Tóc Mây Thêm Hương

Chương 46: Kẻ gian xảo



Hàn Dao có chút chần chừ nói: "Nhưng bọn họ là được Bệ hạ ban hôn..."

Hề ma ma bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Quận chúa, người vẫn còn quá trẻ. Đây không phải là ban hôn, mà là Bệ hạ đang che đậy cho Bắc Trấn Vương phủ! Nếu thật sự thành hôn, hôn lễ há có thể diễn ra trong im lặng như vậy sao? Vì chúng ta ra ngoài sớm, chắc hẳn khi Vương gia Vương phi nhận được tin tức, sẽ tức giận đến bất tỉnh luôn. Người hãy ngoan ngoãn nghe lời của ta, lão nô không hại người đâu."

Hàn Dao bị Hề ma ma quản giáo nghiêm, khi nghe thấy những lời này của bà ta, mặc dù cảm thấy có hơi xấu xa, nhưng cũng có mấy phần đạo lý.

Nàng ta bất đắc dĩ thở ra một hơi, nghĩ đến chuyện lúc ở trong phủ, nàng ta cùng tẩu tử sẽ ở cùng với nhau bình thường, nhưng lúc xuất phủ, phải hoàn toàn tránh khỏi tẩu tử, đi một đường khác.





Mới đầu Lạc Vân cũng không nhận ra, thế nhưng liên tiếp hai lần khi đi gặp người ngoài, nàng phát giác tiểu cô ngày thường dịu dàng với nàng, lại thoáng như không quen biết nàng, ở trước mặt người khác sẽ tận lực né tránh, càng không ngồi cùng một chỗ, không giống như từ cùng một cái cửa phủ đi ra.

Sau hai lần đó, Lạc Vân liền hiểu ra – tiểu Quận chúa đây là ghét bỏ xuất thân thấp hèn của nàng, cho nên trước mặt người khác mới cố gắng tránh hiềm nghi với mình.

Đã như vậy, nàng cũng không cần quá thân thiện, tránh hạ thấp thân phận của Quận chúa.

Mặc dù nhìn ra chút tâm tư nhỏ đó của Hàn Dao, nhưng Lạc Vân cũng không buồn bực.

Thứ nhất, bản thân nàng biết đoạn nhân duyên này chỉ là mua bán với nhau. Thứ hai, cũng là vì người đệ đệ kia của nàng cũng không cho tỷ phu Hàn Lâm Phong sắc mặt tốt gì.



Đôi phu thê giả bọn họ đều đã lãnh đủ sự tức giận, không cần phải so đo với nhau nữa.

Tân nương Đại Ngụy sau khi xuất giá chín ngày thì phải trở về nhà. Lúc trước thời điểm Lạc Vân xuất giá, Thế tử bớt việc, nên bảo Tô Hồng Mông ở tiểu viện Tô gia mà gả nàng đi.

Thời điểm trở về, Thế tử lại thấy đại trạch Tô gia đường xá xa xôi, muốn trở về tiểu viện Tô gia làm lễ như trước.

Trước khi thành hôn, Tô Hồng Mông vội vàng không kịp chuẩn bị, nên tay chân có chút luống cuống.

Gả đi êm đẹp, vậy mà nhà mình không mời được mấy bàn tiệc rượu, khiến cho tộc thúc trong nhà tiếp tục hỏi về những tin đồn liên quan tới Lạc Vân. Có phải Thế tử chính là bị ép cưới Lạc Vân, cho nên mới không coi trong thân gia như vậy không?

Hiện tại cuối cùng cũng chờ được Thế tử mang nữ nhi trở về, Tô Hồng Mông nói muốn dọn mấy bàn trong nhà, mời bằng hữu thân thiết của Tô gia, để khi ông ta trở về có thêm thể diện.



Nhưng tiểu viện của Tô gia nhỏ như vậy, có thể bày mấy bàn?

Ông ta bảo gã sai vặt nhanh chóng truyền đạt ý mình đến Lạc Vân, vẫn nên trở về đại trạch Tô gia xử lý, tương đối thể diện, có như vậy, ông ta còn có thể mời thêm mấy tộc thúc tới.

Nhưng Lạc Vân lại hồi âm với Tô đại gia, nói nàng không dám làm trái chủ ý của Thế tử, mong phụ thân thông cảm cho chỗ khó xử của nữ nhi, cứ im lặng là được, đừng nhắc lại mấy yêu cầu không an phận.

Dù sao Tô gia làm sao so được với Bắc Trấn Vương phủ? Chẳng lẽ ông ta còn mong đợi bày là trước mặt hoàng thân loại nhạc phụ gì sao?

Đạo lý này là sự thật, nhưng Tô Hồng Mông vẫn không nhịn được ấm ức nén giận, nữ nhi này, không bằng không gả còn hơn! Liên lụy đến ông ta không được làm nhạc phụ!

Dưới sự ấm ức như vậy, tiệc rượu bị dẹp sang một bên.
Vào ngày trở về nhà hôm đó, Tô Hồng Mông cố ý đến trễ một chút. Lúc tới tiểu viện, tế tử quý hóa kia cùng nữ nhi kia đã trở về từ sớm, đang cùng Quy Nhạn ngồi trên ghế đá trong viện nói chuyện.

Khi Tô Hồng Mông ngồi lên ghế, chuẩn bị uống nước trà, Hàn Lâm Phong lại nâng chén trà lên, bảo nha hoàn bên người đưa tới cho Tô Hồng Mông, không quá kính trọng nói: "Trước đó hôn sự vội vàng, cho nên tiếp đón nhạc phụ có chỗ không được chu đáo, mong ngài rộng lòng tha thứ."

Tô Hồng Mông ở trước mặt Hàn Lâm Phong luôn luôn hụt hơi, chỉ có thể bày ra dáng vẻ trưởng bối hòa ái cười nói: "Không sao không sao, nghe nói hiền tế sắp đến Công bộ tạm giữ chức, mới nhậm chức quan, nhất định công vụ bận rộn, nếu có cần hỗ trợ, không ngại hãy nói với ta. Trước kia ta có làm ở kho của Các Dịch viện, không chỉ hiểu các tài khoản và văn thư, còn có..."
Lạc Vân ngồi ở một bên nghe phụ thân ba câu là nói về hoạn lộ của mình, có lẽ là muốn tế tử mới này tiến cử cho mình một vị trí khác.

Nàng không muốn nhìn phụ thân mất mặt trước mặt Thế tử, liền mở miệng ngắt lời: "Đúng rồi, sau khi Quy Nhạn thi xong vào mùa thu này, con dự định sẽ để nó đến Lộc Minh thư viện đọc sách."

Phụ thân nghe xong, sự chú ý dời đi, ý là, Quy Nhạn được đi, vậy hai đứa Cẩm Quan Cẩm Thành có thể đi cùng không?

Thư viện mà Lạc Vân nhắc đến, ngoại trừ phải có người tiến cử, còn phải dự thi, Quy Nhạn không biết có thể vào đó được hay không, nhưng nếu hai huynh đệ Cẩm Quan Cẩm Thành muốn đi, phụ thân cần phải dùng sức lực của chính mình.

Tô Hồng Mông nghe rồi cười, hai huynh đệ kia cũng coi là tiểu cữu tử của Bắc Trấn Thế tử, sao không thể vào được?
Nhất thời, ông ta lại líu lo không ngừng, dùng trăm phương ngàn kế để nhờ Hàn Lâm Phong nói mấy lời.

Tóm lại, có Tô Hồng Mông ở đây, Lạc Vân coi như không thể nói chút lời tâm tình với đệ đệ.

Hàn Lâm Phong ngược lại đã nhìn ra. Hắn lấy cớ buổi chiều phải đến Công bộ, lúc đứng dậy, mở miệng mời nhạc phụ đi cùng.

Tô Hồng Mông mặc dù còn chưa ngồi đủ, nhưng hiền tế đã mở miệng, cũng nên để mặt mũi cho, hai người cùng nhau ra ngõ nhỏ, tiếp tục trò chuyện một lúc.

Thế là hai người nhạc phụ và tế tử cùng ra khỏi tiểu viện Tô gia. Lạc Vân lúc này mới rảnh rỗi cùng đệ đệ nói chuyện một hồi.

Còn bảy ngày nữa, hắn ta phải đi thi. Lạc Vân thật sự lo lắng đệ đệ sẽ bị phân tâm vì hôn sự của mình.

Mặc dù Hàn Lâm Phong để Thiệu tiên sinh ở lâu trong tiểu viện, lúc nào cũng giám sát bài tập của đệ đệ, nhưng Lạc Vân vẫn muốn trấn an đệ đệ thật tốt, không cho hắn ta suy nghĩ nhiều.
Quy Nhạn lại nói: "Đệ vốn là bởi vì kế mẫu nên mới bị trễ hai năm, cũng biết kỳ thi lần này quan trọng bao nhiêu. Chỉ khi đệ có bản lĩnh, mới có thể bảo vệ được tỷ tỷ... Tỷ tỷ yên tâm, sẽ có một ngày, đệ sẽ đón tỷ ra khỏi phủ Thế tử!"

Lạc Vân cười xoa đầu hắn. Mặc dù đệ đệ còn nhiều tính trẻ con, nhưng người cứ đến mà ta vẫn mãi niệm tưởng, không phải không thể tiến về phía trước được sao?

Nàng cũng mong một ngày này có thể đến sớm một chút.

Chờ Thế tử bỏ nàng, nàng sẽ sống một cuộc sống của riêng mình.

Lúc hai tỷ đệ đang cùng nhau mặc sức tưởng tượng đến ngày sớm đoàn tụ, trong viện lại vang lên tiếng bước chân: "Nếu đệ muốn đón tỷ tỷ, ngày nào cũng được, nhưng cũng phải chờ thi xong rồi hẵng nói."

Hàn Lâm Phong, người được cho rằng đã đi lại quay lại, quay trở lại để gϊếŧ cái sự mong muốn muốn trở về của nàng.
Lạc Vân mặc dù đã quen với việc hắn đi thường rất im ắng, nhưng vẫn bị giật nảy mình.

Nàng cùng đệ đệ, không có gì phải xấu hổ với lời nói của mình. Trước hôn sự nàng và Thế tử cũng đã thương lượng như vậy.

Cho nên đến lúc phải đi, nàng vẫn sẽ đi, nàng chỉ cười hòa giải nói: "Quy Nhạn nhớ thϊếp, muốn đón thϊếp về ở... Đúng rồi, Thế tử không phải sắp đi Công bộ sao, sao lại vòng trở lại rồi."

Hàn Lâm Phong thản nhiên nói: "Đi một nửa mới nhớ ra Công bộ hôm nay nghỉ, nên mới trở về."

Lạc Vân không chờ rằng hắn chỉ tạm thời quay lại. Bởi vì bọn sai vặt của Thế tử đang mang mấy hộp cơm đến, đều được chuẩn bị tốn thời gian và tốn sức, là những món ăn được chế biến đặc biệt tại tửu lâu.

Hẳn là một sáng hắn đã mua một bàn tiệc, tuyệt đối không phải là ý định nhất thời. Ra vậy, vừa rồi hắn gạt nhạc phụ đi là vì điều này.
Chính là để trước khi thi, để nàng và đệ đệ có thể ngồi cùng một chỗ ăn một bữa cơm.

Nhưng Quy Nhạn dĩ nhiên không cho rằng tỷ phu thiên ngoại phi tiên này là người một nhà, cho nên ngồi cùng một chỗ mà cảm thấy khó xử, chỉ lo gắp thức ăn và châm rượu cho tỷ tỷ, không nhìn Thế tử dù chỉ một lần.

Tô Lạc Vân mặc dù nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự khó chịu trên bàn cơm.

Đệ đệ tuổi nhỏ thẳng tính, không giấu nổi tâm tư của mình.

Lúc nàng đang nghĩ xem nên hóa giải như thế nào, Hàn Lâm Phong lại chủ động mở miệng hỏi: "Năm nay dự thi, ngoài việc học thuộc lòng, còn tăng thêm phần nghị sự. Rất nhiều đại Nho đoán rằng sẽ kiểm tra thực vụ, đệ có chuẩn bị gì chưa?"

Tô Quy Nhạn biết tỷ phu này của hắn ta là một người thích hoa mỹ, những cuốn sách trong thư phòng giấy đều mới tinh chưa từng được lật. Một bù nhìn như thế, vậy mà muốn cùng hắn ta nghị luận về đề thi? Thật đúng làm trò hề cho thiên hạ!
Cho nên hắn ta lạnh lùng nói: "Thiệu tiên sinh có cho ta giải đề, không phiền Thế tử hao tâm tổn trí."

Hàn Lâm Phong thấy tiểu cữu tử không đổi giọng gọi mình là tỷ phu, cũng không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói: "Gần đây ta làm việc ở Công bộ, mới biết được khó khăn của triều đình hiện giờ chính là thiếu lương thực. Vài chục năm gần đây, tuy quốc thái dân an, dân số tăng ba lần và không ngừng tăng, nhưng ở Hoài Nam, tất cả đều đang gào khóc đòi miệng ăn."

Nói đến đây, hắn dừng một chút rồi lại tiếp tục: "Nam địa mặc dù mưa thuận gió hòa, thích hợp bốn mùa trồng trọt. Đáng tiếc người thì nhiều mà đất thì ít, lại có nhiều ao hồ, đất có thể cày có hạn. Mặc dù nông dân thông minh, nghĩ ra biện pháp "vu điền", dẫn nước vào đập, vây hồ thành ruộng, tạm thời sản xuất được nhiều lương thực, còn có thể tận dụng đê đập để nuôi tằm lấy tơ, bên trong thì có thể nuôi tôm cá lớn, nhưng như vậy cũng có chỗ bất tiện."
Tô Quy Nhạn ham học, mặc dù khinh thường người như Hàn Lâm Phong, nhưng khi hắn nghiêm túc nói về quốc sự, vẫn không nhịn được đáp lại: "Như vậy thì có thể nhiều ruộng để cày, lương thực thiếu cũng được bù vào? Có gì mà bất tiện?"

Hàn Lâm Phong cười cười: "Cách này mặc dù tinh diệu, nhưng xây dựng đê đập cần phải thường xuyên bảo quản, tuyệt đối không phải là chuyện mà nông hộ bình thường có thể gánh vác, trước kia đều là do từng châu huyện tổ chức xây dựng trong thôn. Nhưng mười năm gần đây, châu huyện bởi vì chính vụ rườm rà, không còn quan tâm đến việc này nữa. Rất nhiều nông hộ bởi vì không thể tu bổ đê đập, đã tổn thất không ít ruộng đất có thể cày cấy, nếu cứ như thế mãi cuối cùng sẽ trở thành tai họa ngầm!"

Tô Quy Nhạn cảm thấy hắn nói đúng, bởi vì khi hắn ta đón tỷ tỷ từ quê trở về, ở đó liền có một nông hộ có ruộng bị mưa to phá hủy đê đập, lại bởi vì không thể mua một cái xe chở đắt đỏ, nên chỉ đành vỗ ngực khóc rống, không thể cứu được mình.
Nghĩ đến đây, Quy Nhạn nói: "Đã như vậy, không bằng gọi châu huyện gánh vác trách nhiệm này lần nữa, trợ giúp nông hộ xây dựng đê đập."

Hàn Lâm Phong lắc đầu: "Ta nghe Công bộ đại nhân nói, trong những năm gần đây, triều đình không dùng nhiều bạc để xây dựng đê đập cho ruộng đất. Ta nghe các đồng liêu thường xuyên nghị luận, thay vì ngồi đợi, không bằng tự cứu. Thay vì gióng trống khua chiêng cải cách, không bằng yêu cầu Công bộ chế tạo ra nhiều guồng nước, gàu tát nước, phát cho từng châu huyện, để nông hộ có thể thay phiên mượn dùng. Nước mưa năm nay trông có vẻ sẽ dồi dào hơn nhiều, vì vậy cần thiết phải chuẩn bị sớm."

Tô Quy Nhạn nghe, vẫn không đồng ý triều đình cứ như thế mà khoanh tay đứng nhìn. Theo ý của hắn ta, Bệ hạ mấy năm gần đầu không ngừng tu sửa cung điện, thực tế hao người tốn của, nếu có thể thừa hành tiết kiệm, chẳng phải quốc khố sẽ dồi dào hơn sao.
Nhưng Lạc Vân nghe lại hiểu ý của Hàn Lâm Phong, khi thấy đệ đệ trẻ con nói vậy, vội vàng mở miệng: "Mục đích của kỳ thi là để tuyển chọn nhân tài cho triều đình. Ta nghe mỗi năm về trước đều có những thi sinh, trên bài thi phần lớn là phê bình chính trị đương thời, cho rằng chính mình lập dị. Bọn họ không biết triều đình tuyển chọn nhân tài, đòi hỏi sự thiết thực. Những người ở trên cao lâu ngày, văn chương viết hoa lệ thì có ích lợi gì? Khi đệ chọn đề dự thi, nhất định phải khắc hai chữ "kính cẩn" khắc vào tim trước, muốn phê phán thời vụ, tuyệt đối không được!"

Mấy năm trước, trong kỳ thi không nói đến thời vụ. Năm nay không biết là Bệ hạ tâm huyết dâng trào, hay là khao khát hiền tài, lại đột nhiên tăng thêm mấy phần này.

Nghĩ lại, đại bộ phận thí sinh đều không có kinh nghiệm. Nếu không phải Hàn Lâm Phong nhắc tới, Tô Lạc Vân cũng không nghĩ đệ đệ vì còn trẻ tuổi và năng nổ nên có thể có những chỗ sơ xuất.
Dưới sự kinh hãi này, Lạc Vân không khỏi muốn nghiêm mặt cảnh cáo đệ đệ.

Tô Quy Nhạn không nhìn trúng Hàn Lâm Phong, nhưng đối với tỷ tỷ thì nói gì nghe nấy. Nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của tỷ tỷ, hắn ta liền vội vàng nói phải.

Sau bữa tối, Lạc Vân không dám quấy rầy đệ đệ ôn bài, liền đi theo Thế tử trở về ngõ Thanh Ngư. Hai người thanh thản dưới trời chiều quay lại gia môn, Lạc Vân tự nhiên muốn cảm tạ Thế tử vì đã chỉ điểm.

Trong nội tâm nàng rõ ràng, nam nhân này tài học có lẽ không thua kém gì Thiệu tiên sinh, mà cách hắn phỏng đoán lòng dạ con người, càng không phải kẻ mà một người đọc sách đến mục nát có thể so sáng.

Những lời nói hôm nay của hắn, không phải là mấy lời hoa mỹ, chắc chắn là có lòng muốn chỉ bảo cho Quy Nhạn.

Đệ đệ bởi vì hiểu lầm không biết cảm kích, người làm tỷ tỷ nàng đây cần phải hiểu được mà cảm tạ.
Hàn Lâm Phong lại cười cười, thản nhiên nói: "Là người làm tỷ phu ta không có năng lực, không có cách nào giúp đỡ nó nhiều. Nhưng Quy Nhạn thông minh, nói một lần là hiểu. Kỳ thi lần này, đại nho Lý Quy Điền là chủ khảo, cũng là giám khảo. Ông ta bây giờ là Thượng thư của Hàn Lâm và Công bộ, xuất thân hàn môn, phụ mẫu đều là nghề nông, đương nhiên rất coi trọng việc trồng dâu nuôi tằm. Ta cũng từng theo ông ta thăm huyện Ngạn, nơi bị ngập lụt nghiêm trọng. Cho nên mới phỏng đoán lung tung, nếu ông ta có ra đề, hẳn sẽ liên quan tới nông vụ lũ lụt. Nhưng đây chỉ là suy đoán, chưa chắc chính xác, chỉ cùng Quy Nhạn nói chuyện phiếm một phen thôi."

Lúc nó lời này, hắn nhịn không được nhìn nữ tử bên cạnh. Nàng mặc dù mắt mù, nhưng trong nội tâm lại rất sáng, nhanh chóng nghe hiểu lời bóng gió hắn nói vừa rồi, mở miệng cảnh cáo đệ đệ.
Đáng tiếc nàng là nữ tử, nếu không dựa vào tâm trí như vậy, thêm cả tính cánh ngoài mềm trong cứng, rất thích hợp làm quan nhập sĩ.

Hắn lần này vào kinh thành, thu hoạch lớn nhất, chính là hòn ngọc thô bảo bối này.

Chỉ là bảo bối lung linh này, trong lòng vẫn chưa coi hắn là trượng phu, đi trên đường, cũng giữ khoảng cách với hắn một chút.

Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên đưa tay kéo kiều thê mới cưới lại gần mình một chút.

Lạc Vân vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức nhào vào lòng ngực của hắn, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"

Hàn Lâm Phong ngửi hương thơm bên tóc mai của nàng, thuận miệng nói: "Trên đường có phân chó, lại gần ta một chút, nàng sẽ tránh được."

Lạc Vân nghe, tin là thật, ồ một tiếng. Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong lại nắm bàn tay mềm mại của nàng. Lạc Vân theo thói quen định hất bàn tay hắn ra, nhưng Hàn Lâm Phong lại đung đưa tay nàng, nói khẽ: "Hàng xóm đang nhìn, chịu đựng một chút..."
Đã muốn ở trước mặt người ngoài diễn kịch, nàng chỉ có thể để hắn nắm lấy một lúc. Chỉ là vị gia bên người này, hình như sợ giẫm phải phân chó, đi thật là... chậm!"

Lạc Vân không dám hối thúc hắn, chỉ đành để mặc cho bàn tay nóng bỏng của hắn nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng, mang theo sự xấu hổ không nói thành lời, một đường hòa hoãn tiến lên.

Vất vả lắm mới về được phủ trạch ngõ Thanh Ngư, sau khi biết không giẫm phải phân, Lạc Vân không thể đợi được nữa liền buông bàn tay nóng hổi kia ra."

Lúc vào phòng tắm chuẩn bị thay y phục, Hương Thảo lại lầm bầm: "Nói cái gì mà giẫm phân chó? Vừa rồi ta thấy rõ ràng, đường lát đá rất sạch sẽ, chắc chỉ có con kiến kéo phân chăng?"

Lạc Vân sững sờ, lại có chút buồn bực – hắn đây là ỷ nàng nhìn không thấy, cố ý trêu đùa nàng?
Đợi hai người vào cùng một phòng, Lạc Vân tức giận không lên tiếng, ôm chăn nằm xuống đất.

Hàn Lâm Phong thấy vậy, nhướn mày hỏi: "Giường cũng đủ lớn, sao nàng lại trải đất, vào thu rồi, hai ngày nay vào đêm càng lạnh hơn."

Tô Lạc Vân vừa mò mẫm trải đất, vừa rầu rĩ nói: "Vương phủ lớn như vậy, chẳng lẽ không tìm ra một chiếc giường êm? Nếu trong phòng có thêm một cái, đương nhiên không cần phải trải đất. Xin Thế tử yên tâm, hôm nay thϊếp sẽ ngủ dưới đất, không dám phiền ngài nhường giường..."

Hàn Lâm Phong im lặng nhìn một hồi, rốt cuộc nhìn ra Tô Lạc Vân có vẻ đang hờn dỗi.

Hắn đi tới, ngồi xổm bên cạnh Lạc Vân, hỏi: "Sao lại không vui rồi?"

Lạc Vân không nói gì, nàng không thể ngay trước mặt Thế tử bán đứng Hương Thảo được.

Nhưng Hàn Lâm Phong chỉ suy nghĩ một chút là đoán ra.
Hắn dừng bàn tay đang mò mẫm trải chăn của Lạc Vân lại, bình thản nói: "Là vì hôm nay ta lừa nàng sao?"

Hắn thấy Lạc Vân không trả lời, càng chắc chắn, có lẽ là tỳ nữ phía sau kia cáo trạng.

Hàn Lâm Phong dứt khoát ngồi lên chăn, bàn tay kéo lấy hai tay Tô Lạc Vân, không có chút xấu hổ nào giải thích nói: "Ta bây giờ đã thành thân, trong kinh thành lớn như vậy, có nàng và Quy Nhạn là hai người thân. Trong lòng muốn vui vẻ cùng thân nhân thân thiết chút, có cái gì không đúng? Nếu sau này nàng không khách khí với ta, ta cũng không cần phải tìm mấy cái lý do gượng gạo kia, để nàng âm thầm chế nhạo ta đâu."

Lạc Vân quỳ gối trên chăn, cảm thấy mình không chỉ mắt mù, lỗ tai cũng bắt đầu không dùng được, không hiểu vì sao nàng lại không thể nghe nổi mấy lời bịa đặt này của Thế tử.
Cái gì mà khắp kinh thành này chỉ có nàng và Quy Nhạn là hai thân nhân? Hoàng tộc Hàn thị khắp kinh thành này của hắn chết hết rồi sao?

Lúc nàng định nhắc về thỏa thuận giữa hai người trước hôn sự, Hàn Lâm Phong lại bình tĩnh nói: "Ta chỉ nói sẽ để nàng từng bước làm quen, sẽ không cưỡng cầu nàng, nhưng không nói muốn cùng nàng trở thành phu thê giả. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta cũng không ngoại lệ."

Tô Lạc Vân cũng có coi là lịch luyện ra từ gian thương.

Trước kia nàng cảm thấy nhưng tên thương nhân bán hương liệu kia đã đủ gian xảo rồi, song chưa từng nghĩ trên kẻ gian xảo nhất lại được cất giấu trong ngõ Thanh Ngư này!

Đây coi là cái gì? Là muốn xé bỏ khế ước, trở mặt không nhận nợ?

Dưới cơn tức giận, nàng có chút nói không nên lời, ngay cả bàn tay Hàn Lâm Phong đang vỗ nhẹ phía sau lưng nàng để trấn an, nàng cũng gạt ra.
Nàng lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi: Cũng đúng, dung mạo của nàng khá tốt. Vị Thế tử gia ăn chơi này có thể là giả, nhưng hổ sói háo sắc lại là thật.

Hắn là cảm thấy tư sắc của mình coi như vừa mắt, được ăn chùa thì ngu sao mà không ăn, cũng nên nếm chút hương vị chứ?

Thế là nàng nén giận, cứng rắn nói: "Bây giờ thϊếp đã ở chỗ của ngài, mưa gió sấm chớp đều theo ý của Thế tử, là thϊếp đã nghĩ nhiều rồi, coi ngài là quân tử biết giữ lời hứa!"

Đúng lúc này, Hàn Lâm Phong đột nhiên kéo nàng lên, sau đó cuộn lại chăn trên đất.

Tô Lạc Vân nhịn không được nắm thật chặt cổ áo của mình, lòng mang cảnh giác nói: "Ngài... muốn làm gì?"

Hàn Lâm Phong đưa tay, thay nàng chỉnh vạt áo ngay ngắn, sau đó thản nhiên nói: "Không phải nàng giận ta sao? Ta không chọc nàng nữa, ta về thư phòng ngủ một đêm, nàng nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong, hắn liền ôm chăn quay người ra ngoài.

Mấy lời trách cứ hắn nói mà không giữ lời Tô Lạc Vân vừa mới nghĩ ra, tất cả lập tức rơi vào khoảng không.

Vừa rồi hắn là có ý gì? Vừa mới nói không muốn cùng mình làm phu thê giả, nhưng lại ôm chăn quay người đi ra.

Chẳng lẽ hắn đang biểu hiện mình là một quân tử, sẽ không ép nàng làm những chuyện không muốn?

Lúc chỉ còn mình nàng, Lạc Vân ọc ọc uống một chén trà lạnh lớn, uất khí vì bị lừa gạt bỗng chốc biến mất.

Hắn đi cũng tốt, nàng không hiểu phong tình như vậy, hy vọng ngày sau, hắn có thể không còn bước vào căn phòng này nửa bước nào nữa.

Từ lúc tân hôn đến nay là mấy ngày, hai người trong phủ Thế tử mới ở riêng hai phòng, dường như đã xảy ra cãi vã.

Hề ma ma thấy thư phòng sáng đèn, thỏa mãn cười cười, cảm thấy huyết mạch của Hàn thị đúng là biết cách phân rõ cao quý đê tiện, Thế tử gia rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, bắt đầu xa lánh nữ tử nhà nghèo kia.
Cứ như vậy mà chia phòng được ba ngày, phủ Thế tử kỳ thật cũng không tính là quá lớn, nhưng nam nữ chủ nhân tân hôn mà tận ba ngày không gặp mặt nhau, không thể không khiến người phía dưới thì thầm.

Đến sáng sớm ngày thứ tư, lúc Tô Lạc Vân rời giường rửa mặt, Ký Thu múc nước bưng bồn muốn nói lại thôi.

Lúc Lạc Vân rửa mặt xong, ngồi trước gương trang điểm, thời điểm Hương Thảo đang thay dầu, Ký Thu rốt cuộc nhỏ giọng nói: "Thế tử phi, người có muốn tự mình đưa nước đến thư phòng không, Thế tử sau khi luyện công, vừa vặn muốn rửa mặt, nếu có thể gặp người, nhất định sẽ rất vui."

Ký Thu trước kia cũng không nhìn trúng vị Thế tử phi mà mình hầu hạ này. Nhưng lần trước khi nàng ta bị Hề ma ma gây chuyện giáo huấn, bị vả miệng suýt chút nữa thì bị đuổi ra khỏi viện, là vị Thế tử phi này đã chen giữa dăm ba câu, khiến Hề ma ma phách lối không nói nên lời.
Thân ở nội trạch vọng tộc, làm nô tỳ luôn muốn tìm đúng chủ tử, mới có thể trôi qua an ổn lâu dài.

Ký Thu mặc dù cảm tạ sự giúp đỡ của Thế tử phi, nhưng thực sự không cảm thấy một cô nương nhà nghèo mắt mù có thể vững vàng ở trong trạch viện này.

Nhưng Ký Thu bây giờ cũng đang chui vào ngõ cụt. Hề ma ma đang ở trong phủ trạch, Quận chúa chưa gả, lão chủ nhất định cũng không đi được.

Hề ma ma đã không vừa mắt nàng ta, nếu Thế tử phi thất thế, kết quả của nàng ta không biết trễ đi về đâu.

Cho nên việc Thế tử và Thế tử phi chia phòng mà ở, người nóng vội nhất chính là Ký Thu.

Trước mắt, cũng chỉ có thể còn nước còn tát, nàng ta suy nghĩ sẽ khuyên Thế tử phi một chút, bảo nàng đừng quá cứng nhắc.

Nếu không Thế tử sẽ trở lại thói quen đổi hồng nhan bên người như xưa, phu thê tình thâm lập tức sẽ theo gió mà tan đi.
Cũng còn may, Thế tử phi vẫn nghe người ta khuyên.

Lúc Hương Thảo đang tán phấn mỏng, điểm chút son cho nàng, Tô Lạc Vân nói với Ký Thu: "Ngươi nói đúng, đêm qua gió lạnh, không biết Thế tử ngủ có ngon hay không, ngươi đi chuẩn bị một chậu đồng đựng nước ấm để rửa mặt, sau đó bảo phòng bếp nấu chút cháo nóng đường đỏ và gừng cho Thế tử. Hương Thảo, đi thôi, ngươi theo ta đến thư phòng phục vụ Thế tử rửa mặt."

Mấy ngày nay, Tô Lạc Vân cũng nghĩ kỹ rồi. Nàng và hắn đã thành lễ, không quan tâm trước đó thương lượng thế nào, phải làm phu thê một cách nghiêm túc.

Nếu Thế tử nắm tay nàng, hay muốn ngủ với nàng, nàng sẽ ngoảnh mặt khỉ làm xiếc, chuyện này có đi nha môn nào cũng không bị xử tội.

--------------HẾT CHƯƠNG 49--------------