Tỏa Ái

Chương 49



Cũng không rõ đây đã lần thứ mấy cậu tỉnh lại từ trong cơ mê mang, chỉ nhớ là tứ chi toàn thân đều như lên tiếng phản kháng, báo hiệu sự mệt mỏi đã đạt tới cực hạn.

Muốn mở miệng van xin nam nhân phía sau dừng sự tra tấn này lại, nhưng lại phát hiện cổ họng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn mơ hồ:

“Ngô… Ân…”

Quanh quẩn trong phòng là tiếng thở dốc *** đãng khiến gương mặt ngăm đen của Mâu Thần An đỏ bừng, đến khi ý thức được âm thanh đó là xuất phát từ miệng cậu mà ra, màu đỏ hồng đã loan rộng toàn thân. Cố nhấc đôi tay bủn rủn vô lực lên che miệng, lại bị một cánh tay thon dài nắm lấy kéo ra sau lưng, cả đôi môi cũng bị bức ép mở rộng ra.

Lãnh Linh Dạ cúi xuống sát bên tai Mâu Thần An, phát ra âm thanh trầm thấp khêu gợi lại mang theo lửa nóng mê người:

“Kêu to một chút.” Khẽ liếm lên da thịt đẫm ướt mồ hôi, lại cảm nhận được dũng đạo vừa nóng vừa chặt kia như siết chặt thêm, ôm ấp lấy dục vọng nóng bỏng thật thoải mái, một dòng điện từ bụng bỗng tháo chạy mãnh liệt xuống bên dưới.

“A… A ngô…”

Thân hình run rẩy tiếp nhận cảm giác tê dại ở bên tai, huyệt động sau lưng cũng không ngừng co rút, đón nhận sự luật động điên cuồng của cự vật to lớn. Mâu Thần An dùng hết sức quay đầu lại, nhìn về phía nam nhân kia, lời nói mang theo hy vọng:

“Dạ, từ bỏ, em mệt mỏi quá…” Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, thầm nghĩ hiện tại chắc đã là rạng sáng rồi. Từ chiều hôm qua đến bây giờ, tình cảm mãnh liệt cứ duy trì không ngừng nghỉ khiến Mâu Thần An chỉ có một ao ướt nhỏ nhoi là được hảo hảo ngủ một giấc.

Dạ nói đây là trừng phạt cậu vì bốn năm trước dám tự tiện rời đi, nhưng mà… cậu thật sự mệt mỏi quá…

Phân thân của cậu không biết đã phóng ra dịch thể bao nhiêu lần, mật huyệt sau lưng lúc đầu còn căng sáp thì bây giờ cũng đã có thể thoái mái dung nạp trọn vẹn phân thân to lớn của y.

Tiểu huyệt đáng thương của cậu bây giờ chứa chứa đầy chất lỏng nóng rực của nam nhân, thậm chí còn tràn ra thấm ướt tấm ga giường.

*Ôi, Tiểu An đáng thương ~~~ Anh Dạ, tinh lực của anh sung mãnh quá a ~~~

Nhìn xuống đôi mắt đen đã khép nhưng vẫn còn vương vài giọt nước mắt, đôi môi sưng đỏ khẽ nhếch, phát ra âm thanh rên rỉ chứa đầy ***, da thịt ngăm đen toàn thân phủ đầy dấu hôn đỏ thẫm, đôi mắt phượng lại bừng lên một tia lửa nóng.

“Muốn nghỉ ngơi?”

Tiếng nói dịu dàng phát ra khiến Mâu Thần An sững sờ, thân thể mệt mỏi quá rồi, cậu lập tức thành thực nhẹ gật đầu, nhìn nam nhân trước mắt với vẻ hi vọng.

“Có thể, bất quá…” Nhìn chăm chú vào đôi mắt đen vì một câu nói của y mà hiện lên tia kinh hỉ, Lãnh Linh Dạ cười tà: “Chờ anh thấy đủ rồi tính sau.”

Không đợi Mâu Thần An phản ứng, đôi môi của cậu lại bị chiếm đoạt, khiến cậu chỉ có thể vô lực ngửa đầu tiếp nhận xâm nhập của nam nhân kia.

“Ngô… Ngô ân…”

Nụ hôn chấm dứt, nhìn người trước mắt còn đang nhắm mắt thở dốc, phân thân của Lãnh Linh Dạ lại một lần nữa ngẩng đầu, khao khát xâm nhập vào tiểu huyệt mê hồn kia.

“A… Dạ… Đủ rồi… Từ bỏ… Ngô…”

Đôi mắt đen dàn dụa nước mắt, nương theo luật động càng lúc càng nhanh của nam nhân mà không ngừng tuôn chảy, ướt đẫm đôi gò má ửng hồng. Đến khi một cỗ dịch thể nóng hổi bắn vào người, Mâu Thần An đã hoàn toàn ngất đi.

Trìu mến liếm đi từng giọt nước mắt trên gương mặt cậu, đôi mắt phượng hiện rõ vẻ ôn nhu, nhưng động tác của y lại vô cùng mạnh mẽ. Y tiếp tục mãnh liệt tiến công, không hề vì người trong lòng đã hôn mê mà có ý định đình chỉ lại.

Nhìn chăm chú vào đôi mắt đã khép chặt của Mâu Thần An, âm thanh lạnh băng vang lên đầy bá đạo:

“Không đủ, vĩnh viễn cũng không đủ.” Vô luận là bao nhiêu lần, y vẫn cảm thấy ko đủ. Dù biết rõ đã vượt quá giới hạn của Mâu Thần An, nhưng y vẫn không cách nào khắc chế ham muốn của bản thân.

Đợi đến khi màn đêm đã bị ánh nắng ban mai thay thế, đợi đến khi– tiếng chuông điện thoại vang lên…

Trong điện thoại là tiếng một nam nhân đang trách cứ y. Chờ hắn nói xong, y mới hỏi địa điểm cùng thời gian rồi lập tức tắt máy.

Dù chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, Lãnh Linh Dạ vẫn không thèm đếm xỉa. Nếu như không phải vì thấy Mâu Thần An có dấu hiệu sắp tỉnh giấc, y tuyệt đối sẽ bỏ mặc nó.

Cầm điện thoại trên đầu giường, y rút pin ra rồi ném sang một bên, giải quyết gọn gàng hết mọi âm thanh phiền toái.

Kéo hai chân cậu ra, để cho mật huyệt hiện lên trong tầm mắt, thấy nó đã sưng đỏ không chịu nổi, cũng không cách nào tiếp nhận thêm chất lỏng phóng ra từ phân thân của nam nhân được nữa.

“Ân… A ngô…” Mâu Thần An đang chìm trong giấc mộng, lại bị cơn đau nhức truyền đến từ sau lưng khiến cho cậu không khỏi nhíu mày, rên rỉ vài tiếng, thân thể cũng giãy dụa như muốn dị vật to lớn kia rời khỏi hậu huyệt của cậu.

Cảm nhận được cả người đã bị giam trong ***g ngực rộng lớn, Mâu Thần An hơi xúc động, dần dần hé mở đôi mắt, mờ mịch nhìn về phía trước.

“Tiếp tục ngủ.”

Âm thanh trầm thấp bên tai làm Mâu Thần An vô thức như bị mê hoặc, cậu nhắm mắt lại, một lần nữa chìm sâu vào mộng đẹp.

Thấy cậu đã ngủ say, Lãnh Linh Dạ tiếp tục làm việc mà y còn đang dang dở.

Sau một tiếng gầm nhẹ, dòng chất lỏng nóng rực bắn thẳng vào trong dũng đạo co rút. Rút ra phân thân còn đang ngập tràn ham muốn, lại ngoài ý muốn bắt gặp huyệt khẩu kia không chỉ tràn ra dịch thể mà còn kèm theo tơ máu đỏ tươi, y lập tức kéo tấm chăn tơ bao lấy thân thể trần truồng. Ném đi hình ảnh còn sót lại trong đầu, thân hình thon dài tinh kiện bước về phía phòng tắm.

Liên tục xôi nước lạnh lên người, đợi đến khi dập tắt được phần nào dục hỏa, y mới quấn một chiếc khăn tắm ở thắt lưng rồi trở ra khỏi phòng tắm.

Bước đến tủ áo, Lãnh Linh Dạ lấy ra một chiếc áo sơmi sẫm màu cùng quần tây đen. Liếc mắt nhìn người đang ngủ say trên giường, y mở ngăn kéo, lấy ra từ trong đó một hộp gốm nhỏ bằng nhung tơ.

Cầm chiếc nhẫn được đính vô số viên kim cương lấp lánh, y đeo vào ngón vô danh trên bàn tay nhỏ gầy của cậu, vuốt ve nó như một bảo vật trân quý nhất rồi lại nhịn không được đặt một nụ hôn xuống đôi môi còn đang sưng đỏ.

Liếm láp khoang miệng ướt át, tận hưởng sự mềm mại của chiếc lưỡi kia, đôi tay của y cũng không biết điều mà tiến vào bên trong chiếc chăn tơ. Ngay khi vừa chạm đến da thịt ấm áp của cậu, đôi môi đang dính liền với đôi môi của y bỗng tách ra, khuôn mặt nhu hòa đang say ngủ phát ra âm thanh bất mãn:

“Ngô… Ân…”

Âm thanh truyền đến bên tai như đánh thức lý trí của Lãnh Linh Dạ, y nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã khôi phục lại sự lạnh lùng như cũ. Lưu lại trên tờ giấy vài chữ, y lập tức bước về phía cửa ra vào.

Lãnh Linh Dạ không hề lo lắng lúc y đi ra ngoài thì Mâu Thần An sẽ tự tiện rời đi, bởi vì–

Bấm vào một dãy mật mã phức tạp, cánh cửa liền mở ra. Lãnh Linh Dạ theo thang máy đi xuống bãi đỗ xe, rồi bước vào một chiếc xe hơi thể thao màu vàng.

Khi đi qua cổng, y lấy một tấm thẻ từ ở trong bóp ra đưa cho bảo vệ, đợi bảo vệ xác minh xong, y lấy lại thẻ từ rồi lập tức lái xe về phía đường cái rộng lớn.

Hệ thống an toàn nghiêm mật như thế là để bảo đảm Mâu Thần An tuyệt đối không thể rời đi. Huống chi, trong chiếc nhẫn y tặng cho cậu còn cài thêm hệ thống định vị toàn cầu, vô luận cậu ở đâu y cũng đều có thể tìm ra được.

Bốn năm trước, chưa được y cho phép cậu đã tự tiện ly khai y. Bốn năm sau, y tuyệt đối không cho phép cậu tự tiện rời đi lần nữa.

***

Giao chiếc xe thể thao cho nhân viên khách sạn, Lãnh Linh Dạ tiến về phía căn phòng xa hoa ở phía Tây của khách sạn Lệ Hào. Còn chưa tới cửa đã nghe bên trong truyền ra tiếng người cười cười nói nói, đôi mắt phượng không khỏi xẹt qua một tia trào phúng.

Liếc mắt nhìn văn kiện trong tay, y thật hy vọng sau khi xem qua ảnh chụp bọn họ còn có thể cười được.

Mở cửa phòng ra, trong khi năm người kia còn đang kinh ngạc, y đã lạnh lùng ngồi xuống phía đối diện.

Thấy người đến là đứa con đã bốn năm không gặp, lại nhớ đến cú điện thoại lúc sáng bị cắt ngang phũ phàng, Lãnh Diệu Huy tỏ vẻ không vui, mở miệng trách cứ:

“Sao bây giờ mới đến?” Cho dù bọn họ cũng vừa đến không bao lâu, nhưng lửa giận lúc sáng làm hắn vẫn phải tìm nguyên nhân để trút ra. Hiện tại đứa con này càng ngày càng khó khống chế, thử nghĩ nếu mấy năm nữa đem xí nghiệp Lãnh thị giao cho nó, chẳng phải là càng tạo điều kiện cho nó không đem hắn để vào mắt?

Nhấp nhẹ một ngụm trà xanh, Lãnh Linh Dạ tự nhắc chính mình lát nữa khi về phải mua một ít thức ăn. Tuy trong tủ lạnh đã có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nhưng người trên giường chắc phải tới tối mới tỉnh a. Dù sao cậu cũng đã hôn mê mấy lần khi đang ở giữa chừng, chắc là mệt chết đi.

Không đếm xỉa gì đến lời răn dạy của phụ thân, Lãnh Linh Dạ mặt không biểu tình tiếp tục uống trà.

Si mê nhìn chăm chú vị hôn phu bốn năm không gặp lại càng thêm lạnh lùng mê hoặc, Diêu Quân Hạm cười cười hòa giải:

“Lãnh thúc thúc, thúc không nên tức giận, con nghĩ nhất định là Dạ có công chuyện nên mới đến muộn.”