Tóc Mây Thêm Hương

Chương 102



Cũng không biết vì sao tin đồn bệ hạ bị hoàng hậu làm hại, rồi chết đói trong cung lan nhanh chóng, nhất thời lòng dân càng thêm sôi sục.

Nhưng tin tức kinh thành biến động còn chưa truyền đến Bắc địa xa xôi.

Thời điểm bức thư cầu cứu của bệ hạ được truyền tới Bắc địa, Triệu Đống đang dẫn binh phối hợp với Hàn Lâm Phong tiến đánh để lấy lại hai châu huyện cuối cùng của Bắc địa bị người Thiết Phất chiếm giữ.

Mặc dù lúc trước Triệu Đống đã từ chối yêu cầu hợp tác của Hàn Lâm Phong.

Nhưng trong những trận chiến sau đó, có rất nhiều lần Thiết Diện quân cùng người Thiết Phất giao tranh ác liệt, nhất thời khó phân thắng bại, vương sư Đại Ngụy đều không mời mà tới, đúng lúc giúp đỡ Thiết Diện quân hợp kích thành vòng vây, liên tục thắng nhiều trận.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bởi vì Triệu Đống cùng Hàn Lâm Phong liên thủ, Vương đình Thiết Phất đã hai lần bị buộc phải rút lui nghìn dặm.

Những chỗ châu thành người Thiết Phất hoành hành từ xưa, dường như không còn thấy bóng dáng của họ nữa. Điều này đúng là rất hiếm trong mấy chục năm gần đây.

Hôm nay, hai người hẹn nhau cùng đi tới một nơi.

Lúc này, hai người bọn họ vừa vặn đứng ở nơi mà năm đó tiên đế Thánh Đức bị bao vây.

Đã qua mấy chục năm, núi đồi bị tàn phá bởi chiến tranh giờ chỉ còn lại cỏ cây xanh mướt.

Hàn Lâm Phong tìm được bia đá do người Thiết Phất dựng lên từ trong bụi cây, trên tấm bia đá này khắc đầy văn tự lít nha lít nhít, hẳn là đang khoe khoang lịch sử năm đó bao vây hoàng đế Đại Ngụy.

Mà tại mặt sau bia đá thế mà còn khắc mấy chữ Hán to lớn ——  hoàng đế Đại Ngụy tiếp nhận đầu hàng ở đây.

Rõ ràng là người Thiết Phất điêu khắc văn bia, lại cố ý dùng một chuỗi chữ Hán, ý vị nhục nhã vô cùng!

Triệu Đống nhìn Hàn Lâm Phong một chút, mà Hàn Lâm Phong thì ngoắc ngoắc ngón tay về phía thị vệ bên người, thị vệ lập tức ngầm hiểu, đưa cho Hàn Lâm Phong một cái cuốc sắt.

Hàn Lâm Phong cởi chiến giáp và áo, lộ ra cơ bắp căng cứng, giơ cuốc sắt lên, hung hăng đập lên bia đá khắc đầy sự khuất nhục kia một cái.

Triệu Đống cũng cởi chiến giáp, phất tay cũng muốn lấy một cái búa, giúp đỡ Hàn Lâm Phong đập. Lần này đập đến mức cục đá tan tành bay tứ tung, lại làm cho tướng sĩ quanh mình vô cùng hả dạ trong lòng.

Ngay khi Hàn Lâm Phong đập tan những mảnh vỡ còn lại của bia đá, tướng sĩ xung quanh đồng loạt hô lên, vang vọng cả bầu trời.

Sau khi tấm bia đá bị đập vỡ, hai người lại nhìn nhau không khỏi bật cười.

Nam nhi được sinh ra trên đời này, đều muốn có cảm giác nồng nhiệt khi khát vọng trở thành sự thật!

Mặc dù Triệu Đống ngày đêm nhung nhớ muốn lấy lại quê hương, thế nhưng khi đứng trên núi, chứng kiến thời điểm giấc mộng trở thành sự thật, vẫn có cảm giác hoảng hốt như mơ như ảo.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lúc này nhìn quanh bốn hướng, vạn dặm lãnh thổ được cỏ xanh bao trùm, khắp nơi đều là cuộc sống hoà thuận vui vẻ.

Triệu Đống thở dài một hơi, lại không thể không nhắc nhở Hàn Lâm Phong: "Đã có người tấu với triều đình, nói ngươi có quan hệ chặt chẽ với Thiết Diện quân, chắc không bao lâu nữa triều đình sẽ phái người điều tra lai lịch của ngươi..."

Hàn Lâm Phong cũng không để ý những thứ này, vả lại hắn cũng dự liệu trước được thế gian không có bức tường nào mà gió không lọt qua được. Bây giờ, địa bàn mà hắn chiếm lĩnh đã mở rộng gấp ba lần, binh tướng trong tay hơn vạn. Một con mãnh thú được trang bị tận răng, chẳng lẽ lại sợ mấy con bọ chét bò lên trên thân?

Cho nên Hàn Lâm Phong ôm bả vai thượng tướng quân, thong dong nói: "Hôm nay không nhắc tới những chuyện mất hứng này, nếu người và ta đã có thể đặt chân lên núi, đời này không còn gì phải hối hận!"

Nói xong, hắn sai người lấy rượu nhạt ra, sau khi tôn kính thiên địa, thì trịnh trọng tưới lên đất trên núi: "Liệt tổ liệt tông Hàn thị Đại Ngụy trên trời, ta Hàn Lâm Phong không phụ di huấn của tổ tông, cuối cùng dẫn quân đánh tới đồi đài, mặc dù giờ đây còn lại hai châu chưa thu phục, nhưng lấy lại giang sơn chỉ ở trong tầm tay! Còn xin tổ tông phù hộ ta cùng Triệu Đống tướng quân thắng ngay từ trận đầu, khải hoàn quay về..."

Đúng lúc này, cách đó không xa có ngựa từ dịch trạm chạy tới.

Thì ra là thư từ kinh thành truyền tới.

Triệu Đống nhận được tin, chỉ nhìn vài lần, vẻ mặt lập tức đại biến, nhưng lúc hắn giương mắt nhìn về phía Hàn Lâm Phong, lại cố bình tĩnh, sau khi cáo từ với Hàn Lâm Phong cũng vội vàng lên ngựa rời đi.

Mặc dù Hàn Lâm Phong không nhìn thấy mật hàm bệ hạ cầu cứu, nhưng không lâu sau đó cũng đoán được nội dung của lá thư này.

Bởi vì vẻn vẹn nửa ngày, hắn cũng nhận được tin từ kinh thành của Lý Quy Điền đại nhân.

Trong thư thiếu đi hàn huyên khách sáo, chỉ nêu tỉ mỉ về diễn biến trong cung, trước mắt bệ hạ bị yêu hậu cưỡng ép, Cửu hoàng tử bị giết, mà Lục hoàng tử không có chiếu truyền vị, tuy có dã tâm đăng cơ cũng chỉ sợ khó thành.

Trong tình huống như vậy, Lý đại nhân lời ít mà ý nhiều viết một câu: Hoàng tử muốn kế tục chính vị phải có đức hạnh, trước mắt trong cung không có đầu rồng, dòng họ các nơi ngo ngoe muốn vùng lên, tuân theo tổ huấn, nhao nhao muốn vào cung, Lục hoàng tử cùng quần thần đều chạy ra khỏi kinh thành, khiến cho lòng người bàng hoàng.

Hàn Lâm Phong bình tĩnh khép lại thư tín.

Do tranh giành trong hoàng tộc, nên bây giờ rắn mất đầu, mặc dù Lục hoàng tử bỏ trốn kia kịp thời đăng cơ, thế nhưng khi tuyên đọc chiếu thư truyền vị thì tất cả mọi người đều biết là giả.

Mà tin đồn Ngụy Huệ đế đã chết cũng được lan truyền khắp nơi, hiện tại Lý đại nhân cũng không biết bệ hạ sống hay chết.

Lục hoàng tử giết huynh đệ đoạt vị này làm sao có thể xứng đáng để kế thừa ngôi vị?

Hơn nữa tình hình trong kinh thành càng lúc càng rối loạn, rất nhiều phiên vương dùng danh nghĩa giúp đỡ cùng nhao nhao tiến tới kinh thành, lại thêm các loại khởi nghĩa quân nông dân, đích thực đã rối tinh rối mù.

Nếu như không có vương sư mạnh mẽ tiến vào kinh thành để bình định, có lẽ lịch sử của Đại Ngụy đến đây liền kết thúc!

Học sinh của Lý Quy Điền ở khắp thiên hạ, tất nhiên cũng nghe được tin tức rằng Thiết Diện quân đã lấy lại được lãnh thổ đã mất chấn hưng lòng người kia.

Trước những rung chuyển trong triều đình, vẫn có người loan tin truyền thế tử Bắc Trấn vương phủ dường như có liên hệ chặt chẽ cùng nghĩa quân đó, thậm chí có người còn cho rằng thế tử Bắc Trấn vương phủ là người đứng sau nghĩa quân kia.

Mặc dù Lý Quy Điền không tin hết, nhưng cũng vội vàng viết cho Hàn Lâm Phong một phong thư trước khi bỏ trốn.

Hắn không nhận được thánh chỉ, cũng không rõ ràng thời cuộc triều đình lúc này biến hóa như thế nào, tất nhiên không có cách nào để giúp đỡ Triệu Đống giành lại binh quyền. Phải biết rằng người Triệu Đống cưới nữ nhi của Vương hoàng hậu, ai mà biết được khi trở về hắn sẽ thành công thần cứu giá hay là tiếp tay cho bọn phản nghịch?

Cho nên Lý Quy Điền không thể viết thư nhờ Triệu Đống cứu giá, làm vậy chính là vượt quyền.

Nhưng lá thư ông gửi cho Hàn Lâm Phong chỉ là giao tình giữa hai người.

Mặc dù Lý Quy Điền cũng là đại nho, thế nhưng triết lý của ông lại có chút khác biệt với Khổng lão, người đã chết trước điện.

Đúng như cái tên của ông, người sinh ra trên đồng ruộng, trời sinh mang theo cốt cách tốt đẹp của con người. Theo Lý Quy Điền, mấy người con trai của bệ hạ đều quá kém cỏi, từ tai ương của huyện Ngạn, đến đại loạn ở kinh thành, thực chất đều là con người gây nên tai họa!

Sau khi nghe được lời đồn liên quan tới Hàn Lâm Phong, Lý đại nhân nhất thời nhớ tới người chung hoạn nạn cùng ông, bình tĩnh và lạc quan ngay cả trong nghịch cảnh!

Đến khi nghe tin nghĩa quân Bắc địa chiến thắng và đẩy lùi người Thiết Phất, Lý Quy Điền lại càng cảm thán—— hoàng thất Hàn gia không phải là không có người đảm nhiệm được khí tức của đế vương, chỉ là người kia rời kinh thành và vương tọa quá xa.

Lần này thời điểm kinh thành biến đổi, Lý đại nhân cũng là ma xui quỷ khiến đi viết thư cho tiểu bằng hữu ở Bắc địa kia.

Về phần sau này thế nào, tựa như gieo hạt xuống đất, cấy lúa trên ruộng, mùa màng có bội thu hay không phải nhờ vào ý trời.

Lý Quy Điền quyết định không quan tâm, đều tùy vào ông trời. Phải nhìn xem vận khí của Đại Ngụy như thế nào đã, có thể ban tặng cho một vị hoàng đế được lòng dân hay không còn phụ thuộc nhiều yếu tố.

Sau khi Hàn Lâm Phong nhận được tin tức của Lý đại nhân, liền vội vàng chạy về vương phủ, tìm Bắc Trấn vương. Bắc Trấn vương nhìn qua tin tức, cũng biến sắc, hai cha con cấp tốc đi vào thư phòng.

Mấy ngày nay, tin tức rung chuyển trong kinh thành đều lần lượt nối đuôi nhau truyền tới. Nhưng những tin đồn kia đều không xác thực bằng tin tức do Lý đại nhân truyền tới.

Sau khi đọc kỹ bức thư Bắc Trấn vương liền hỏi nhi tử: "Ta phải làm như thế nào?"

Hàn Lâm Phong nói: "Tiên tổ phong vương phân đất cho tử tôn Hàn thị, đóng giữ các nơi, để khi thời điểm hoàng quyền biến động, con cháu còn có năng lực xoay chuyển tình thế, giúp đỡ hoàng quyền. Tiên tổ sắc phong hai mươi bảy vương gia cùng họ, để phòng ngừa hoàng tộc Tào Ngụy gặp tai họa phải tứ cố vô thân. Bây giờ trong triều đã sinh biến, theo di huấn của tổ tiên, các vương gia và họ hàng sẽ vào kinh thành để giúp đỡ. Con nghĩ phiên vương Hàn thị các nơi đều đã có động tĩnh, nhao nhao chạy tới kinh thành. Con nguyện hộ tống phụ vương lập tức vào kinh bình loạn!"

Hàn Nghị nghe vậy, lại cảm thấy nhi tử dường như người si nói mộng: "Dựa vào cái gì? Chỉ bằng đám quân lính trong trại lương thảo mà con tuyển được? Chúng ta từ trước đến giờ đều bị xa lánh, cho dù trời đất có rung chuyển cũng chỉ có thể bo bo giữ mình, đi kinh thành làm gì cho mất mặt?"

Hàn Lâm Phong lại vững vàng nói: "Binh tướng trong doanh trại của con không đủ, nhưng nếu tăng thêm Thiết Diện quân hàng vạn binh lính thì sao?"

Hàn Nghị đột nhiên nhìn về phía Hàn Lâm Phong.

Đương nhiên ông biết nhi tử ở sau lưng mình làm chút chuyện không thể để cho người ta biết được, cũng biết nhi tử có quan hệ thân thiết với tên Tào Thịnh kia.

Nhưng nghe Hàn Lâm Phong vô cùng chắc chắn muốn dẫn Thiết Diện quân vào kinh thành như thế, chẳng phải là muốn dẫn sói vào nhà? Hắn làm sao có thể khẳng định Tào Thịnh chịu phối hợp với hắn, giúp đỡ vương thất Hàn gia?

Vào thời điểm mấu chốt này, Hàn Lâm Phong cũng nói hết thảy không cố kỵ điều gì với phụ thân.

Khi hắn nói ra mình là chủ soái của Thiết Diện quân, chiến thần Thiết Diện trong truyền thuyết, Hàn Nghị cũng coi như xác định được suy đoán, ngồi trên ghế tại thư phòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang mà nhìn ngắm nhi tử thật lâu.

Ông luôn cảm giác đứa con trai này của mình tuyệt đối không phải vật trong ao, khi Lâm Phong còn nhỏ, ông cũng hao tâm tổn trí không kiềm chế tính tình của nhi tử, để Hàn Lâm Phong có thể tùy ý làm điều mà mình thích.

Nhưng Hàn Nghị làm như vậy cũng không phải là nằm gai nếm mật, mà là xen lẫn với đền bù tình cảm —— Luôn muốn mang những chuyện mà khi còn nhỏ mình chưa hoàn thành, để ái tử đi làm hết.

Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, trong lúc vô hình tiểu tử này kém chút nữa là xuyên thủng trời!

Người Bắc địa, có ai không biết, Thiết Diện quân về cơ bản đã thu phục được hai mươi châu bị chiếm, nghiễm nhiên đã được phong vương phong thần tại Bắc địa!

Tán quân của Tào Thịnh và Cầu Chấn năm xưa, hoàn toàn không thể sánh bằng Thiết Diện quân ngày nay được! Nếu có thể khống chế được một đội quân như này, đi tới đâu cũng không sợ!

Nghĩ đến đây, Bắc Trấn vương đi vài vòng trong thư phòng, càng đi lại càng kích động.

Cuối cùng, lấy ra một chiếc hộp gấm cũ trong một rương tối màu ở trên giá sách, mở hộp ra, bên trong có một con ấn vuông vứt được điêu khắc từ thiên hoàng thạch nằm ngay ngắn ở bên trong. Khắc hình rồng vô cùng sống động, bên trong miệng ngậm vòng, tinh xảo đến dị thường.

"Đây là ngọc ấn của Thánh Đức tiên đế, mặc dù là tư ấn, nhưng chủ yếu dùng cho thư trong dòng tộc. Hiện tại ta giao nó cho con, có thể dùng nó bình định phản loạn và hồi sinh gia tộc của chúng ta hay không, đều phải xem vào tạo hóa của một chi Bắc Trấn rồi!"

Thời điểm Hàn Lâm Phong đưa tay muốn nhận, Bắc Trấn vương lại nắm chặt tay hắn: "Ta giao nó cho con cùng với tính mạng già trẻ lớn bé của Bắc Trấn vương phủ!"

Hàn Lâm Phong nắm chặt tay phụ thân: "Phụ vương yên tâm, lần này vào kinh, chính là muốn biểu hiện ra thực lực của Bắc Trấn vương phủ ta với các chư vương. Cuối cùng cho dù là ai ngồi trên long ỷ, cũng sẽ không khinh thường Lương châu được. Tối thiểu nhất về sau dòng dõi của chúng ta không cần phải vào kinh làm vật thế chấp, bị người ta sỉ nhục!"

Ngôi vị hoàng đế cũng không dễ ngồi lên, thế cục kinh thành cũng không rõ ràng. Nhưng Hàn Lâm Phong biết rằng đã đến lúc để Thiết Diện quân xuất hiện trước mặt đám quyền quý ở kinh thành.

Nếu như mãnh thú đã được trang bị đến tận răng, dù sao cũng phải để người ta biết, mới có thể tránh được việc về sau có người nghĩ quẩn đến trêu chọc Lương châu.

Hai cha con Bắc Trấn vương phủ thương nghị việc tiến vào kinh thành, mà trên bàn trong doanh trướng của Triệu Đống cũng chứa đầy giấy viết thư trắng xóa như bông tuyết.

Khi trước, hoàng tộc Hàn thị phong vương vô số, mà lần này kinh thành rung chuyển như rắn mất đầu, tất nhiên cũng sẽ dấy lên dã tâm tranh đấu giành vương vị của các vương gia trong dòng họ kia.

Thế nhưng những vị vương gia kia cũng biết, nếu chỉ lấy danh hiệu vương gia hoàng thất, hai tay trống trơn hồi kinh thì y như dùng bánh bao thịt đánh chó, sẽ bị vây nhốt trong những lưu dân khởi nghĩa đòi chém đòi giết kia.

Chỉ có mang theo quân đội mạnh và hữu lực vào thành, mới là định hải thần châm thật sự có thể ngăn cơn sóng dữ, ổn định giang sơn Hàn thị.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cho nên Triệu Đống thân ở Bắc địa cũng thành đối tượng của các phiên vương kia, bọn họ có đủ thứ hứa hẹn, thậm chí còn có người ám chỉ ở trong thư, một khi Triệu Đống có thể giúp hắn vào kinh thành ổn thỏa vương vị, sẽ đưa nữ nhi mình làm nô tỳ cho Triệu Đống mặc hắn đánh đập.

Các bức thư cứ như trò hề, để cho người ta nhìn đến phát ngán.

Ngư Dương cũng vội vàng từ Huệ thành chạy đến, khóc vào đến doanh trướng, cầu phu quân của mình tranh thủ thời gian hồi kinh, giải cứu mẫu hậu và Lục đệ đệ của mình.

Triệu Đống cau mày, lạnh lùng nói: "Nàng có biết bệ hạ bị hoàng hậu cùng Hằng Sơn vương cưỡng ép đi hành cung? Bọn họ còn cần chúng ta cứu?"

Ngư Dương nghe xong cũng trợn tròn mắt.

Ngày thường  nàng bị ảnh hưởng bởi phu quân, cố gắng hết sức không tham dự chính sự hoàng gia, thậm chí còn chưa từng dây dưa vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị của hai vị hoàng đệ, sợ phu quân mình bị kẹp ở giữa sẽ khó xử. 

Nhưng bây giờ nghe Triệu Đống nói, mẫu hậu bắt phụ vương, thậm chí còn giết Quỳnh quý phi cùng Cửu hoàng đệ, nàng thật sự kinh hoảng, tự mình chậm rãi tiêu hóa một chút.

Nhưng nhớ tới tính tình tranh cường háo thắng của mẫu thân mình, mà trước khi nàng rời kinh thành, hai vị hoàng đệ cũng đã lâm vào tranh chấp gay cấn, cho nên nếu mẫu hậu ngang nhiên khởi xướng cung biến, dường như cũng không làm người ta giật mình.

Mặc kệ như thế nào, kinh thành bây giờ rơi vào hoàn cảnh rung chuyển dữ dội. Triệu Đống nhất định phải lập tức mang binh trở về, lại đón hai người về trong cung.

Đúng lúc này, công chúa liếc nhìn đầy những bức thư mà họ hàng kéo bè kéo cánh gửi tới đặt trên bàn, chỉ nhìn mấy phong liền tức giận đến mức tim đập nhanh đến muốn hụt hơi!

"Một đám đều là hạng người vô sỉ, thế mà còn vọng tưởng vào thời điểm này lôi kéo được chàng! Bọn họ cũng không nghĩ một chút, chàng là con rể của ai!"

Triệu Đống không nói gì, dù sao người ngoài nhìn vào cũng cho rằng hắn một mực khuất phục hoàng thất, bất đắc dĩ cưới Ngư Dương công chúa kiêu ngạo, ngày thường hẳn là rất thê thảm.

Hẳn là bọn chúng cũng suy đoán lần này hoàng thất gặp kiếp nạn, Triệu Đống bị ép trở thành phò mã gia nhất định cũng muốn nhanh chóng thay đổi triều đại, không để bị đế hậu kia nắm giữ nữa.

Cho nên những họ hàng này mới có thể nhao nhao viết thư với ý đồ lôi kéo Triệu Đống.

Triệu Đống không cho Ngư Dương xem mấy phong thư khiến người tức chết nữa, chỉ là lệnh cho đại quân lập tức nhổ trại lên, hắn muốn trở về kinh thành ngay lập tức.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ngư Dương công chúa cũng muốn đi, thế nhưng Triệu Đống không chịu, chỉ nói kinh thành hỗn loạn, hắn mang nữ quyến sẽ không tiện, Ngư Dương vẫn nên ở lại Huệ thành Bắc địa, đợi sau khi kinh thành bình định rồi trở về.

Hiện tại, các nơi có thế lực ở Đại Ngụy đều muốn tranh giành vương vị, đều đang tập hợp quân đội chạy về phía kinh thành.

Tông vương phi cũng không quá quan tâm tới cục diện chính trị ở kinh thành. Nhưng cũng biết thời điểm vương thất sinh biến, dòng họ vào kinh thành có ý nghĩa gì.

Trượng phu của mình và nhi tử đột nhiên mang binh vào kinh thành, dưới cái nhìn của bà không phải là đi tranh đoạt vương vị hư không, mà là muốn biểu đạt lòng trung thành với bệ hạ, vào kinh thành hộ giá.

Chỉ là Tông vương phi cũng không cảm thấy nhờ vào những lính tôm tướng cua này của Lương châu, có thể lập nên kỳ tích gì đáng kinh ngạc. Càng thấy hai cha con này không biết trời cao đất rộng, thế mà cũng trông mong mang theo một ít gia sản vào kinh thành mất mặt xấu hổ. 

Vì vậy khi mọi người ngồi tâm sự, bà nhịn không được mà phàn nàn với Lạc Vân.

Lạc Vân không nói gì, nàng đang tâm sự nặng nề nhớ lại rạng sáng ngày trước, nàng tự mình đưa tiễn Hàn Lâm Phong ở cửa thành Lương Châu.

Khác với Tông vương phi mơ mơ màng màng, nàng biết rõ thực lực của Hàn Lâm Phong. Lần này hắn mang theo Thiết Diện quân vào kinh thành, tuyệt đối không đơn giản là hộ giá. Lúc này kinh thành gió nổi mây giăng, quần hùng tranh giành, không biết khi nào có thể xảy ra biến cố, không ai biết được chuyến này vào kinh thành là tốt hay xấu.

Lạc Vân mang Linh phù mình cầu được ở trên miếu đeo cho hắn, mặc dù cảm thấy có hàng ngàn lời muốn dặn dò, nhưng khi lời đến khóe miệng, chỉ còn lại một câu: "Nhất định phải bình an trở về..."

So với phong vương bái tướng thành vua, nàng chỉ hi vọng phu quân của mình có thể bình an trở lại bên cạnh mình.

Những cái khác, nàng cũng không dám cưỡng cầu, chỉ hy vọng sau lần chạm trán này, Bắc Trấn vương phủ tối thiểu cũng không cần cụp đuôi mà sống.

Nghe Tông vương phi nói chuyện, từ đầu tới cuối nàng cũng không nói lời nào.

Tiểu công tử Hàn Tiêu lại thao thao bất tuyệt, hắn rất phản đối việc phụ vương cùng ca ca dẫn binh vào kinh thành, trích dẫn những lời nói kinh điển từ xưa đến nay, người cơ hội phần lớn không có kết cục tốt.

Kinh thành náo động, người thông minh chân chính đều chỉ sợ tránh không kịp. Hàn Tiêu không rõ tại sao huynh trưởng đột nhiên nổi lòng ha m muốn công danh lợi lộc lớn, làm ra hành động như dân cờ bạc, càng không vui vẻ vì phụ vương và huynh trưởng không thương lượng với mình.

Tốt xấu gì thì trong nhà hắn là  người đọc nhiều sách nhất, nếu hai người bọn họ thương lượng với hắn, hắn nhất định khuyên can không cho hai người vào kinh thành mạo hiểm.

Mặc dù Bắc Trấn vương và thế tử đều đi kinh thành, nhưng điều này cũng không chậm trễ tiểu công tử ở trong đình viện khoe khoang tri thức với một phủ nữ quyến.

Kết quả Tông vương phi nghe nhi tử nói đến mức tâm phiền ý loạn, chỉ hận không thể lập tức cưỡi ngựa đi chặn hai người kia lại, tuyệt đối không thể để hai người kia vào kinh thành gây náo loạn được.

Mà lúc Triệu Đống vào kinh thành, cũng không dẫn theo nhi tử Triệu Quy Bắc. Dù sao hai mươi châu Bắc địa vừa mới bình định, trước mắt người Thiết Phất sẽ không xâm phạm, nhưng cũng phải phòng họa chưa xảy ra.

Triệu Đống cũng có một chút tư tâm, hắn biết bây giờ biến số kinh thành quá lớn, nhi tử còn trẻ, lại vừa mới thành hôn, đi vào vũng nước đục kia để làm gì?

Cho nên hắn dứt khoát để đôi phu thê nhỏ ở lại Lương Châu, cho nên lúc này Hàn Dao cũng ngồi ở nhà mẹ đẻ nghe đệ đệ nói chuyện đến cao trào.

Nàng nghe không rõ lắm, trợn mắt nói: "Đệ là một thư sinh, biết cái gì? Ca ca lợi hại như thế, không cần đệ nguyền rủa huynh ấy!"

Bị Triệu Quy Bắc ảnh hưởng, Hàn Dao biết nhiều hơn mẹ con Tông vương phi. Mặc dù nàng cũng không biết ca ca là chiến thần Thiết Diện uy danh lừng lẫy, nhưng theo Hàn Dao, huynh trưởng còn đáng tin cậy hơn phụ vương.

Cho nên nghe được đệ đệ không biết trời cao đất rộng của mình khiển trách huynh trưởng, Hàn Dao lập tức không chút khách khí mở miệng lên án.

Hàn Tiêu nhìn xéo tỷ tỷ một chút, cười lạnh nói: "Nước mất thì nhà tan, đừng tưởng rằng tỷ gả cho Triệu gia thì có thể thành người ngoài cuộc! Triệu Quy Bắc cũng không phải nhi tử ruột của Ngư Dương công chúa! Đến lúc đó cũng không bảo vệ được một đứa nữ nhi của loạn thần như tỷ!"

Lời này khiến Hàn Dao tức giận đến mức đứng dậy muốn đánh đệ đệ.

Thế nhưng từ trước đến nay Tông vương phi đều che chở nhi tử, lập tức trợn mắt nói: "Tiêu nhi nói sai chỗ nào? Sau khi con gả đi lại càng có tiếng nói, thỉnh thoảng mạnh miệng cùng ta, bây giờ còn muốn thể hiện uy phong gia tỷ ở ngay trước mặt ta! Nếu như vậy, con lập tức chuyển ra khỏi phủ đi, đừng trở về chọc giận ta!"

Hàn Dao không chiếm được chỗ tốt ở trước mặt mẫu thân, chỉ có thể ủy khuất ngồi cạnh tẩu tẩu, bỏ ngoài tai những lời của mẫu thân.

Nhưng lúc này Lạc Vân lại ngẩng đầu liếc nhìn tiểu thúc tử một chút, thản nhiên nói: "Vương thất rung chuyển, phiên vương vào kinh thành hộ giá chính là tổ huấn. Phụ vương là tử tôn Hàn thị, làm sao có thể trốn ở một góc, bình yên mà sống? Những lời này đệ chỉ nên nói ở trong viện, nếu như ra ngoài nói với bằng hữu của đệ, mới là gây ra tai họa!"

Ngày thường Lạc Vân chưa từng tranh luận gì cùng tiểu thúc tử, nghe hắn nói những lời gai mắt kia cũng chỉ cười cười bỏ qua. Dù sao hắn cũng con trai của Tông vương phi, cũng nên nhường nhịn một chút.

Nhưng lời nói của hắn hôm nay, hoàn toàn là những lời quá đáng, Lạc Vân không thể không lên tiếng khiển trách.

Hàn Tiêu ở vương phủ đã quen huênh hoang, chỉ nghe qua lời trách móc của phụ thân và huynh trưởng. Đột nhiên lại bị tẩu tẩu ngày thường vẫn luôn bình đạm khiển trách, đột nhiên ngây ngốc không dám quay mặt lại.

Tông vương phi cũng không vui, nhưng bà cũng biết Lạc Vân nói lời có lý, ngày thường Hàn Tiêu luôn qua lại cùng một đám bằng hữu cùng tuổi hắn, nếu như không chú ý từ ngữ, hoàn toàn có thể gây tai hoạ.

Thế là bà không nhẹ không nặng mà nói nhi tử vài câu, khiến Hàn Tiêu oán giận đến đỏ mặt, một bộ ấm ức không muốn nói chuyện với phụ nhân thiếu hiểu biết.

Lạc Vân cũng không muốn lại đôi co cùng tiểu tử chưa trải sự đời, lấy cớ muốn để cho Hàn Dao xem hoa văn nàng mới thêu, đứng dậy, thi lễ với Tông vương phi rồi kéo cô em chồng về viện tử.

Hàn Dao đi theo Lạc Vân, nói chuyện cũng không có câu nệ, nhưng thật ra nàng cũng vẫn nghĩ đến ca ca và phụ vương, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày nay đều nhận được tin tức của Quy Bắc nói rằng trong kinh thành rất hỗn loạn. Công công của muội cũng chạy về kinh thành, phụ vương cùng huynh trưởng cũng đi. Liệu họ có vì chính kiến khác nhau tương tàn hay không?"

Lạc Vân mím môi không nói tiếp, bởi vì nàng cũng không biết tình hình bây giờ, chỉ mong hơn một tháng nữa, từ kinh thành truyền đến tin tức tốt.

Nhưng không được bao lâu, thư từ kinh thành tới càng ngày càng ít, trạm dịch cũng hoang vắng, không đợi được chút xíu tin nào.

Coi như Tông vương phi đi các phủ khác tìm hiểu, cũng chỉ là biết được những lời đồn không đáng tin cậy.

Có người từ kinh thành trốn ra nói, toàn bộ kinh thành hay các châu huyện xung quanh đều bị lưu dân khởi nghĩa chiếm hết, quan viên ở rất nhiều châu huyện thậm chí bị những lưu dân kia bắt lấy, treo cổ tại phủ nha.

Rất nhiều thế gia nhao nhao chạy khỏi kinh thành, quanh kinh thành cũng không có công sở nha môn, cướp bóc đốt giết không ngừng, nghiễm nhiên là tình cảnh sắp diệt quốc.

Tông vương phi nghe những này, quan quyến tại Huệ thành cũng ngồi không yên, xem xét trước sau, phát hiện Lạc Vân đi theo bà tới không thấy bóng dáng, thế là liền hỏi ma ma bên người, thế tử phi đi đâu.

Hỏi mới biết thế tử phi đi tiền trang trong thành làm việc.

Tông vương phi tức giận đến trợn trắng mắt, tự nhủ: "Đã là thời điểm nào mà nàng còn có tâm trạng đi đến mấy cái tiền trang kia!"