Trình Tường tới xem cho Thập tứgia”. Bình An vội vàng vâng dạ rồi đi ngay.

“Các ngươicũng về cả đi, bổn cung mệt rồi”, Đức phi hạ lệnh tiễn khách, hai nàng cũngvâng một tiếng rồi lui ra. Cho tới tận khi ra khỏi cửa cung, trên mặt Nạp Lạtthị mới để lộ rõ vẻ sợ hãi. Nhan Tử La chỉ thấy bi ai, vở kịch tàn sát lẫn nhaubắt đầu mở màn rồi.

Về tới phủ,bọn Bách Hợp mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nô tỳ sợchết khiếp, cũng may chủ nhân không sao”, Bách Hợp nói.

“Có thể cóchuyện gì chứ”, Nhan Tử La điềm đạm nói. Đột nhiên nghĩ ra sao lại quên khôngđưa Khuynh Thành về theo luôn nhỉ.

Từ sau ngàyhôm đó, Dận Chân rất lâu không thấy đến, không khí trong phủ cũng trầm hẳn xuống,đám phụ nữ cũng không qua lại thăm nhau. Nhan Tử La chỉ lo lắng cho My Liễm Diễm,giờ Bát a ca xảy ra chuyện, trong phủ nhất định sẽ rất loạn, không biết cô ấycó gặp chuyện gì hay không. Cô ấy luôn lo lắng cho đứa trẻ, giờ liệu có kẻ nàođó nhân cơ hội mà hại đứa bé không? Càng nghĩ càng thấp thỏm phập phồng, lúcnào cũng đứng ngồi không yên.

Chịu đựngvài ngày, Nhan Tử La quyết định lén đi thăm My Liễm Diễm, mặc dù nàng không muốngây phiền phức cho Dận Chân, nhưng bảo nàng bỏ mặc sự sống chết của My Liễm Diễmkhông quan tâm nàng thực sự không thể làm được.

Hôm nay,sau khi tới thỉnh an Nạp Lạt thị, nàng nói tránh rằng mình không được khỏe muốnvề nghỉ ngơi, vội vội vàng vàng về, thay sang mặc y phục của Bách Hợp, nàng lenlén đi ra từ phía cửa sau, dọc đường cúi gằm đầu đi thẳng về phía phủ Bát a ca.Cũng may cách phủ nàng ở không xa nên không đến nỗi bị lạc đường.

Đến phủ Báta ca, thị vệ ở cửa không cho nàng vào, Nhan Tử La nghĩ ngợi, rồi lớn tiếng: “Hỗnxược, ta phụng mệnh Lương phi nương nương tới thăm Phúc tấn, dám ngăn ta, ngươicó mấy cái đầu hả?”.

Đám thị vệbị dọa cho sợ chết khiếp, một tên trong số đó vội vàng vào thông báo. Không lâusau, một nha đầu cũng có vẻ hiểu biết đi ra, cô ta nhìn Nhan Tử La từ trên xuốngdưới, nói: “Phúc tấn có lời mời”, sau đó đi trước dẫn đường. Nhan Tử La theosau, đi thẳng vào phòng lớn.

Bát phúc tấnsớm đã đứng đó đợi nàng, thấy nàng vào, đầu tiên là thoáng sững lại, sau đókhoát tay cho bọn người hầu lui, cười nói với Nhan Tử La: “Lương phi nươngnương sai tẩu tới đây?”.

“Tôi khôngnói như thế, sao bọn họ để tôi vào chứ”, Nhan Tử La đáp.

“Tẩu khôngsợ gây thêm phiền phức cho Tứ gia hay sao? Lúc này mà lại dám tới phủ Bát giachúng tôi?”, Bát phúc tấn nói ra những lời áp chế người khác.

“Tôi đếnthăm Liễm Diễm”, Nhan Tử La bình tĩnh nói.

“Ồ! Tôinghĩ cũng phải, tẩu tẩu và Liễm Diễm đúng là tình sâu như chị em.” Bát phúc tấncười, nói tiếp, “Nhưng, Liễm Diễm giờ thân thể rất yếu, e là không tiện tiếpkhách”.

“Tôi khôngphải là khách, tôi là bạn của cô ấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ gặp tôi”, Nhan Tử La lenlén nắm chặt tay thành năm đấm nói.

“Thôi được,nếu tẩu tẩu đã kiên quyết như thế, vậy thì đi gặp đi.” Bát phúc tấn nói xong gọimột a hoàn vào, bảo cô ta dẫn Nhan Tử La đi gặp My Liễm Diễm.

Nhan Tử Ladọc đường thấp thỏm không yên, cho đến khi tới trước một cánh cửa được sơn màuxanh thẫm nặng nề. A hoàn đó đập đập cửa, tiếng bước chân bên trong vang lên,người kéo cửa ra nhìn lập tức mở to hai mắt, đang định mở miệng, Nhan Tử Lanói: “Ta phụng chỉ Lương phi nương nương tới thăm chủ nhân các ngươi”.

Hiểu Lam phảnứng lại rất nhanh, vội vàng đáp: “Vâng, mời chủ nhân vào trong”, sau đó nói vớia hoàn kia: “Làm phiền Hiểu Lục tỷ tỷ quá”. A hoàn kia quay người bỏ đi với bộdạng không thể tin nổi.

“Chủ nhâncác ngươi có khỏe không?”, Nhan Tử La hỏi, đi vào bên trong.

Hiểu Lam lắcđầu, “Nhan chủ nhân, mời đi bên này”. Nhan Tử La vào phòng trong, liếc mắt thấyMy Liễm Diễm đang ngồi trên giường dựa người vào lan can, lập tức chau mày, laothẳng tới chỗ bạn.

“Cô…”, nàngnhìn nhìn, bụng My Liễm Diễm bằng phẳng, “Sao…?”.

“Cô khôngnên đến đây vào lúc này, Nhan nhan”, My Liễm Diễm nói.

“Sao lại thếnày? Là ai đã làm chuyện này? Mau nói cho tôi biết”, Nhan Tử La nắm lấy vai bạnhỏi.

My Liễm Diễmngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nhan Tử La, “Chẳng ai cả, là tự tôi thôi”.

“Không thểnào, không phải là tự cô làm, cô kì vọng vào đứa con như thế, sao có thể… Maunói cho tôi biết là ai, tôi sẽ cầu xin Hoàng thượng đứng ra làm chủ cho cô”,Nhan Tử La khẩn khoản.

“Là tự tôi,không liên quan tới người khác”, My Liễm Diễm vẫn kiên quyết.

“Đừng lừatôi! Mau nói cho tôi biết!” Nhan Tử La nhìn chăm chăm My Liễm Diễm, “Cô sợ cáigì? Cô đang sợ cái gì? My Liễm Diễm trước kia đâu mất rồi? Cô cam tâm sống thếnày sao?”.

“Tôi còn cóthể thế nào?” My Liễm Diễm đột nhiên ôm trầm lấy Nhan Tử La, gục đầu vào vainàng khóc, “Tôi còn có thể làm thế nào, tôi có thể nói với Hoàng thượng rằng vìBát gia mà con của tôi mới không còn nữa sao? Làm như thế, Hoàng thượng sẽ xửlý Bát gia càng nặng tay hơn”.

“Cô nói gì?Là vì… vì Bát gia?” Nhan Tử La sững lại, “Nhưng, đấy là cốt nhục của hắn mà?Sao hắn có thể…”.

“Không phảichàng cố ý, không phải cố ý”, My Liễm Diễm lẩm bẩm như tự nói với chính mình.

“Nhưng, chodù có phải cố ý hay không, đứa con vẫn vì hắn mà không còn nữa”, Nhan Tử La nghẹnngào nói. Tại sao chuyện xảy ra với nàng lại xảy ra với My Liễm Diễm chứ.

“Nhan Nhan,cô không nên tới đây, cô mau về đi. Nếu như để người ta nhìn thấy, cũng có thểsẽ gây thêm phiền phức cho Tứ gia và Bát gia”, My Liễm Diễm khuyên.

“Tôi biết.Tôi chỉ ở một lát thôi rồi sẽ đi”, Nhan Tử La nói.

“Đi đi, giờcó rất nhiều người đang theo dõi phủ Bát gia, cô biết không? Mau đi đi, tôikhông muốn làm liên lụy tới cô.” My Liễm Diễm cố gắng trèo xuống giường, đẩynàng ra ngoài, bảo Hiểu lam lặng lẽ đưa nàng về bằng cửa sau.

“Vậy thì côphải bảo trọng, chăm sóc bản thân mình cho tốt nhé”, Nhan Tử La nhìn khuôn mặttrắng bệch của My Liễm Diễm nói.

“Tôi biết rồi.”My Liễm Diễm khoát tay, “Đi đi”. Nhan Tử La đi theo Hiểu Lam, vừa đi vừa quay đầulại nhìn. Cơ thể My Liễm Diễm thuận theo khung cửa trượt dần rồi ngồi bệt xuốngđất.

Ra khỏi cửasau phủ Bát gia, Nhan Tử La cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đã bịrút cạn. Nàng vịn tay vòa tường đứng một lúc rồi mới từ từ bước về phía trước,nhưng lại không biết phải đi về đâu, giờ nàng chỉ muốn trốn đi thôi. Nàng cứ vậyđi không mục đích, dường như tất cả những gì ở xung quanh nếu không liên quan tớinàng. Một con ngựa theo nàng từ xa, nàng cũng không biết.

“Nhan TửLa? Tẩu muốn đi đâu?” Con ngựa đó rướn bước nhanh hơn chắn trước mặt nàng, nếucòn không chặn nàng lại, nàng sẽ ra khỏi thành mất. Nhan Tử La ngẩng đầu nhìnlên, thì ra là Dận Tường.

“Tôi? Tôimuốn đi đâu?”, Nhan Tử La cúi đầu nhắc lại, sau đó nói: “Tôi muốn về nhà, nóixong liền đi về phía trước. Vừa đi được hai bước, đã bị Dận Tường bế thốc, đặtlên lưng ngựa.

“Đệ đưa tẩuvề phủ”, sau đó hai chân kẹp chặt bụng ngựa, giật dây quay đầu, hướng về phíaphủ Tứ a ca.

“Tốt nhấtlà tẩu nên ngoan ngoãn một chút, nếu không bị rơi xuống là đệ mặc kệ”, Dận Tườngnói lớn. Nhan Tử La quay đầu nhìn hắn ta, “Huynh đệ đều một đức tính ấy”, giọngnói đầy căm hận. Dận Tường sững người, nhưng lập tức khôi phục lại vẻ bình thường,nói: “Đệ đưa tẩu về”.

Dọc đường phinước đại, đến cửa phủ, lại thấy Dận Chân đang đứng chờ, ngoài cửa còn có mộtchiếc kiệu. Chàng thấy họ quay về, sắc mặt lập tức tối lại.

Dận Tườngnhảy xuống ngựa, nhìn anh trai mình, rồi lại nhìn Nhan Tử La, không biết có nênbế nàng xuống ngựa hay không. Nhan Tử La cũng nhìn Dận Chân, nàng cúi đầu nhìnDận Tường, tự mình nhảy xuống ngựa, không đứng vững, ngã sõng soài ra đất.

“Nhan TửLa?” Dận Tường thất kinh, giơ tay định đỡ nàng, nhưng bị nàng hất ra, tự mình từtừ đứng lên, loạng choạng bước vào trong, lúc đi ngang qua người Dận Chân, DậnChân túm lấy cổ tay nàng: “Ai cho phép nàng ra ngoài? Nàng đi đâu?”.

Nhan Tử Lanhìn vào mắt Dận Chân, nhả từng từ từng chữ một: “Thế thì làm sao? Người còn cóthể phạt tôi gì nữa? Tôi chẳng có đứa con thứ hai để mà mất nữa đâu. Tôi chếtgià ở đây là người thỏa mãn rồi chứ gì”.

“Nàng vừanói gì?”, Dận Chân giọng lạnh lùng hỏi lại.

“Hừ!” NhanTử La cười nhạt, hất tay Dận Chân ra, từ từ bước vào trong. Không chỉ thị vệ,ngay cả Dận Tường cũng đứng như mọc rễ tại chỗ. Hắn không nhìn nhầm đấy chứ?Nhan Tử La chỉ “thỉnh thoảng” mới to gan mà lại dám nói với Tứ ca như thế? Nhìnnhìn sắc mặt Tứ ca, Dận Tường thấy hôm nay tốt nhất vẫn nên quay về thì hơn.

“Vào đi”, DậnChân nó. Dận Tường đành giao ngựa cho thị vệ, còn mình thì theo Dận Chân vàotrong. Khéo mắt len lén liếc về phía xa xa, bóng người loạng choạng nhìn như cóthể ngã bất kì lúc nào kia đang lê bước.

Hai người đếnthư phòng, nghị sự xong việc, Dận Tường do dự mãi, mới dám mở miệng hỏi: “Tứca, Nhan tẩu…?”.

“Nàng tamãi mãi không học được cách nghe lời.” Giọng Dận Chân lạnh lùng.

“Tứ ca,huynh và Nhan tẩu có phải là…? Vừa rồi đệ gặp tẩu ấy trên đường, nhưng Nhan tẩulại đang đi về phía ngoài thành, đệ nói sẽ đưa Nhan tẩu về, tẩu lại nói khôngmuốn quay về, mà muốn về nhà”, Dận Tường nói.

“Về nhà? Vậycứ để nàng ta về đi”, Dận Chân đáp, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm. Dận Tườngnhìn nhìn tay anh trai, nói, “Tứ ca, theo lý mà nói, phận làm em như đệ khôngnên quản chuyện nhà huynh, nhưng, đệ cảm thấy Nhan tẩu rất không bình thường, Tứca hãy quan tâm hơn một chú, tránh… tránh để xảy ra chuyện không thể cứu vãn đượclần nữa”.

“Nói xong rồi?Nói xong rồi thì đi đi! Nàng ta muốn thế nào thì cứ làm thế ấy!”, Dận Chân nóingắn gọn. Dận Tường biết anh trai mình đang giận, nên cũng không tiện nói nhiều,đứng dậy cáo từ.

Vừa ra khỏicửa, liền nghe thấy tiếng ném đồ đạc vọng ra từ bên trong, hắn sững lại, lắc đầuđi tiếp.

Nhan Tử Latrở về với bộ dáng như thế khiến cho tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi.Nhan Tử La không nói không rằng, leo thẳng lên sập ngủ, ngủ cho tới tận sánghôm sau. Sau đó bắt đầu trầm mặc không nói, cũng không đến thỉnh an Nạp Lạt thị,ai tới thăm, nàng cũng đều từ chối không tiếp. Hằng ngày, ngoài ngủ ra vẫn làngủ, nhưng càng ngủ càng gầy.

Nhan Tử Lathất sủng rồi, hoàn toàn thất sủng rồi, từ sau ngày hôm đó, Dận Chân không đếnthêm lần nào nữa, nghe nói mười ngày thì có năm ngày Dận Chân ở trong phòngNiên thị. Các vị trắc phúc tấn dần dần cũng không đến nữa, tiểu viện thường mấyngày liền không có ai ghé qua, giống như một nơi bị bỏ hoang. Nhan Tử La khôngchịu nói, mặt vô cảm, Bách Hợp và đám a hoàn lớn bé trong nhà đều nín thở rónrén, đi lại nhẹ nhàng như những con mèo.

Trời càngngày càng lạnh, lá trên cây đã rụng hết, Nhan Tử La không cho quét lá rụng, thỉnhthoảng đeo giày rồi đi đi lại lại trên lớp lá rụng đó. Đi mệt rồi thì ngẩng đầunhìn trời, thường nhìn như vậy rất lâu.

Cuối thángMười một, My Liễm Diễm đến phủ Tứ gia thăm nàng, sau khi thỉnh an Phúc tấn mớiđến chỗ Nhan Tử La. Khi nàng ta đến, Nhan Tử La đang đứng trong sân ngẩng đầunhìn trời, hai mày My Liễm Diễm cau chặt lại.

“Cô… đang nhìngì?”, My Liễm Diễm hỏi.

“Nhìn trờisuy ngẫm”, Nhan Tử La cười đáp.

“Triết họcgia? Giác ngộ rồi?”, My Liễm Diễm cũng cười hỏi.

Nhan Tử Laquay đầu lại nhìn nàng ta, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Xem ra tâmtrạng không tồi nhỉ! Hôm nay sao cô lại tới đây?”.

“Tôi? Thămcô, bạn cũ lâu ngày không gặp, rất nhớ.” My Liễm Diễm vẫy vẫy nàng: “Cô không đểtôi vào trong à, đây là cách đón khách của phủ Tứ gia hay sao?”.

“Tôi thấycô nếu không phải điên thì cũng là hiểu ra rồi”, Nhan Tử La liếc xéo My Liễm Diễm,sau đó nói.

“Cứ cho làthế đi, cũng chẳng sao. Vẫn tốt hơn cô giờ phiêu diêu như cô hồn dã quỷ nhiều.”My Liễm Diễm đi vào nhà trước, tự nhiên trèo lên sập, tự động lấy gối ra tựa.Bách Hợp thấy nàng ta đến, giống như gặp được cứu tinh, bận trước bận sau bảongười rót trà chuẩn bị điểm tâm, hoa quả.

“Bách Hợp,ngươi không nhầm đấy chứ? Ta chưa thấy ngươi tốt với ta như thế bao giờ”, NhanTử La bóc một quả cam ăn.

“Chủ nhân,My chủ nhân là khách mà! Hơn nữa, My chủ nhân đến trò chuyện với người cũng tốt,nô tỳ vô cùng cảm kích My chủ nhân.” Trên mặt Bách Hợp cuối cùng cũng xuất hiệnmột nụ cười.

“Bách Hợpthật lòng trung thành, nếu tôi cũng có một nha đầu tốt như thế thì hạnh phúc biếtbao”, My Liễm Diễm nói với Nhan Tử La.

“Ngưỡng mộ?Cô ta rất “bá đạo”, giống hệt một bà quản gia nhỏ.” Nhan Tử La cười nhìn Bách Hợp.Bách Hợp bất mãn nói: “Chủ nhân, nô tỳ chỉ muốn tốt cho người thôi”.

“Biết rồi”,Nhan Tử La đáp.

“Chỉ cầnnhìn căn phòng mà nha đầu này dọn dẹp cho cô là biết cẩn thận tỉ mỉ rồi. Nhưng,cô làm gì mà khiến tiểu viện của mình nhìn như nơi hoang phế thế?” My Liễm Diễmcầm chén trà nóng lên, nhưng không uống, mà chỉ ủ tay.

“Hoang phếthích hợp để khổ tu”, Nhan Tử La cười đáp.

“Còn tiếp tụcthế này, tôi thấy phủ Tứ gia cũng sẽ nhanh chóng khổ tu theo”, My Liễm Diễm cúiđầu nói. Cơ thể Nhan Tử La cứng lại, sau đó cười, “Cô đang nguyền rủa nhà chúngtôi đấy à?”.

My Liễm Diễmlắc đầu, “Vừa rồi tôi có thấy bộ dáng Tứ gia nhà cô, vẻ mặt khổ lớn thù sâu,cũng giống như là đang khổ tu mà”.

“Chuyện ởphủ Tứ gia cô đừng bận tâm. Hãy nói chuyện của cô đi, sao lại giác ngộ được?Bát gia nhà cô đang dùng chiêu thuật gì để điểm hóa cô?”, Nhan Tử La hỏi.

“Điểmhóa?”, My Liễm Diễm đáp lại, “Ừm, từ này tôi thích. Nhưng tại sao cô lại dùng từnày?”.

“Phật tổ từngnói với đao phủ rằng ‘Buông đao xuống lập tức thành Phật’. Thế là đao phủ liềnbuông đao, kết quả lại chẳng thể thành Phật. Nhưng anh ta giác ngộ rồi, bị Phậttổ chỉ dẫn rồi”, Nhan Tử La giải thích.

“Cô nói tôilà đao phủ?”, My Liễm Diễm nhìn nàng.

Nhan Tử Lalắc đầu, “Không, cô là người giác ngộ”.

My Liễm Diễmchăm chăm nhìn nàng hồi lâu, sau đó nói: “Không sai, cô nói không sai, biết rõđó là lời nói dối, nhưng, tôi vẫn nói với mình rằng phải tin”.

“Giác ngộ rồi,trong lòng sẽ không còn thấy nặng nề nữa, trong lòng thấy tươi sáng hơn?”, NhanTử La đùa hỏi.

My Liễm Diễmchỉ cười không đáp, chăm chú nhìn Nhan Tử La, “Xem ra, cô không định lựa chọngiác ngộ?”.

“Tôi chọnkhổ tu, nếu có thể giác ngộ thì đương nhiên là tốt, không thể, đành phải tiếp tụckhổ tu thôi. Hi vọng kiếp sau sẽ được tiêu dao tự tại”, Nhan Tử La khẽ đáp.

Bách Hợp vàđám a hoàn đứng hầu bên cạnh, chỉ nghe thấy hai vị chủ nhân nói những gì mà“giác ngộ”, “khổ tu”, “Phật tổ”, càng nghe càng không hiểu. Hai người ngồi trênsập bộ dạng lại rất thản nhiên.

My Liễm Diễmở lại chơi cả buổi chiều rồi mới cáo từ ra về. Nhan Tử La trở lại trạng thái trầmmặc trước kia.