Tình Yêu Vị Bơ

Chương 14: Lần sau mang kính đi học



Edit: Yatloml.

Thấy Hứa Phóng nhìn chằm chằm vào điện thoại suốt ngày, Trương Hạc, bạn cùng phòng ngồi bên cạnh không khỏi nghiêng người nhìn rồi ghen tị nói: "Có bạn gái có khác, xem điện thoại 24/24... "

Anh chưa kịp nói xong thì đột nhiên nhìn thấy nội dung trên màn hình, trong tiềm thức mắng: "Fuck, cái mẹ gì thế này?"

Hứa Phóng nhướng mày, không nói gì, tắt màn hình điện thoại di động, đặt lên bàn, ăn mì bò trước mặt, mặt không chút thay đổi.

Trương Hạc cũng nhìn bữa sáng trước mặt, trong bụng trào lên từng đợt, dường như có thứ gì đó trào lên trong cổ họng. Anh quay đầu nhìn Hứa Phóng, ngón tay run lên, anh không thể tin được: "Cậu sao ăn được vậy?"

Hứa Phóng không dừng đũa, không ngước mắt lên, không hề lay chuyển trước câu nói của anh.

"Ngươi muốn ăn thì tự mình làm."

"..." Trương Hạc bị nói như vậy sửng sốt, lập tức nói: "Không có! Tôi nói cậu nhìn bức ảnh đó lâu như vậy, không cảm thấy buồn nôn sao?!"

Nghe vậy, Hứa Phóng đột nhiên có phản ứng, dừng lại, chậm rãi nói "À", lại cầm điện thoại lên, gửi cho Lâm Hề Trì một câu: [Đẹp. 】

Trương Hạc: "..."

Hãy tha thứ cho tôi vì đã không hiểu thế giới của những người yêu nhau.

Không lâu sau, Hứa Phóng nói thêm hai chữ: [Cái rắm. 】

Nhìn thấy hai chữ này, vẻ mặt của Trương Hạc hài lòng hơn một chút, nhưng lại lắc đầu, nói: "Giọng điệu của cậu nên tức giận hơn, nếu không lần sau cô ấy sẽ còn gửi cho cậu."

Hứa Phóng không nhúc nhích, chỉ nhẹ giọng nói: "Ừ."

Sau bữa tối, Lâm Hề Trì trở về ký túc xá, cất hết sách vào cặp vào ký túc xá. Cô không biết mấy giờ mới có thể rời khỏi phòng họp, vì vậy cô chỉ tắm đơn giản rồi đi ra ngoài.

Bảy giờ tối, dòng người vào quán ăn đã giảm đi rất nhiều, chỉ còn lác đác vài cặp ngồi ở một vài khu vực.

Lâm Hề Trì đã đến điểm hẹn vào đêm qua.

Lúc này, chỉ có năm người đến, đó là Vu Trạch và Hà Nho Lương, cùng ba cô gái khác từ bộ phận. Ba cô gái ngồi thành một hàng, Vu Trạch và Hà Nho Lương ngồi đối diện với họ.

Ở vị trí này, Lâm Hề Trì không còn cách nào khác là bước tới và ngồi bên cạnh Hà Nho Lương.

Một số người chào hỏi, và sau đó tiếp tục thảo luận về kỷ luật và quy trình của trò chơi bóng rổ, v.v.

Vu Trạch nghịch máy tính trước mặt, lôi cuốn sổ kế hoạch trận đấu bóng rổ của sinh viên năm nhất ra cho họ xem, rồi nói: "Quy trình chung cũng tương tự, nên cuốn kế hoạch này thực ra khá dễ làm."

Lâm Hề Trì cũng bật máy tính.

Hà Nho Lương cũng khác thường, nhìn vào máy tính rất nghiêm túc, đã bắt đầu viết chủ đề của sự kiện. Những người khác cũng phân chia công việc, mọi người chưa kịp đến thì kế hoạch đã gần như hoàn thành.

Vài người có lớp vào buổi tối, đến mười giờ thì nhân tài của cả khoa cùng nhau tụ họp.

Sau đó, Vu Trạch bắt đầu phân công nhiệm vụ: "Tuyên truyền và địa điểm là những phòng ban khác chịu trách nhiệm. Trường tổng cộng có sáu khoa, chúng ta có mười ba người, chia thành sáu nhóm hai người. Bởi vì khoa kỹ thuật có ngành nên ba người. "

"Vậy thì A Bằng và tôi phụ trách Thông tin."

"Nhóm phó Ôn cùng..."

...

...

" Ban Kỹ thuật, Trì Trì, A Lương và Thiệu Văn."

Ban Kỹ thuật có tổng cộng tám khoa, Lâm Hề Trì phụ trách hai khoa, hai người còn lại chỉ phụ trách sáu khoa còn lại.

Lâm Hề Trì phụ trách hai khoa Kỹ thuật Kiến trúc, Khoa học Vật liệu và Kỹ thuật. Bản đăng ký đã được gửi đến, và số lượng người trong mỗi đội chỉ giới hạn khoảng bảy đến mười lăm người.

Khoa Kỹ thuật có nhiều sinh viên nam nên đơn đăng ký vào hai khoa chỉ có đúng mười lăm người.

Lâm Hề Trì mở một tài liệu và nhập tất cả thông tin của những người này vào máy tính. Khi nhập thông tin của khoa Kiến trúc và Kỹ thuật, cô thấy người đứng thứ ba trong danh sách là Hứa Phóng.

Cô chớp mắt, cúi đầu gửi tin nhắn cho Hứa Phóng: [Cậu tham gia trận bóng rổ của sinh viên năm nhất sao? 】

Hứa Phóng nhanh chóng trả lời: [Ừ. 】

Lâm Hề Trì: [Vậy thì cậu biết giải thưởng của đội chiến thắng là gì không? 】

Hứa Phóng: [Tôi không biết. 】

Lâm Hề Trì: [Mỗi người trong đội có một chiếc xe đạp! Tôi đã nhìn thấy nó! Siêu đẹp!!! 】

Lâm Hề Trì: [Thí Thí, nếu cậu thắng thì tặng tôi giải thưởng đi. 】

Hứa Phóng: [Ừ. 】

Hứa Phóng: [Không tiễn. 】

"..."

Lúc này, vài người bạn cùng phòng vẫn đang ngủ trưa.

Lâm Hề Trì không thèm mắng Hứa Phóng nữa, cô duỗi eo kiểm tra thông tin vừa ghi lại trước khi gửi cho Hà Nho Lương. Sau đó, họ liên hệ với bộ phận thể thao của từng bộ phận và yêu cầu họ cử một người đến bốc thăm.

Chờ cho đến khi cuộc rút thăm kết thúc thì mới tiếp tục với phần còn lại của công việc.

Bởi vì buổi chiều vẫn còn có lớp thể dục, Lâm Hề Trì nằm trên bàn ngồi nghỉ một lát.

Lịch học của Lâm Hề Trì ban đầu được chọn ngẫu nhiên, nhưng sau đó cô đã điều chỉnh một phần cho trùng giờ với các bạn cùng phòng, chẳng hạn như giờ học thể dục. Cả bốn người đều chọn thời gian vào chiều thứ Năm.

Lớp giáo dục thể chất của sinh viên năm nhất là lớp trải nghiệm, tức là thử các loại môn thể thao, sau đó mới chính thức chọn vào học kỳ hai.

Địa điểm lớp học là trên sân chơi, xung quanh không có bóng râm, lúc 5 giờ chiều mặt trời vẫn còn rất gắt, trong chốc lát, Lâm Hề Trì suýt chút nữa tưởng rằng mình đã trở lại huấn luyện quân sự.

Giáo viên thể dục trực tiếp chọn nam sinh cao nhất làm ủy viên ban thể thao, sau khi xác nhận tất cả mọi người đã đồng ý, ông yêu cầu thành viên ban thể thao dẫn họ chạy hai vòng để khởi động.

Bài học này là về bóng đá.

Giáo viên chia lớp học 50 người thành 5 đội theo tỉ lệ nam nữ. Cỏ nhân tạo được chia thành nhiều mảnh, các hoạt động của mỗi đội đều nằm trong khu vực này.

Vì hầu như môn thể thao nào cũng phải thử sức một lần, bài giảng của giáo viên không bài bản, buông lỏng quản lý nên ít người nghe.

Trên sân cỏ, một nhóm người cơ bản đang chạy xung quanh đuổi theo một quả bóng.

Lâm Hề Trì tình cờ cùng nhóm với Nhiếp Duyệt, cô chạy ra ngoài đội không biết xấu hổ cướp lấy bóng của người khác, vì vậy về cơ bản cô ấy chưa bao giờ chạm vào bóng. Nhưng cô cũng không có hứng thú nên chỉ đứng nhìn.

Cuối cùng, là Nhiếp Duyệt gọi cô đến: "Trì Trì! Cùng nhau chơi đi!"

Đến đây, phần lớn sự nhiệt tình của mọi người đã tiêu tan, thậm chí có người còn quay lại sân ga để uống nước, nghỉ ngơi.

Nhiếp Duyệt đưa quả bóng cho cô ấy và cười nói: "Cá đi, cá một bữa đi! Mình là thủ môn. Mình chụp được bóng cậu mời mình ăn, không chụp được mình sẽ mời cậu."

Lâm Hề Trì suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Mình sẽ là thủ môn."

"Cũng được, nhưng phải cẩn thận kẻo ngã." Nhiếp Duyệt dặn dò, "Ngã trên cỏ nhân tạo đau lắm. Mình đã thử một lần rồi."

Lâm Hề Trì chào hỏi, cũng có hứng thú, chạy nhanh đến mục tiêu. Khi cô định bảo Nhiếp Duyệt bắt đầu, cô đột nhiên bị phân tâm, nhận thấy Hứa Phóng đang đi về phía này, cùng với một nam sinh. Hai người không biết tới đây làm gì.

Cô cũng không biết anh đến khi nào.

Lâm Hề Trì chú ý đến một lúc, từ khóe mắt cô thoáng thấy một quả bóng bay về phía mình, hơi thở ngưng trệ, theo bản năng né sang một bên. Kết quả không cẩn thận chân trái trên chân phải ngã xuống đất.

Như lời Nhiếp Duyệt, rất đau.

May mà hôm nay đến lớp thể dục, Lâm Hề Trì cố ý mặc quần tây, cho nên bây giờ chỉ có khuỷu tay bị trầy xước, tê rần vì đau.

Lâm Hề Trì nhìn về phía Nhiếp Duyệt, phát hiện ra rằng quả bóng vẫn còn ở dưới chân cô ấy.

Cách đó không xa, một nam sinh chạy tới muốn kéo Lâm Hề Trì lên, trên mặt lộ ra vẻ hối lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không cẩn thận đá vào bên này."

Thấy cô ngã, Nhiếp Duyệt cũng chạy đến, vội vàng đỡ cô dậy. Sau đó nhìn miệng vết thương của cô hoảng loạn nói: "Tại sao nó đột nhiên rơi xuống... Mình thậm chí còn không phản ứng..."

Lâm Hề Trì nâng khuỷu tay lên để xem xét.

Lớp da bị xé toạc, lộ ra phần thịt đỏ ngầu bên trong, trông hơi đáng sợ.

Sau khi ngã xuống, Lâm Hề Trì không nói lời nào. Cô quay lại nhìn nam sinh, cau mày và nghiêm túc nói: "Sau này cậu chú ý một chút."

Ngay khi cô định nói với Nhiếp Duyệt, "Dẫn mình đến phòng y tế của trường", cánh tay của cô đã bị giữ lại. Động tác mạnh mẽ, sức lực không quá nặng, làm lộ ra vị trí vết thương của cô.

Lâm Hề Trì quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Phóng đang mím môi với vẻ rất lo lắng. Sau đó, anh quay đầu lại liếc nhìn nam sinh, đôi mắt đen kịt, không đáy, trên người toát ra khí tức màu đen vô cùng đáng sợ.

Có vẻ như cậu ta sẽ bị giết trong giây phút tiếp theo.

Vẻ mặt của nam sinh cũng có chút sợ hãi.

Lâm Hề Trì chỉ muốn gọi anh để anh kiềm chế tính khí của mình, nhưng cô đã bị kéo ra ngoài một cách im lặng. Cô không phải người sợ đau nên không có gì phải phàn nàn, cô tò mò hỏi: "Sao cậu lại đến sân chơi?"

"..."

"Không phải cậu không có lớp thể dục sao?"

"..."

"Hôm nay không nói được à?"

"Lâm Hề Trì."

"Cái gì?"

Hứa Phóng tức giận bùng lên ngay lập tức, giọng điệu bừng bừng: "Cậu không thấy quả bóng đó lớn như vậy sao?"

Lâm Hề Trì rất thành thật: "Không phải, tôi vừa thấy..."

Hứa Phóng ngắt lời cô: "Lần sau mang kính đi học."

Lâm Hề Trì: "Tôi đeo áp tròng..."

Lại bị ngắt lời: "Tiết tiếp theo vẫn là bóng đá?"

Lâm Hề Trì suy nghĩ một chút: "Hình như vậy."

Anh lạnh lùng nhìn cô: "Tuần sau tôi qua xem cậu có đeo kính không."

"..."