Tối Chân Tâm

Quyển 2 - Chương 62: Bị ngã



Vì Bích Lađắc sủng, nên các vị trắc phúc tấn rảnh lại tìm đến chỗ nàng ta ngồi chơi, vừakể khổ vừa thảo phạt, nhưng, thân làm chị ruột như Nhan Tử La mà còn thế này, bọnhọ ngược lại cũng không dám nặng lời với nàng ta. Cuộc sống của Nhan Tử La bìnhthản trôi qua, đi học nàng nổi tiếng là “vua ngủ”, nàng có thể ngủ cả tiết Ngữpháp, Vở chỉ ghi được phần mở đầu và kết thúc, không có phần nội dung ở giữa.

Đến đầutháng năm, là sinh nhật của Niên thị, Nhan Tử La chuẩn bị quà đích thân mangsang tặng. Niên thị vẫn bộ dạng yếu đuối đáng thương đó. Theo lời dặn dò của DậnChân, đám vợ lớn vợ bé lại cùng tập trung ăn uống, đây là lần đầu tiên nàng gặpDận Chân từ sau buổi tối ngày hôm đó, mặt chàng chẳng tỏ thái độ gì, cũng khôngnhìn nàng. Nhan Tử La tự động ngồi xuống cạnh Nữu Hỗ Lộc thị,lặng lẽ ăn cơm,nhưng lần này không cần phải ăn cơm chay nữa, bởi vì chính chủ mà đám vợ lớn vợbé của chàng muốn thảo phạt hôm nay cũng có mặt trong bữa ăn.

Ăn cơmxong, mọi người lại lục tục kéo nhau ra kịch đài ở hậu viên, mặc dù không thểsánh với Sướng Âm Các, nhưng cũng rất hoành tráng. Diện Chân và Nạp Lạt thị ngồiở giữa, Niên thị vẫn ngồi ở bên cạnh sân khấu.

“Tử La, lạibuồn ngủ à?”, Nữu Hỗ Lộc thị nhìn Nhan Tử La đang lim dim mắt hỏi.

“Muội cứnghe thể loại này là buồn ngủ, không thể thưởng thức nổi”, Nhan Tử La nhấp mộthớp trà để tinh thần tỉnh táo hơn.

“Ta thấy muộinên tìm thái y tới khám xem”, Nữu Hổ Lộc thị nói.

“Ăn được ngủđược thì tìm thái y làm gì, ông ta lại kê cho một đống thuốc, không bệnh uốngcũng thành bệnh”, Nhan Tử La sẽ lẩm bẩm nói.

“Nói cũngphải”, Nữu Hỗ Lộc thị nói, sau đó chuyên tâm vào xem kịch. Nhan Tử La đành gắngmở to mắt ra để nhìn những bóng người xanh xanh đỏ đỏ đi tới đi lui trên kịchđài. Lòng thầm nghĩ: Thế này có thể trách nàng buồn ngủ không? Đi lòng vòng nhưđèn kéo quân thế kia hoa cả mắt chống cả mặt, nhìn lâu là díu cả mắt vào.

Nữu Hỗ Lộcthị nhìn đầu Nhan Tử La dựa vào vai mình, bất giác cười khẽ. Đột nhiên thấy bênkia có người đứng dậy, Nữu Hỗ Lộc thị vội vàng cử động vai, “Dậy dậy, Tử La”.

“Chuyện gìthế?”, Nhan Tử La không ngẩn đầu lên, lẩm bẩm hỏi.

“Dậy mà xemtrò vui!”, Nữu Hỗ Lộc thị cười nói. Nhan Tử La lúc này mới ngẩng đầu lên, BíchLa? Nàng ta không ngồi yên mà xem kịch, đứng lên làm gì không biết? Chúc mừngsinh nhật chủ nhân bữa tiệc? Nhưng nghe kỹ thì, phì cười!

“Tứ gia,hôm nay là sinh nhật của Niên tỷ tỷ, chúng thiếp cũng nên có lời chúc mừng Niêntỷ tỷ mới phải. Đáng tiếc, Bích La tài mọn học nông không biết gì, nhưng, tàica vũ của Tử La tỷ tỷ thì rất giỏi, đến Hoàng thượng, Đức phi nương nương cũngphải khen. Các vị tỷ tỷ đều chưa từng được chứng kiến, hay là, hôm nay nhân mọingười đều vui vẻ, còn là sinh nhật Niên tỷ tỷ, Tử La tỷ tỷ có thể múa lại lần nữakhông?”, Bích La vẻ mặt thành khẩn, nói.

“Tiểu muộicủa muội đúng là ăn cây táo rào cây sung”, Nữu Hỗ Lộc thị khẽ nói, quay đầusang nhìn Dận Chân, nhưng không thấy chàng có phản ứng gì trước những lời màBích La vừa nói. Nhan Tử La đột nhiên cảm thấy trái tim mình lạnh cóng, giữđúng thân phận của mình? Hôm nay thân phận của nàng là gì? Trắc phúc tấn của phủBối lặc hay là vũ công? Đột nhiên cảm thấy thê lương, lòng chua xót.

“Chuyện đấythì có gì khó đâu, nếu các tỷ muội đã muốn xem, Tử La sẽ liều một phen, cũngcoi như món quà mừng sinh nhật cho Niên muội muội. Chỉ cần các tỷ muội khôngchê cười Tử La là được rồi”, Nhan Tử La cười vui vẻ. Nàng từ từ bước về phiá kịchđài, cố gắng kìm nước mắt, ra sức duy trì nụ cười trên môi. Đi đến giữa kịchđài, Nhan Tử La đứng đối diện với Dận Chân. Chàng nhìn nàng, vẻ mặt vẫn khôngchút biểu cảm. Hít một hơi thật sâu, nàng bắt đầu cất tiếng hát, nhắm mắt lại,tưởng tượng My Liễm Diễm đang đứng múa cạnh mình. Đáng tiếc hôm nay đi guốc,nên biên độ xoay hơi nhỏ.

Xoay mãixoay mãi, nhớ đến cảnh tượng kỳ diệu thường thấy trên tivi, bước chân cuả NhanTử La, bất giác nhanh hơn, đột nhiên đầu óc quay cuồng, muốn dừng bước xoay lại,nhưng vì theo quán tính, Nhan Tử La ngã vật ra đất với một tư thế chẳng được đẹpmắt cho lắm. Thật đau chết đi được! Sàn kịch đài được làm bằng cái gì thế khôngbiết, Nhan Tử La nghĩ và cố gắng đứng dậy, nói một câu: “Kịch đài vớ vẩn này doai thiết kế, sao không trải bọt biển lên?”.

Ngủ nhiều mệtquá, Nhan Tử La buồn bã nghĩ, cố gắng mở mắt ra, nghe bên cạnh mình hình như cótiếng của Nữu Hỗ Lộc thị đang nói: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, Tử La, muội mở mắt rađi!”. Nhan Tử La chớp chớp mắt, mặt Nữu Hỗ Lộc thị xuất hiện trước mặt nàng: “Tỷtỷ sao lại ở đây?”.

“Muội muội,muội cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chưa?” Bên phải một giọng nói khác vang lên, NhanTử La quay đầu sang, kinh ngạc thốt lên: “Phúc tấn? Sao người cũng ở đây? Muộikhông sao,chỉ là hơi mệt thôi.”

“Nghỉ ngơithêm vài ngày nữa sẽ ổn, tỉnh rồi thì tốt.” Bộ dạng Nạp Lạt thị rõ ràng là vừathở phào một tiếng, sau đó đứng dậy nói tiếp, “Các muội muội cũng đều về đi, mọingười ở cả đây, Nhan muội muội không tiện nghỉ ngơi”. Nhan Tử La lúc này mới biết,thì ra vợ lớn vợ bé của Dận Chân đều ở đây cả? Địa điểm họp thay đổi từ lúc nàothế? Nhưng, tại sao chứ? Nàng chẳng qua cũng chỉ ngã một cú thôi mà.

“Muội muộingủ đã hai ngày rồi, các tỷ muội đều đến thăm muội”, Nữu Hỗ Lộc thị nhìn vẻ mặtnghi hoặc của nàng, lập tức giải thích.

“Đa tạ cácvị”, Nhan Tủ La nói, sau đó lại hỏi Nữu Hỗ Lộc thị: “Sao muội lại ngủ lâu nhưthế? Chẳng trách toàn thân đau nhức”.

“Muội bị ngất,không sao rồi, muội có muốn ăn chút gì không?”, Nữu Hỗ Lộc thị khẽ hỏi. Nhan TửLa lắc lắc đầu, “Muội không đói, không muốn ăn”.

“Uống chútnước đường đi, hai hôm nay muội không ăn gì rồi”, Nữu Hỗ Lộc thị nói.

“Muội muội,việc chăm sóc Tử La phải nhờ muội, ta tới thăm Niên muội đây”, sau đó Nạp Lạtthị nói với Nhan Tử La: “Muội muội hãy nghỉ ngơi vài ngày, mai ta sẽ lại tớithăm”. Nhan Tử La gật gật đầu.

Nữu Hỗ Lộcthị bón cho nàng một ít nước đường, môi Nhan Tử La lúc này mới bớt khô hơn mộtchút, nàng cười nói: “Trời sắp có mưa hồng hay sao, mọi người tự dưng lại đối tốtvới muội như thế!”. Nữu Hỗ Lộc thị mỉm cười vẻ gượng gạo. Nhan Tử La lim dimchìm vào giấc ngủ.

Nàng vừa ngủkhông bao lâu, Dận Chân mặc triều phục sải bước tiến vào, thấy nàng ngủ rồi, lậptức chau mày hỏi Nữu Hỗ Lộc thị: “Sao vẫn còn ngủ?”.

“Vừa rồi cótỉnh lại, uống chút nước đường lại ngủ mất, Tứ gia không nên lo lắng quá.” NữuHỗ Lộc thị đáp, “Muội muội vẫn chưa biết gì”. Dận Chân im lặng gật đầu, nhìnNhan Tử La dặn, “Đừng nói cho nàng ấy biết”.

Nữu Hỗ Lộcthị gật đầu, lại hỏi: “Nhưng, có thể giấu được bao lâu chứ?”. Dận Chân sững lại,đáp, “Sau này hãy nói”. Nữu Hỗ Lộc thị im lặng.

“Tứ giathay y phục rồi hãy quay lại, muội muội chưa dậy ngay được đâu”, Nữu Hỗ Lộc thịnhìn triều phục trên người Dận Chân nói. Dận Chân không đáp, cũng không nhúcnhích. Nữu Hỗ Lộc thị bèn không nói nữa.

Cứ thế vàingày, sắc mặt Nhan Tử La mới hồng hào hơn một chút. Ngày nào Nữu Hỗ Lộc thịcũng đến thăm nàng, mấy người vợ bé khác cũng thường xuyên tới chơi, chỉ làkhông thấy Bích La đâu.

“Sao khôngthấy Bích La?” Hôm nay Nhan Tử La đã ăn được cháo, đột nhiên nghĩ đến Bích La.

“Chủ nhân,Cách cách đang dưỡng bệnh”, Bách Hợp đáp, thu dọn bát đũa.

“Sao thế?Muội muội ta cũng bệnh à?”, Nhan Tử La hỏi.

“Bệnh rất nặng,Tứ gia nói không ai được phép tới thăm, ngay cả chủ nhân cũng không được đếnthăm”, Bách Hợp bình tĩnh đáp.

“Bệnh rất nặng?Mới có mấy ngày, sao lại thế? Thái y đã đến thăm bệnh chưa? Nói thế nào?”

Nhan Tử Lahỏi, nói gì thì nói, cũng là chị em cùng huyết thống, không thể để người ta chêcười được.

“Cái này nôtỳ cũng không biết, dù sao, chủ nhân vẫn nên đợi Tứ gia cho phép rồi hãy quathăm”, Bách Hợp đáp.

“Có phải muộimuội ta đã phạm lỗi gì rồi không? Bách Hợp, ngươi có chuyện gì giấu ta?”, NhanTử La nhìn Bách Hợp hỏi. Bách Hợp cúi đầu, một lúc lâu sau mới đáp, “Chắc làlàm gì đó khiến Tứ gia nổi giận, nhưng, với thủ đoạn của Cách cách có lẽ chỉ mấyhôm nữa là lại bình thường thôi”.

“Là thế ư?”Nhan Tử La vẫn cảm thấy không tin, nếu là như thế, thì hà tất phải giấu nàng.

“Là vậy ạ,chủ nhân”, Bách Hợp đáp, “Chủ nhân, người có muốn ngủ thêm một lúc không?”.

“Không ngủnữa, còn ngủ nữa thì ‘linh kiện’ trong người đều hỏng hết. Phải rồi, Bách Hợp,lần này sao ta lại ốm lâu như thế?”, Nhan Tử La hỏi, nhìn thấy vai Bách Hợp rõràng hơi so lại một chút.

“Chủ nhânhuyết khí không đủ, lại buồn bã tích tụ trong lòng, vì vậy mới không khỏi được”,Bách Hợp nói, không dám ngẩng đầu nhìn Nhan Tử La.

“Ta? Khíhuyết không đủ? Còn tích tụ? Nếu thì thì đám đàn bà con gái trong phủ này chẳngphải đều thành người đẹp ngủ hết rồi sao? Nhưng, nếu chỉ ốm lặt vặt vậy thôithì đâu cần mọi người phải quân tâm tới ta như vậy”, Nhan Tử La lẩm bẩm mộtmình, “ Bách Hợp, đừng giấu ta nữa, có phải ta mắc bệnh gì không thể chữa đượckhông?”. Rất có khả năng ấy, nếu không sao những người phụ nữ kia đều nhìn nàngvới ánh mắt cảm thông như thế?

“Không phải,chủ nhân, người đừng nghĩ xa xôi, thái y nói người chỉ cần nghỉ ngơi một thờigian là không sao hết”, Bách Hợp vội vàng nói.

“Thật làkhông phải?”, Nhan Tử La nhìn Bách Hợp, thấy Bách Hợp gật đầu khẳng định, lúcnày mới yên tâm nói tiếp, “Thế thì tốt rồi, mà cho dù có bệnh, cũng đợi sau khita đi tái ngoại về rồi tính”.

“Chủ nhân,vì chuyến tái ngoại sắp tới, người phải cố gắng tĩnh dưỡng, mau chóng hồi phụcsức khỏe”, Bách Hợp vẫn cúi đầu nói.

“Biết rồimà, bà quản gia.” Nhan Tử La cười, “Còn nữa, Tứ gia bắt đầu tới đây từ khinào?”. Vị đại gia Dận Chân này giờ ngày nào cũng xuất hiện ở đây, cứ tiếp tụcthế này, không chừng nàng sẽ lại bị đám phụ nữ kia ăn tươi nuốt sống mất.

“Từ ngàyngười bị bệnh.” Giọng Bách Hợp cuối cùng có chút vui vẻ.

“Hả? Khôngphải chứ!”, Nhan Tử La chống má nói: “Kì lạ, bao nhiêu lâu như thế, vậy mà đámphụ nữ kia lại không trừng mắt chau mày với ta? Thế đạo thay đổi hay đại gianhà các ngươi bị chán ghét rồi?”.

“Chủ nhân,người cứ yên tâm, cố gắng dưỡng bệnh là được rồi”, Bách Hợp nói. Nhìn nhìn, bênngoài mặt trời đã lên cao, Bách Hợp ra khỏi phòng, bảo đám hầu nhỏ vén hết rèmlên. Nhan Tử La tiếp tục nghĩ tới vấn đề nan giải kia.

“Hôm naykhí sắc của muội muội khá hơn nhiều rồi”, Nữu Hỗ Lộc thị vào phòng, thấy sắc mặtNhan Tử La bèn nói.

“Nhờ phúc củatỷ tỷ, tỷ cũng đừng ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui thế nữa, sợ tỷ mệt sẽ ốmmất.”

Nhan Tử Langồi dậy định bước xuống.

“Trời ơi,mau ngồi đi, đừng cử động, cứ mặc ta”, Nữu Hỗ Lộc thị vội ngăn nàng.

“Ai cũngkhông cho muội cử động, có phải là vấn đề gì lớn đâu, sao mà căng thẳng thế, cứnhư sắp sinh con không bằng”, Nhan Tử La cười trêu. Nữu Hỗ Lộc thị sững sờ vàigiây, cười gượng gạo một cái, rồi nói: “ Nếu là sinh con, thì còn căng thẳnghơn bây giờ nhiều”.

“Hôm nay muốnăn gì?”, Nữu Hỗ Lộc thị ngồi đối diện nàng, hỏi. Nhan Tử La lắc lắc đầu, “Chẳngmuốn ăn gì cả, ăn gì cũng toàn vị thuốc. Tỷ cho muội một viên vạn năng đơn thìtốt nhất, ăn xong không cần phải uống thêm thuốc gì nữa”.

“Một thờigian nữa sẽ khỏe thôi”, Nữu Hỗ Lộc thị nói.

“Đúng rồi,tỷ tỷ, chẳng phải tỷ không ngửi được mùi hoa đinh hương sao? Sao tỷ vẫn đếnđây? Muội không sao rồi.” Nhan Tử La ngửi thấy mùi đinh hương bay từ cửa sổvào.

“Ngưởi lâungày giờ lại thấy quen rồi”, Nữu Hỗ Lộc thị đáp. Hai người đang nói chuyện, thìnghe thấy bên ngoài, Bách Hợp và đám người hầu cất tiếng thỉnh an: “Tứ gia cáttường!”. Hai người đưa mắt nhìn nhau, cùng xuống sập định đi ra, nhưng thấy DậnChân vào trong rồi. Chàng nhìn Nhan Tử La đứng đó, khẽ chau mày: “Sao lại xuốnglàm gì?”.

“Đã khôngsao rồi”, Nhan Tử La đáp, giọng bất lực. Có phải kiêng cữ trong thời gian sinhnở đâu, nằm phát chán lên rồi.

“Cẩn thận mộtchút vẫn hơn, đợi hỏi ý kiến thái y hẵng hay”, Dận Chân nói. Nhan Tử La nhìn NữuHỗ Lộc thị lại nhìn nàng cười, nàng đành nói: “Vâng”, sau đó vào phòng, ngoanngoãn trèo lên sập, dựa vào gối tựa.

“Muội muộinghỉ đi, ngày mai ta lại tới thăm.” Nữu Hỗ Lộc thị hành lễ với Dận Chân, quayngười đi ra. Nhan Tử La nhìn Dận Chân nhất thời không biết nói gì, đành quay đầunhìn qua rèm cửa sổ ngắm đinh hương trong vườn.

“Uống thuốcchưa?”, Dận Chân hỏi.

“Vâng, uốngrồi ạ”, Nhan Tử La quay đầu đáp. Đột nhiên nhớ tới Bích La, do dự một lát mới hỏi:“Tứ gia, Bích La…”.

“Chuyện củanàng ta, nàng không cần lo lắng, ta sẽ xử lý.” Giọng Dận Chân hình như hơi trầm.

“Nếu muội ấyđã làm sai khiến Tứ gia tức giận, hãy coi như nể tình muội ấy còn nhỏ tuổi…”Không đợi Nhan Tử La nói xong, Dận Chân hừ mũi một tiếng, sau đó mới nói: “Nàngcần dưỡng bệnh cho tốt là được rồi”.

Nhan Tử Lagật đầu, đợi mấy ngày nữa vị đại gia này tâm trạng tốt hơn một chút sẽ nói sauvậy, giờ không nên mạo hiểm giẫm vào chỗ có mìn. Nàng cũng không phải Hoàng KếQuang[4] thích chắn trước họng súng.

Dận Chân ngồimột lát, kẻ dưới tới báo Thập tam gia đến, Dận Chân đứng dậy, dặn dò Bách Hợpphải chăm sóc nàng thật tốt, rồi vội vàng đi. Đến tối, Dận Chân cũng không thấyxuất hiện.

[4] Hoàng KếQuang: Người anh hùng Trung Quốc lấy thân mình chèn lỗ pháo trong cuộc chiến vớiTriều Tiên.

Sáng hômsau, dùng bữa sáng và uống thuốc xong, thấy ánh nắng mặt trời ấm áp, Nhan Tử Lathực muốn ra ngoài dạo quanh cho đỡ cuồng chân. “Vật lộn” với Bách Hợp cả nửangày, uy hiếp có, dụ dỗ có, dọa nạt có, phải giở hết mọi ngón nghề ra, Bách Hợpmới chịu cùng nàng ra ngoài. Đầu tiên nàng tới thỉnh an Nạp Lạt thị, sau đó chầmchậm đi đến tiểu viện của Nữu Hỗ Lộc thị. Đám a hoàn nói Nữu Hỗ Lộc thị đã đếnviện của nàng rồi. Nhan Tử La cười bất lực, đành quay người đi về phía tiểu việncủa mình.

Lúc ngangqua tiểu viện của Bích La, Nhan Tử La dừng bước, Bách Hợp vội nói: “Chủ nhân, Tứgia đã dặn, không ai được vào thăm Cách cách”.

“Dù saochàng cũng không có ở đây, ta vào thăm một lát thôi”, Nhan Tử La nói.

“Chủ nhân,người không nên vào thì hơn”, Bách Hợp can ngăn.

“Nha đầungươi sao đột nhiên lại không hiểu chuyện như thế hả, dù có thế nào, chúng tacũng là tỷ muội, muội muội bị ốm, người khác có thể không tới thăm, nhưng nếuta không tới, chẳng phải sẽ khiến họ chê cười hay sao?”, Nhan Tử La nói.

“Nhưng, chủnhân, giờ sức khỏe người thế này, hay là để hôm khác hãy tới?” Bách Hợp địnhkéo dài thời gian.

“Dù sao cũngđi đến đây rồi”, Nhan Tử La đáp, sau đó khẽ đẩy cửa. A hoàn trong sân nhìn thấynàng, rõ ràng là sững lại. một a hoàn khác lớn hơn lập tức phản ứng lanh lẹ,nhún người hành lễ: “Nhan phúc tấn cát tường!”.

“Chủ nhâncác ngươi đâu?”, Nhan Tử La hỏi. A hoàn đó còn chưa kịp trả lời, thì một bóngngười gầy yếu xuất hiên, tay vịn khung cửa, lạnh lùng nhìn Nhan Tử La.

“Bích La?”Nhan Tử La nhìn sắc mặt nàng ta, thực sự không được khỏe lắm.

“Tỷ tỷ tớiđây làm gì?” Giọng Bích La lạnh lùng như vẻ mặt.

“Họ nói muộibị ốm, ta tới thăm muội.” Nhan Tử La cảm thấy hơi khó hiểu, sao nàng ta lại cóthái độ như thế?

“Ốm rồi? Họđều mong ta ốm, ngay cả tỷ cũng muốn ta chết phải không?” Những lời Bích La thốtra khiến Nhan Tử La khẽ chau mày.

“Sao muội lạinói thế? Ai mong muội chết chứ?” Giọng Nhan Tử La bất giác cũng trở nên lạnhlùng.

“Tỷ tỷ,đúng là tỷ tỷ tốt của ta, thủ đoạn hay, Tứ gia lại sủng ái tỷ như thế”, Bích Lacười nhạt nói.

“Nói cho rõràng đi”, Nhan Tử La cũng lạnh tanh đáp.

“Ồ, tỷ làmnhững gì còn cẩn ta phải nói nữa sao? Với cả muội muội ruột của mình, mà tỷ còncó thể dùng loại thủ đoạn đó, thật là khiến ta rùng mình ghê tởm”, Bích La vẫncười đáp.

Ở cửa vanglên giọng nói, là giọng của Nữu Hổ Lộc thị: “Bích La muội muội, tỷ tỷ muội đangốm, không được nói linh tinh”.

“Dung Nhã tỷtỷ?”, Bích La cười nhạt, “ Hai người đúng là rất giống tỷ muội! Đáng tiếc, ngườiTứ gia thương nhất lại là tỷ ta”.

“Đừng lôingười khác vào, muội nói ta đã dùng thủ đoạn gì? Nói rõ ra xem nào”, Nhan Tử Lavẫn truy hỏi.

“Tử La, vềthôi, lát nữa Tứ gia sẽ tới”, Nữu Hổ Lộc thị đi đến cạnh nàng khuyên, sau đónhìn nhìn Bích La, “ Bích La, nếu không muốn Tứ gia phạt muội nữa, ta khuyên muộiđừng nói năng linh tinh”.

“Tỷ cứ đểBích La nói hết, nếu không muội sẽ trăn trở”, Nhan Tử La gạt phắt đi.

Bích La lạnhlùng cười rồi nói: “Dùng mạng của Tiểu a ca đổi lấy mạng ta, tỷ tỷ cũng thậttàn nhẫn nhỉ? Nhưng, ta giờ vẫn đang sống sờ sờ đây, tỷ chắc thất vọng đau buồnlắm phải không? Tự dưng mất không mạng của Tiểu a ca?”.

“Bích La,câm miệng lại”, Nữu Hổ Lộc thị nghiêm giọng quát, một a hoàn chạy tới cạnh BíchLa, kéo tay áo nàng ta nói: “Chủ nhân, người đừng nói nữa, Tứ gia nghe được sẽkhông hay đâu”.

“Tỷ tỷ, nhữnglời Bích La nói là thật sao?”, Nhan Tử La hỏi, mặt chẳng chút cảm xúc.

“Tử La, đừngnghe muội ấy nói linh tinh, đi thôi, chúng ta về thôi”, Nữu Hổ Lộc thị nói.

“Được! Vềthôi!” Nhan Tử La gật gật đầu. vừa đi được hai bước thì nghe được tiếng kêu thấtthanh của Bách Hợp và giọng hoản loạn của Nữu Hổ Lộc thị, “Các ngươi còn đứngđó làm gì? Mau tới giúp đi”.

Nữu Hổ Lộcthị hét lên với đám a hoàn đang trợn mắt há miệng đứng trước tiểu viện. Họ vộivội vàng vàng chạy tới, cùng đỡ Nhan Tử La lúc này đã mềm nhũn đứng dậy. Thấy bọnhọ vội vàng chạy đi, a hoàn bên cạnh Bích La nói như mếu: “Chủ nhân, sao ngườilại không chịu nhẫn nhịn chứ? Nhẫn nhịn, đợi Tứ gia hết giận chuyện sẽ quathôi. Nhưng giờ thì…”.

“Hừ! Cho dùta không nói thì đã sao? Tứ gia còn đến đây nữa không? Tỷ ta chỉ giả vờ thôi,nhất định là giả vờ”, Bích La tức tối hằn học.

Nữu Hỗ Lộcthị và đám người hầu vội vội vàng vàng dìu Nhan Tử La quay về, cũng may thái yvẫn luôn túc trực trong phủ nên cho người đi gọi ngay. Đám a hoàn lớn bé trongnhà đều luống ca luống cuống. Nữu Hỗ Lộc thị là người bình tĩnh nhất, để thái ybắt mạch, sai Ám Hương đợi đi lấy thuốc, sau đó đưa thái y đích thân đi sắc.Khó khăn lắm mới dặn dò xong, nhìn phía trước ngực Nhan Tử La, Nữu Hỗ Lộc thị vộinói: “Bách Hợp, Sơ Ảnh, mau tìm bộ y phục sạch sẽ thay cho chủ nhân các ngươiđi, để Tứ gia nhìn thấy thì không hay đâu”. Bách Hợp vội đi tìm y phục.

Bộ y phục bẩnvừa cởi xuống, Dận Chân đã xuất hiện, vẫn khoác triều phục. Mấy người bọn họ sữngcả lại. Nữu Hỗ Lộc thị vội ra hiệu cho Bách Hợp mang bộ y phục đó ra ngoài.Bách Hợp vừa chạm tay vào y phục thì nghe thấy Dận Chân nói: “Đặt xuống”, rồichàng sải bước tới bên sập, Nhan Tử La lúc này mặt tái nhợt không còn hột máu.

“Chuyện gìthế này?” Ánh mắt sắc lẻm của Dận Chân quét qua mặt bọn họ một lượt, cuối cùngdừng lại trên bộ y phục, “Mang lại đây”. Bách Hợp run rẩy cầm bộ y phục hai taydâng lên Dận Chân. Dận Chân mở bộ y phục ra, sau đó nắm chặt trong tay tức tối,nhìn Nữu Hỗ Lộc thị: “Chuyện gì?”.

Nữu Hỗ Lộcthị biết là không giấu được, đành phải nói thật. Dận Chân nghe xong, chỉ gật đầu.Nhưng Nữu Hỗ Lộc thị và đám a hoàn lại toàn thân lạnh toát.

Dận Chânđưa bộ y phục đó cho Bách Hợp, bảo Bách Hợp mang vứt, sau đó đuổi bọn họ rangoài. Tự mình đích thân ngồi bên cạnh trông nom Nhan Tử La. Ám Hương mang thuốcvào, chàng cũng đích thân bón cho Nhan Tử La từng chút từng chút một, nhưngNhan Tử La hai răng cắn chặt, gần như lãng phí cả bát thuốc.

“Nhan chủnhân thế nào?” Dận Chân quay người đi ra phòng ngoài, hỏi thái y lúc này đangrun lẩy bẩy.

“Nhan chủnhân hỏa khí công tâm, lại thêm bệnh cũ chưa khỏi, e là lần này… chỉ sợ là…”

Thái y suynghĩ đắn đo xem nên nói thế nào.

“Sợ là cáigì?”, Dận Chân hỏi.

“Sợ làkhông thể hoàn toàn bình phục lại như lúc ban đầu.” Thái y hoảng sợ.

“Nói lại lầnnữa xem”, Dận Chân lạnh tanh.

“Nô tài câunào cũng là thật, không dám giấu giếm nửa lời”. Thái y càng thêm hoảng hốt.

Một lúcsau, Dận Chân mới nói: “Ngươi mau lui ra đi! Ngày mai không cần tới nữa”. Tháiy đó vội vàng thu dọn hòm thuốc rồi đi. Ông ta vừa đi, ánh mắt Dận Chân bèn lướtqua đám a hoàn trong phòng: “Là ai đưa chủ nhân ra ngoài?”

Bách Hợp bịchmột tiếng quỳ mọp xuống đất, “Là nô tỳ. Nô tỳ đáng chết”.

“Đánh haimươi trượng, sau này không cần hầu hạ bên cạnh chủ nhân nữa. Dung Nhã, nàng nhớphải nói với Phúc tấn, điều sang cho Nhan Tử La mấy nha đầu lanh lợi”, Dận Chânnói. Bách Hợp vẫn dập đầu liên tục, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ. Nữu Hỗ Lộc thịnhìn Bách Hợp, nháy mắt với Ám Hương, Sơ Ảnh, nói: “Đưa cô ta ra ngoài!”, sauđó quay sang Dận Chân nói: “Tứ gia, nha đầu này là nha đầu bồi giá[5] của Nhanmuội, đã hầu hạ Nhan muội bao năm nay, chưa bao giờ để xảy ra sơ xuất gì. Hômnay mặc dù sai, nhưng, nếu Tứ gia đuổi cô ta đi, Nhan muội nhất định sẽ khôngvui”.

Dận Chânnghĩ một lúc, nói: “Thôi bỏ đi, đánh xong rồi thôi, vẫn nên quay lại thì hơn! Vừarồi, nàng cũng ở đó?”

[5] Bồigiá: Nha đầu của nhà mẹ đẻ đi theo chủ nhân khi chủ nhân lấy chồng.

Nữu Hỗ Lộcthị vội nói: “Thần thiếp tới thăm muội muội, đám a hoàn nói Nhan muội vừa rangoài, thần thiếp liền vội quay về. Qua viện của Bích La, thấy cửa viện mở, liềnliếc mắt nhìn vào. Thấy Nhan muội muội ở trong, thần thiếp lập tức vào xem sao.Thần thiếp đã khuyên can Bích La, nhưng nàng ta không chịu nghe, Nhan muội lạikiên quyết ép nàng nói cho rõ, vì vậy mới… Thần thiếp không thể ngăn cản được,xin Tứ gia trách phạt!”

“Ta biết rồi,nàng về trước đi!”, Dận Chân nói, sau đó quay người đi vào phòng. Nữu Hỗ Lộc thịlo lắng nhìn rèm cửa.

Chiều hômđó, Bích La bị đưa ra biệt viện ở ngoại thành phía Tây, lý do là bệnh tật đầymình, cùng đi với nàng ta chỉ có hai a hoàn theo hầu.