Tô Tô

Chương 67: Em giúp anh tắm



Edit+beta: LQNN203

Trăng trên đầu cành liễu, đêm đầu tiên trở lại Lan Hạ, Ân Tô Tô đã rầm rì nức nở gần như cả đêm, để lại sáu bảy vết răng nhỏ đẫm máu trên vai Phí Nghi Chu.

Nói chuyện chính vào lúc này chẳng khác nào nói chuyện vô ích, đầu óc Ân Tô Tô hoàn toàn choáng váng.

Cô ngây ngô lại nhút nhát, bị anh ôm chặt ở trên, ban đầu thậm chí còn không biết cử động thế nào, chỉ dựa vào vai anh mà khóc, nhất quyết đòi xuống. Cũng may anh dịu dàng và kiên nhẫn với cô, đôi bàn tay to lớn ôm lấy eo cô hướng dẫn từng bước.

Khi một học sinh giỏi gặp một giáo viên giỏi, việc thành thạo các kỹ năng không khó.

Chỉ trong vòng vài phút, Ân Tô Tô đã trải qua lạc thú đáng kinh ngạc, cô vùi đầu thật sâu vào chiếc cổ ấm áp và thơm tho của Phí Nghi Chu, cuộn mười ngón chân sáng bóng của mình lại, ngọ nguậy và ngân nga trong vòng tay anh.

"Nhanh quá." Ánh mắt anh rất sâu, ôm chặt cô gái trong lòng, đôi môi mỏng hôn lên gò má đỏ thẫm của cô, cảm giác yêu thương cùng chiều chuộng trong lòng không còn biết thổ lộ nơi nào, "Bảo bối nhỏ mỏng manh."

"..." Ân Tô Tô xấu hổ đến mức không thể trả lời dù chỉ một chữ, cô giống như một con cá nhỏ được đánh bắt vào bờ, miệng hơi hé mở thở gấp, mắt không thể tập trung.

"Thích không?" Anh khàn khàn hỏi bên dái tai đỏ rực của cô.

"... Không thích." Cô trả lời. Vừa dứt lời, lại đột nhiên hô nhỏ, ngón tay thon dài ấn mạnh vào lưng anh, bấm ra mấy dấu tay màu đỏ.

Lời nói và giọng điệu của anh đều nhẹ nhàng như vậy nhưng mỗi lần lên tiếng lại hoàn toàn trái ngược, bá đạo ngang ngược, gần như đẩy cô vào tình thế tuyệt vọng.

Ân Tô Tô cảm thấy như mình sắp chết.

Cô muốn khóc thật to, nhưng lý trí còn sót lại nhắc nhở cô rằng bố mẹ đang ở sát vách, chỉ có thể há miệng cắn thật mạnh vào vai anh, đè nén mọi âm thanh mơ hồ mờ ám.

"Trẻ nhỏ nói dối sẽ bị phạt." Anh khẽ hé đôi môi mỏng, dùng lực vừa phải cắn nhẹ vào tai cô, cười nhạt, "Em tham ăn như vậy, rõ ràng là thích chết đi được."

Sau đó, não của Ân Tô Tô hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, bị anh tra tấn gần như mất hết năng lượng để thở, chỉ có thể khóc lóc làm nũng, cầu xin sự thương xót.

Nhưng sự độc ác của người đàn ông tự phụ này đã ăn sâu vào tận xương tủy, anh thích những giọt nước mắt của cô, thích tiếng khóc làm nũng quyến rũ đến cực điểm của cô, càng thích cô bị anh kéo xuống vực thẳm dục vọng, dáng vẻ điên cuồng bên bờ vực cái chết, giống như bông hoa bị gió lốc thổi trong cơn mưa lớn, đẹp như vậy, nhưng càng mong manh điêu tàn lại càng làm anh say mê.

Muốn hung hăng phá hủy.

Đến ba bốn giờ sáng, cơn bão táp tiềm ẩn trong phòng ngủ phụ cuối cùng cũng dừng lại.

Ân Tô Tô kiệt sức đến mức không cử động được ngón tay, cô ôm lấy cổ Phí Nghi Chu bằng hai cánh tay trắng nõn gầy gò, đôi gò má nóng bỏng áp sát vào một bên mặt anh, nhẹ nhàng cọ như một con mèo.

"Mệt à?" Phí Nghi Chu nghiêng đầu hôn lên trán cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giọng nói trầm đến mức khàn khàn.

"Em đoán em có thể ngủ đến chiều mai." Ân Tô Tô yếu ớt trả lời với mí mắt rũ xuống. Nói xong, cô nhéo cánh tay anh như muốn trút giận, vừa tức giận vừa nghi ngờ nói, "Hoạt động thể lực cường độ cao như vậy, anh thực sự không mệt sao?"

Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Anh không mệt, sức khỏe rất tốt."

Ân Tô Tô: "..."

Ân Tô Tô không nói nên lời. Trong những ngày chung sống này, cô đã cảm nhận sâu sắc da mặt dày không gì sánh bằng của chồng kim chủ nhà cô, im lặng một lúc, cô chợt nhớ ra chuyện anh vừa nói với mình.

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm nơi làn sương mù còn sót lại vẫn chưa tan, ngơ ngẩn nói: "Vừa rồi em nghe anh nói muốn em làm người phát ngôn của Lan Hạ?"

Phí Nghi Chu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má thanh tú của cô, đáp: "Đúng vậy."

"Nhưng... công ty của em sẽ không đồng ý." Ân Tô Tô nói với vẻ mặt có chút đau khổ, "Em đã nói với anh trước đó rồi, nhiều thương hiệu xa xỉ cao cấp có thành kiến ​​​​rất nghiêm trọng đối với các nghệ sĩ đến từ những nơi nhỏ bé, nếu không em ra mắt nhiều năm như vậy, thậm chí còn không dám ghi quê quán của mình vào bách khoa toàn thư."

Giọng điệu của Phí Nghi Chu rất tùy ý: "Tất cả tài nguyên xa xỉ cũng chỉ cần một cuộc điện thoại từ Phí Văn Phạn. Anh giới thiệu người, không có thương hiệu nào dám có ý kiến ​​​​về quê quán của cô ấy."

Ân Tô Tô sững sờ một lúc, lúc này mới phản ứng muộn màng.

Có vẻ như là sự thật!

Khi cô và Phí Nghi Chu ký thỏa thuận, chị Lương đã yêu cầu anh nhiều tài nguyên xa xỉ như vậy, theo thời điểm công ty ký hợp đồng, thời gian sắp tới sẽ có thông báo chính thức. Có cây đại thụ Phí thị này chống đỡ trên đầu, cho dù cô có nói với cả thế giới rằng mình đến từ Lan Hạ, ​​​​cũng không có thương hiệu nào dám đắc tội đến Phí gia.

Sau khi nghĩ thông suốt được điều này, tảng đá khổng lồ tích tụ bấy lâu nay trong lòng Ân Tô Tô dường như đã bị lay động, tâm trạng của cô trở nên thoải mái hơn rất nhiều, cô không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, cười nói: "Đúng vậy, những tài nguyên xa xỉ hàng đầu đó đã ký hợp đồng rồi, hơn nữa còn là lão tứ đích thân ra mặt, cho dù bọn họ biết em đến từ Lan Hạ và có thành kiến, bọn họ cũng sẽ không thể vuốt mặt không nể mũi các anh mà phá vỡ hợp đồng."

Nói xong, cô dừng lại rồi đưa ra câu hỏi đầu tiên: "Vậy theo như anh nói, muốn em dùng sức mạnh của chính mình để thay đổi Lan Hạ là ý gì?"

Phí Nghi Chu hôn cằm cô, nhẹ nhàng nói: "Anh có một ý tưởng, muốn được sự đồng ý của em."

Ân Tô Tô đỏ mặt gật đầu, nghiêm túc trả lời: "Ý tưởng gì?"

"Anh dự định trước tiên sẽ xây dựng một thành phố nghỉ dưỡng ngoài đời thực với chủ đề văn hóa cao nguyên hoàng thổ ở khu vực thung lũng Ân Oa của Lan Hạ, đến lúc đó cũng sẽ quay một số bộ video quảng cáo danh thiếp thành phố cho Lan Hạ và mời em làm nữ chính, đồng thời đàm phán cùng Cục Du lịch Lan Hạ, đề cử em trở thành đại sứ du lịch Lan Hạ." Phí Nghi Chu nói, "Các dự án nghỉ dưỡng luôn là thế mạnh của lão thất. Chỉ cần em đồng ý, anh có thể lập tức giao cho em ấy đi làm."

Kế hoạch này rõ ràng đã bắt đầu thành hình, khi người con trai cả của nhà họ Phí nói ra, Ân Tô Tô đã mở to mắt ngạc nhiên.

Làm sao cô có thể tưởng tượng được, chỉ đưa chồng kim chủ ẩn hổn của mình về quê, lại có thể mang lại hy vọng cho quê hương nghèo khó lạc hậu của mình hoàn toàn thoát nghèo, trở nên giàu có.

Đây thực sự là một bất ngờ lớn.

Ân Tô Tô nhớ lại những lời cô nghe được từ miệng Phí Nghi Chu và tiêu hóa trong mười giây mới tỉnh táo lại. Đột nhiên mũi cô đau nhức, hai mắt ươn ướt, giọng nói gần như nghẹn ngào, có chút không mạch lạc: "A Ngưng, em, em thật sự... Em thực sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào."

Phí Nghi Chu mỉm cười, môi mỏng hôn lên khóe mắt ẩm ướt của cô, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi không phải đã cảm ơn anh rồi sao?"

Ân Tô Tô bối rối, dụi dụi đôi mắt đẫm lệ, không hiểu anh nói gì: "Ý anh là sao?"

"Vừa rồi, em đã rất cố gắng để cảm ơn anh." Ánh mắt anh mơ hồ đầy hứng thú, giọng nói lười biếng tùy ý, ngón tay trượt dọc theo sống lưng mịn màng như ngọc của cô, nhẹ nhàng gãi, thấp giọng, "Quà cảm ơn này anh rất vừa ý."

"..." Ân Tô Tô nghe thấy quà cảm ơn mà anh đang nhắc đến là gì, má cô lập tức đỏ hơn, xấu hổ cắn anh một cái, lẩm bẩm nói, "Anh còn không biết xấu hổ nói nữa. Phòng ngủ của em không có phòng tắm, muốn tắm thì phải đợi đến sáng mai, nhưng em thảm quá."

Phí Nghi Chu bị cô chọc cười, khóe miệng hơi cong lên, nói: "Không sao, lát nữa anh giúp em lau sạch."

Tai Ân Tô Tô như lửa đốt, cô xấu hổ lại khó hiểu: "Anh... làm sao giúp em lau sạch được?"

Phí Nghi Chu áp môi vào tai cô, nhỏ giọng nói: "Anh có mang khăn ướt đặc biệt."

Ân Tô Tô sửng sốt, không thể tin được nói: "Anh từ xa về quê em, mang theo thứ gì đó làm gì?"

"Ngày đêm ở bên cạnh em, quyết tâm của anh bị thử thách nghiêm khắc từng phút từng giây, khó tránh khỏi có lúc mất khống chế." Phí Nghi Chu hôn môi cô, hơi nhướng mày, "Cái này không phải vừa hay có thể dùng sao."

Ân Tô Tô xấu hổ đến mức không biết phải nói gì, cô bịt miệng anh lại, đỏ mặt thấp giọng mắng: "Được rồi, bây giờ anh im miệng ngay, đừng để em nghe thấy mấy lời bậy bạ của anh nữa!"

*

Một tuần nghỉ phép ở Lan Hạ nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã đến buổi chiều ngày thứ Bảy.

Trước khi rời nhà, hai mẹ con Ân Tô Tô và Trương Tú Thanh đang thu dọn hành lý trong phòng ngủ, nhìn những túi lớn nhỏ đựng các loại đặc sản nhét vào vali, Ân Tô Tô vừa cảm động vừa buồn cười, nhìn mẹ cô bất lực nói: "Mẹ, lần trước mẹ đến thủ đô mang cho con nhiều thứ như vậy, về đây lại mang theo vali đầy ụ, sao con ăn hết được."

"Bây giờ con đi, không biết khi nào mới về." Nghĩ đến con gái sắp rời xa mình, trong lòng Trương Tú Thanh chua xót, bà quay mặt đi lau nước mắt không để lại dấu vết, hít hít mũi nói: "Mẹ chuẩn bị cho con toàn là đồ ăn con thích, còn có một số thứ ở thủ đô không mua được. Con và tiểu Phí hiện tại sống hai người, để đấy từ từ ăn từ từ dùng."

Ân Tô Tô biết mẹ quan tâm đến mình không nỡ xa, trong lòng cô ấm áp, cô vươn tay ôm mẹ, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, năm mới chúng con sẽ về, chỉ có mấy tháng nữa thôi. Nếu mẹ nhớ con quá thì đến thủ đô với con ở lại một thời gian cũng được, dù sao ở lại quê cũng không có việc gì làm."

Nghe vậy, Trương Tú Thanh hơi giật mình, bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi lời đề nghị của con gái mình. Nhưng sau khi suy nghĩ hai giây lại cảm thấy có gì đó không ổn, cười nói: "Thôi, con lớn như vậy rồi, hiện tại lại có chồng sắp cưới, mẹ đi theo con chẳng phải giống như kỳ đà sao, phiền người. Hơn nữa, mẹ đi rồi, bố con ở quê một mình sẽ cô đơn biết bao."

Ân Tô Tô phì cười trêu chọc: "Con hiểu rồi, mẹ, không phải mẹ sợ làm phiền người, căn bản là không thể sống thiếu bố con."

Trương Tú Thanh và Ân Tự Cường quen nhau từ khi còn trẻ, đã ở bên nhau mấy năm, mối quan hệ vợ chồng luôn hòa hợp, những lời của Ân Tô Tô hoàn toàn là sự thật.

Trương Tú Thanh có chút xấu hổ, tùy tiện mắng con gái một câu rồi tiếp tục giúp bảo bối thu dọn đồ đạc.

Thời gian trở về Bắc Kinh theo lịch trình của Ân Tô Tô và Phí Nghi Chu là lúc bốn giờ chiều, sau bữa trưa, hai người cùng xem TV với hai trưởng bối Ân gia một lúc, sau đó liền lên đường trở về Bắc Kinh.

Phí Nghi Chu không muốn phiền hai trưởng bối tiễn mình nên đặc biệt báo cho Hà Kiến Cần phái xe đến đón, vốn dĩ mọi chuyện đã sắp xếp xong, nhưng đến lúc phải rời đi, Trương Tú Thanh thật sự không nỡ xa con gái nên bà đề nghị đưa hai người ra sân bay.

Vợ nói muốn đưa, nên đương nhiên Ân Tự Cường cũng muốn tiễn.

Sự thay đổi tạm thời này đồng nghĩa với việc bố Ân và mẹ Ân phải ngồi xe do trợ lý Hà sắp xếp để ra sân bay, Ân Tô Tô rất lo lắng về điều này, sợ khi rời khỏi cổng tiểu khu sẽ nhìn thấy chiếc siêu xe mang biển số bốn con số cao ngất trời.

Lo lắng đi xuống lầu nhìn, thấy chiếc xe chuyên dụng đậu trước cửa mới yên tâm đôi chút.

Trợ lý Hà quả thực là thông dịch viên có năng lực và quan trọng nhất bên cạnh con trai cả của Phí gia, để thực hiện chiến lược "giả nghèo" của ông chủ Lan Hạ trong chuyến đi, anh ta cố ý chỉ chuẩn bị một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz, so với Rolls-Royce Phantom hay Maybach, thực sự rất đơn giản.

Nhưng ai có thể ngờ rằng chỉ chiếc xe thương vụ được bán với giá trăm vạn này vẫn khiến Ân Tự Cường và Trương Tú Thanh sợ hãi.

Trước khi lên xe, Trương Tú Thanh nhìn chằm chằm vào chiếc xe thương vụ, không nhịn được đưa tay kéo cánh tay con gái bên cạnh, thấp giọng nói: "Chỉ đi ra sân bay thôi, tùy ý gọi một chiếc xe không phải được rồi sao, sao tiểu Phí lại thuê một chiếc Mercedes-Benz lớn thế này, có phải là quá lãng phí không?"

Ân Tô Tô nghe vậy, cảm thấy xấu hổ, nghĩ thầm chỉ chiếc Mercedes-Benz này đã dọa mẹ choáng váng, nếu sau này nhìn thấy chiếc Phantom trị giá hai trăm triệu của đại công tử, chẳng phải bà sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ sao.

Cô ho hai tiếng, thấp giọng nói: "Không sao đâu mẹ. Phí Nghi Chu thực ra tương đối giàu có."

"Giàu có đến đâu cũng không thể lãng phí như thế được." Trương Tú Thanh lẩm bẩm một mình, không nói gì thêm.

Sau khi lên xe, Ân Tự Cường và Phí Nghi Chu ngồi ở giữa xe thương vụ.

Ân Tự Cường quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng như ngọc của con rể tương lai, sau đó nhìn vào nội thất và các chi tiết của chiếc xe chuyên dụng này, cuối cùng nhớ lại lời mà con rể tương lai của mình đã nói mấy ngày trước về "đầu tư xây dựng", trong lòng ông thực ra đã có một số suy đoán.

Nhưng dù sao ông cũng là người làm việc trong hệ thống mấy chục năm, cho dù có nhận ra điều gì đó, Ân Tự Cường cũng không biểu hiện ra ngoài, vẫn bình tĩnh nhìn thấu mà không nói gì.

Mãi cho đến khi đưa con gái và con rể đến nhà ga rồi trở về nhà, Ân Tự Cường mới theo vào bếp, ngập ngừng nói với người vợ đang bận nấu cơm tối: "Tú Thanh, theo anh thấy, đứa con rể này của chúng ta không phải là người đơn giản chút nào."

"Sau khi tiếp xúc mấy ngày, cảm thấy cậu ấy khác với những đứa trẻ được nuôi dưỡng trong các gia đình bình dân như chúng ta, cư xử rất có quy củ." Trương Tú Thanh ngừng động tác, quay lại nhìn chồng mình, vẻ mặt rất ngạc nhiên, "Anh có để ý dáng vẻ tiểu Phí ăn cơm không, không nhanh không chậm, ung dung nhàn nhã, đúng là cảnh đẹp ý vui."

Ân Tự Cường mím môi dưới, nói: "Mấy ngày trước cậu ấy nói với anh, muốn đầu tư xây dựng ở Lan Hạ, giúp Lan Hạ thoát nghèo. Lúc đó anh vẫn còn buồn bực, nghĩ chàng trai trẻ này đang khoác lác. Càng thân thiết với cậu ấy, anh càng cảm thấy cậu ấy thực sự có năng lực như vậy."

"Ồ, nhìn ra là một chàng trai tốt." Trương Tú Thanh là một bà nội trợ, bà không quan tâm đến sự phát triển của thành phố và việc xây dựng quê hương, chỉ hy vọng con gái mình sẽ được bình yên và hạnh phúc. Bà cười, nói: "Chỉ cần nhân cách tốt, tấm lòng nhân hậu, đối xử tốt với Tô Tô của chúng ta thì giàu hay nghèo không quan trọng."

Ân Tự Cường lại cau mày nói: "Tiểu Phí trông giống như con cái của gia đình danh môn. Kiểu gia đình này là 'hào môn' chân chính, nhiều anh chị em, chuyện khác anh không lo lắng, chỉ sợ kết cấu gia đình cậu ấy quá phức tạp, sau khi Tô Tô gả vào sẽ chịu oan ức."

"Chẳng lẽ có thể giống như những gì được chiếu trên TV, ngươi lừa ta gạt tranh đấu gay gắt?" Trương Tú Thanh nghĩ đến bộ phim truyền hình dài tập lúc tám giờ mà bà đã xem trước đó, cười: "Không thể nào đâu."

Ân Tự Cường thở dài, "Hy vọng là anh lo lắng nhiều, cũng hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp với con gái chúng ta."

*

Người nắm quyền nhà họ Phí đương nhiên rất kiên quyết với lời hứa của mình, tất cả những lời hứa mà anh đưa ra với vợ và bố vợ đều dần dần được thực hiện trong vòng một tuần sau khi Phí Nghi Chu trở về Bắc Kinh.

Bên phía chính phủ Lan Hạ, trợ lý đã Hà đích thân liên lạc, khi chính quyền Lan Hạ nghe tin có một công ty lớn sắp xây dựng khu nghỉ dưỡng, họ vui mừng khôn xiết, lập tức thành lập một đội đặc biệt tại Cục Văn hóa và Du lịch chủ trì kết nối, phối hợp toàn diện để lập kế hoạch.

Mặt khác, thất thiếu gia nhà họ Phí cũng được anh cả triệu tập, vội vã tới thư phòng Phí trạch ở khu Nam Tân vào đêm cuối tuần.

Phí Vân Lãng có một số khu nghỉ dưỡng trên khắp thế giới, tất cả đều là những trường hợp thành công, khi biết anh trai mình chuẩn bị xây dựng một thành phố nghỉ dưỡng ở Lan Hạ, ​​người con trai thứ bảy lúc đầu không có phản ứng gì, anh ta cau mày suy nghĩ mới chợt nhận ra: "À, Lan Hạ, có phải thành phố nghèo khó có một quận và ba huyện phía Tây Bắc không ạ?"

Phía sau bàn làm việc, Phí Nghi Chu vừa mới xử lý xong đống tài liệu, anh tháo kính ra, nhắm mắt lại, nhéo lông mày nói: "Ừ."

Trả lời xong, trong lòng đại thiếu gia dâng lên một cảm giác kinh ngạc hiếm thấy, nhướng mi liếc nhìn em trai mình, nói với giọng điệu lãnh đạm: "Thất thiếu gia luôn nhìn xa trông rộng, khi học đại học đã bắt đầu kinh doanh ở nước ngoài, mọc lên như nấm, hô mưa gọi gió, vậy mà cũng biết về 'Lan Hạ', đáng khen ngợi."

Phí Vân Lãng đơn thuần thì đơn thuần, đầu óc linh hoạt, tâm tư cũng rất sáng suốt, tự nhiên lập tức nghe được anh cả đang vòng vo giễu cợt anh ta.

Phí Vân Lãng nghẹn ngào, gãi gãi trán ngượng ngùng nói: "Anh cả, anh đừng chỉ trích em. Lúc trước em muốn khởi nghiệp, bố chỉ cho em 50 triệu đô la Mỹ vốn khởi nghiệp, nói nếu không thành công liền bắt em ngoan ngoãn về Bắc Kinh làm việc cho anh, em một lòng một dạ xây dựng khu nghỉ dưỡng, lại không có kinh nghiệm nên áp lực rất lớn. Như chúng ta biết đó, khu vực càng phát triển thì càng nổi tiếng, ngành du lịch cũng càng phát triển, các thành phố như Lan Hạ của Trung Quốc quá lạc hậu, em là người mới ra đời, thực sự không dám thử nước, nếu lãng phí 50 triệu, có lẽ bây giờ em chỉ có thể ở trong phòng tư liệu gửi tài liệu cho anh."

"Bây giờ em đã làm rất tốt một số dự án nghỉ dưỡng, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm." Phí Nghi Chu nói với giọng điệu bình tĩnh và thoải mái, "Bây giờ giao vấn đề của thành phố nghỉ dưỡng thung lũng Ân Oa của Lan Hạ cho em, không được tỏ ra rụt rè."

Thất thiếu gia kính trọng anh cả từ tận đáy lòng, theo lý anh ta sẽ không dám làm trái mệnh lệnh của anh cả. Nhưng nói đến du lịch Lan Hạ, thành thật mà nói, Phí Vân Lãng thực sự cảm thấy không chắc chắn.

Phí Vân Lãng thở dài, trầm giọng nói: "Anh cả, anh cũng từng tới Lan Hạ rồi, cũng đã nhìn thấy nơi đó như thế nào. Anh thật sự cho rằng có thể làm du lịch sao?"

"Nhiệm vụ giao cho em, làm thế nào là chuyện của em, tiền không thành vấn đề, anh chỉ quan tâm kết quả." Ánh mắt Phí Nghi Chu rơi vào trên mặt em trai út, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nói, "Muộn rồi, em về đi."

Vẻ mặt Phí Vân Lãng như đưa đám, không nói gì nữa chỉ đáp: "... Vâng."

Nói xong, thất thiếu gia quay người đẩy cửa thư phòng ra, đi đến sảnh thang máy ấn nút xuống, đợi một lúc, anh ta thấy cửa thang máy lại mở ra, một người đàn ông cao lớn mặc chiếc áo len độ nét cao màu thanh long, dáng vẻ tất nhiên là rất đẹp, mang theo chút khí chất yuppie* bất cần đời.

*Thuật ngữ yuppie xuất hiện vào những năm 1980, được sử dụng để chỉ những người trẻ tuổi có chuyên môn ở thành thị, những người thành công trong kinh doanh và rất giàu có.

Phí Vân Lãng sững sờ khi nhìn thấy mỹ nam thanh long này, buột miệng nói: "Anh tư? Sao anh cũng chạy tới chỗ này của anh cả?"

"Sếp triệu tập, ai dám không tới chứ." Phí Văn Phạn lặng lẽ thở dài, liếc nhìn lão thất, lại liếc nhìn về phía thư phòng, cúi người hạ giọng: "Nghe nói anh cả muốn xây dựng một thành phố nghỉ dưỡng văn hóa cao nguyên hoàng thổ ở Lan Hạ, em đến giải quyết công việc đúng không?"

Phí Vân Lãng khóc không ra nước mắt, chỉ nói: "Vâng."

"Chậc chậc, đáng thương." Phí Văn Phạn lắc đầu thở dài, "Không biết cọng dây thần kinh nào của anh cả chúng ta lắp sai. Nơi thâm sơn cùng cốc đó thì có gì chứ."

Phí Vân Lãng suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh biết đấy, anh cả đi theo ông nội làm từ thiện nhiều năm như vậy, chắc là anh ấy chỉ muốn giúp đỡ một chút thôi. Dù sao anh ấy nhiều tiền, anh ấy đầu tư, cho dù bỏ tiền ở nơi nghèo nàn cũng có thể kiếm bộn tiền."

Hai anh em trò chuyện xong rồi tạm biệt đơn giản, một người bước vào thang máy, chuẩn bị về nhà để tập hợp cả nhóm bàn bạc kế hoạch, người còn lại vuốt tóc hắng giọng, thu lại vẻ mặt lấc cấc rồi nghiêm trang bước vào thư phòng.

"Anh cả." Phí Văn Phạn đi đến bàn làm việc và chào một cách chân thành và cung kính.

Phí Nghi Chu đang trả lời email trên máy tính, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu sáng đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của anh, tăng thêm vẻ lạnh lùng. Nghe Phí Văn Phạn gọi, anh cũng không ngước mắt lên mà nói với giọng điệu thờ ơ: "Trợ lý Hà hiện đang liên hệ với Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ, chuẩn bị quay một số bộ video quảng cáo danh thiếp thành phố, em phụ trách nữ chính trong video quảng cáo là chị dâu của em, ngoài ra không có yêu cầu nào khác."

Phí Văn Phạn nghe xong sửng sốt hai giây, sau đó giơ tay gãi gãi trán, nghi hoặc hỏi: "Anh, sao gần đây anh đột nhiên quan tâm đến Lan Hạ như vậy?"

Ngón tay thon dài của Phí Nghi Chu gõ nhẹ trên bàn phím, thản nhiên trả lời: "Hai lý do, em muốn nghe cái nào?"

Phí Văn Phạn: "..."

Phí Nghi Chu bị câu hỏi lựa chọn này làm cho sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "Em có thể nghe hết được không?"

Người con cả vẫn không ngước mắt lên, bình tĩnh đáp: "Lý do thứ nhất, ông nội luôn dạy chúng ta, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn. Đóng góp cho sự phát triển của đất nước là khuyên răn của Phí thị, một khắc anh cũng không dám quên."

Tứ thiếu gia thực sự rất kính phục và ngưỡng mộ anh trai vì những kế hoạch lớn và ý tưởng lớn của mình.

Phí Văn Phạn nhìn Phí Nghi Chu với ánh mắt tôn trọng và ngưỡng mộ mãnh liệt, anh ta vô cùng kinh ngạc, hỏi: "Vậy lý do thứ hai là gì ạ?"

Người con trai cả nói tiếp: "Lý do thứ hai, Lan Hạ là quê của chị dâu em. Anh muốn cô ấy tận mắt chứng kiến, tạo ra sự lột xác của vùng đất đó, để cô ấy tự hào, lấy lòng cô ấy."

*

Hai ngày sau, mọi hợp đồng trong tay Lương Tịnh đã hoàn tất, "Phàm độ" chuẩn bị bấm máy, nhiều tên tuổi lớn quốc tế đã chính thức công bố người phát ngôn cho mùa phim mới - Ân Tô Tô.

Chưa đầy mười phút sau khi thông báo chính thức, tên của Ân Tô Tô một lần nữa lọt vào top hot search trên Weibo.

Cư dân mạng ăn dưa đã bị sốc và bàn tán, các mục liên quan đột nhiên bùng nổ.

Cư dân mạng 1: ? ? ? Trời ơi, tất cả các thương hiệu lớn đều đưa ra thông báo chính thức như thể đã hẹn, hôm nay là ngày 30 tháng 10. Liệu ngày này sau này có trở thành "Lễ Tô Tô" không? [cười khóc]

Cư dân mạng 2: Ngôi sao mờ nhạt cũng có mùa xuân rồi, nhưng kể từ khi Tần Viện tạo nên cú lội ngược dòng lớn và rút lui khỏi vòng tròn, tài nguyên của Ân Tô Tô dường như đã tăng lên thì phải, kỳ lạ [ăn dưa]

Cư dân mạng 3: Ôi trời, có tin tức nói Ân Tô Tô đang hẹn hò với một người đàn ông giàu có nên đó là lý do cô ấy trở nên nổi tiếng. Trước đây tôi không tin, xem chương trình tạp kỹ của cô ấy thấy cô ấy là một cô gái nhỏ rất chân thật và đáng yêu, bây giờ có hơi tin...

Cư dân mạng 4: Phía sau Ân Tô Tô có ông chủ mỏ, mọi người trong vòng đều biết, tôi nghe nói cô ấy vì để có được tài nguyên còn bị ông chủ mỏ chơi đến nỗi nhập viện, đúng là sẵn sàng trả giá mà.

Cư dân mạng 5: ? Lầu trên có bệnh à? Bạn núp dưới gầm giường Ân Tô Tô hay gì?

Cư dân mạng 6: Để tôi xem ai lại nói xấu chị gái tôi nữa? Các fan của Tần Viện đừng TM nhảy nhót lung tung nữa được không, chính chủ nhà mấy người đã bị phong sát rồi, cho dù có hắt bao nhiêu nước bẩn vào chị gái tôi thì chủ nhà mấy người không quay lại được đâu. Tích chút đức đi OK?

Cư dân mạng 7: Fans của Ân Tô Tô mới thật sự não tàn đúng không, chống lưng rõ ràng như vậy không nhìn ra à? [ngoáy mũi]

Cư dân mạng 8: Người đẹp muốn kỹ năng diễn xuất có kỹ năng diễn xuất, muốn dung mạo có dung mạo, chống lưng NM* thì có [cười]

*Từ chửi bậy, nghĩa là cmm.

Cư dân mạng 9: Tôi đã gặp Ân Tô Tô ở sân bay, thực sự rất dễ gần và rất thích cười, vô cùng bình dị gần gũi, người không biết thì đừng nói bậy được không?

Cư dân mạng 10: Người qua đường cũng cho rằng Ân Tô Tô có thể có hậu đài. Nhưng như vậy thì sao, khuôn mặt của cô ấy thực sự rất đẹp, nếu nhìn cô ấy thường xuyên hơn tôi nghĩ mình có thể kéo dài tuổi thọ thêm ba bốn năm nữa. Mỹ nữ thì nên diễn nhiều hơn, nên nhiều đại ngôn hơn, giúp mọi người rửa mắt [OK]

...

Cư dân mạng bàn tán rất nhiều.

Nhìn những bài đăng mới liên tục xuất hiện trên quảng trường, Ân Tô Tô vừa tắm xong nhướng mày, không để tâm lắm cắt cửa sổ Weibo, sau đó mở một game di động thú cưng dễ thương, bắt đầu cho heo con điện tử ăn.

Không lâu sau, WeChat nhận được một tin nhắn mới.

Ân Tô Tô mở ra xem thì thấy người gửi là chị Lương, viết: [Thời gian khai máy của "Phàm độ" đã được xác định. Địa điểm khai máy sẽ là hẻm núi Hàn Sơn vào ngày 10 tháng sau.]

"Phàm độ" của Khương Thành Văn được quay ở ba tỉnh và bảy thành phố ở Trung Quốc, phông xanh được sử dụng cho các hiệu ứng đặc biệt, các phần nội dung còn lại đều được quay ở địa điểm thực, đây là một tác phẩm thực sự chân thành.

Chuẩn bị tiến tổ "Phàm độ" và nhận được sự hướng dẫn của đạo diễn nổi tiếng, Ân Tô Tô cảm thấy hơi phấn khích, cô nhanh chóng gõ phím và gửi tin nhắn trả lời cho chị Lương: [Đã nhận được!]

Tin nhắn này vừa được trả lời, cửa phòng ngủ chính đã bị từ bên ngoài đẩy ra.

Ân Tô Tô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cao lớn mặc vest đi giày da từ cửa bước vào, sau khi bước vào, anh bước vào phòng thay đồ đầu tiên, cởi áo khoác vest, tháo chiếc Patek Philippe trên cổ tay rồi cho vào trong tủ đồng hồ, tiện đà bước ra ngoài chậm rãi đi về phía cô.

Phí Nghi Chu ngồi nghiêng ở mép giường, vươn tay ôm cô gái nhỏ trên giường đặt lên đùi, không nói gì mà chỉ nhắm mắt lại, sống mũi cao thẳng nhẹ nhàng hít hà hơi ẩm trên mái tóc đen của cô.

Mặt Ân Tô Tô hơi đỏ, cô ngoan ngoãn như một con mèo con trong vòng tay anh, giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má và đôi mày lạnh lùng của anh, hỏi: "Sao hôm nay anh về muộn vậy?"

"Có một cuộc họp." Cuối năm công ty có rất nhiều việc, anh đã bỏ rất nhiều công việc trong chuyến đi Lan Hạ một tuần, Phí Nghi Chu những ngày này thường xuyên tăng ca, giọng nói khàn khàn, lộ ra một chút mệt mỏi không dễ phát hiện.

Cảm nhận được sự mệt mỏi của anh, Ân Tô Tô ngoan ngoãn im lặng chịu khó làm gối cho anh. Hai tay ôm lấy cổ anh, vuốt ve gáy anh một cách nhẹ nhàng và chậm rãi.

Họ im lặng ôm nhau, bầu không khí ấm áp và hòa hợp đến khó tả.

Tuy nhiên, bầu không khí ấm áp và hài hòa này đột nhiên thay đổi khi chưa kéo dài được năm phút.

"..." Cảm nhận được bàn tay của anh luồn vào dưới gấu áo, véo quả mọng một cách chính xác, Ân Tô Tô run lên không thể kiểm soát, nhiệt độ trên má cô càng tăng cao. Cô hoảng hốt dùng hai tay ấn vào cổ tay thon gầy rắn chắc của anh, xấu hổ phản đối: "Anh còn chưa tắm, muốn làm gì?"

"Em." Người đàn ông lười nhác trả lời, tự nhiên vén vạt áo của cô lên.

"..."

Khi bị đầu lưỡi anh quấn lấy, Ân Tô Tô khẽ rên lên, não cô sắp nổ tung nên chỉ có thể ôm anh chặt hơn.

Phí Nghi Chu uể oải ăn cô, như đang chơi đùa, đóng mở đôi môi mỏng kề sát làn da cô, mỗi hơi thở anh thở ra đều khiến cơ thể cô run rẩy.

Lòng bàn tay với vết chai mỏng cọ vào trái bưởi mật, Phí Nghi Chu kiềm chế bình tĩnh nói: "Hôm nay có một cuộc họp, em có biết trong lúc họp anh đã nghĩ đến điều gì không?"

Không đời nào Ân Tô Tô có thể trả lời lời anh. Hai cổ tay mảnh khảnh của cô bị bắt chéo sau lưng, hai má đỏ bừng, nước mắt trào ra khóe mắt, thân thể bị ép về phía trước, gần như đẩy mình vào miệng anh.

"Em tặng anh món quà quý giá nhất, anh cũng giúp Lan Hạ." Phí Nghi Chu hôn cô, "Anh suy nghĩ em có hài lòng với điều này hay không."

"Em hài lòng, em thực sự biết ơn anh..." Giọng Ân Tô Tô hoàn toàn không ổn định, gần như sắp khóc, "Nhưng anh có thể bình tĩnh chút không, buông em ra, đi tắm trước."

Phí Nghi Chu nghe vậy, dừng lại, suy nghĩ hai giây, khẽ gật đầu nói: "Được."

Tuy nhiên không chờ Ân Tô Tô cảm thấy nhẹ nhõm, cô đã nghe thấy anh lười biếng tự nhiên nói tiếp: "Nhưng có một điều kiện."

"Điều kiện gì?"

"Anh muốn em giúp anh tắm."

Ân Tô Tô: "..."

*****

Editor: Ba Phí đúng là cầm thú đội lốt người mà:))