Tình Yêu Nơi Đâu

Chương 52



Bận rộn hơn nửa ngày, mọi người ai cũng thấmmệt, lại thêm Khánh Đệ thút thít sụp đổ, nên Chu Quân chẳng còn kiên nhẫn nữa,đành bảo mọi người tự sắp xếp công việc. Thay quần áo xong, thấy Đàm Viên Viênvẫn ngồi một bên thần sắc kỳ dị, Khánh Đệ bất giác thấy lạ.

Đàm Viên Viên ra hiệu hất cằm ra ngoài, nói: "Sởtrưởng Tần, nếu không nhầm thì chính là lãnh đạo của Trình Húc nhà mình. Vừa rồichỉ chăm chăm nhìn cậu chụp ảnh, không để ý thấy anh ta ở đây. Sao Bành Tiểu Philại quen anh ta nhi?".

Nhà chồng tương lai của Đàm Viên Viên ở thànhphố Tứ Cửu cũng được coi là có chút thế lực. Bạn trai Trình Húc của cô vừa tốtnghiệp đã vào làm việc tại ủy ban Cải cách và Phát triển. Dù chỉ là một nhânviên kỹ thuật nhỏ, nhưng đơn vị anh ta công tác khiến bao người phải ngưỡng mộ.Song, dù cho ủy ban Cải cách và Phát triển được gọi là "Triều đình nhỏ", thànhphố Tứ Cửu rộng lớn thế này, một viên gạch không biết có thể đập vào đầu baonhiêu "trưởng bối". Với gia cảnh nhà Bành Tiểu Phi, quen biết vài chức quan nhỏthì có gì là lạ?

Khánh Đệ lo lắng, "Chỉ là đồng nghiệp cùng đơnvị với Trình Húc thôi, có gì phải căng thẳng chứ?".

Đàm Viên Viên định nói gì đó rồi lại thôi, liếcmắt về phía trợ lý của Phùng Thiếu Hàng đang sắp xếp đồ nghề cho anh ta, lắc lắcmái tóc ngắn, nói lảng đi, "Đừng nói chuyện này nữa, buổi tối mình gọi điện buônchuyện với cậu".

Lúc ăn cơm, nghe Chu Quân và đám bạn của anh tahẹn nhau ăn xong sẽ đi Tam Lý Đồn, Khánh Đệ khéo léo từ chối, lấy cớ đã có hẹnvới Đàm Viên Viên. Một ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, Khánh Đệ mẫn cảm quay đầu lại,Tần Thạnh ngồi bên cạnh mỉm cười với cô, thong thả nói: "Làm trong ngành thờitrang phải giỏi giao tiếp, quan hệ rộng, nó quyết định tới việc có thể tiến baoxa".

Giọng điệu mang tính chỉ giáo khiến Khánh Đệcười ngất, "Có lẽ anh không hiểu lắm, tôi chỉ là nghiệp dư, chụp chơithôi".

Từ phương Bắc lưu lạc tới đây, nhân tài khắpnơi, dù là ai cũng đều cảm thấy một áp lực nặng nề, cô không thể thay đổi ướcmơ, chuyển sang một ngành mà mình không biết rõ.

Tần Thạnh tỏ vẻ như đã hiểu, chẳng nói thêm gìnữa.

Về nhà không lâu, điện thoại của Đàm Viên Viêngọi tới, Khánh Đệ vừa gội đầu xong, trách móc: "Tóc mình đúng là bị Phùng ThiếuHàng làm hỏng cả rồi, thật muốn cắt phăng nó đi".

"Đến tiệm làm tóc mình hay làm ấy, tay nghề cũngđược lắm." Nói vài ba câu chuyện phiếm, Đàm Viên Viên chợt hỏi: "Trên đường đưacậu về, Bành Tiểu Phi có nói sao lại quen Sở trưởng Tần không?".

"Không, cậu quan tâm chuyện đó làm gì?" Hôm nay,các tế bào buôn chuyện của người phụ nữ thuộc ngành kỹ thuật, đang học tiến sĩ,lập chí vào Viện nghiên cứu Kim loại Đàm Viên Viên lại trỗi dậy, thực sự khiếnKhánh Đệ tò mò.

"Nhân vật trong truyền thuyết đột nhiên xuấthiện trước mắt, còn cùng ăn cơm, có thể khiến người ta không kích động sao? Khắpthành phố Tứ Cửu này, chưa tròn ba mươi đã lên sở, năm nay còn chuẩn bị lên phóthị trưởng, cao to đẹp trai lại có tài, liệu được mấy người? Mà dù không nói đếnanh ta, thì Khánh Đệ, cậu có biết bố anh ta là ai không? Tần BáViễn."

Cái tên này nghe khá quen.

"Cái này cũng bỏ qua luôn, cậu biết ông nội anhta là ai không?"

Sau một hồi lục lọi cái tên Viên Viên vừa nóitrong trí nhớ, Khánh Đệ bất giác há hốc miệng.

"Cháu đích tôn, có gốc gác cả đấy." Đàm ViênViên đưa ra câu kết luận chắc như đinh đóng cột.

Khánh Đệ hoang mang, "Nghe cứ như gia đình thờiphong kiến ấy nhỉ".

"Không khác bao nhiêu đâu. Những người này chẳngphải giống thời xã hội cũ hay sao? Ngay từ khi sinh ra, con đường tương lai củahọ đã được vạch sẵn rồi, cứ thế mà leo lên thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở thànhnhững nhân vật lớn chúng ta phải ngẩng đầu lên mới nhìn được. Không chỉ thế đâu,chuyện tình cảm hôn nhân cũng giống hệt xã hội cũ, chắc chắn phải môn đăng hộđối. Cậu có biết vợ trước của anh ta là người thế nào không?"

Để phối hợp với vẻ hào hứng của Đàm Viên Viên,nghe xong cái tên đó, Khánh Đệ nhất thời chưa nghĩ ra là ai, nhưng cũng vờ kinhngạc "ồ" lên một tiếng.

"Trình Húc nhà mình đã gặp rồi đấy, nói rằngdiện mạo cô gái ấy rất đoan trang, cao quý. Đáng tiếc... năm ngoái ly hôn rồi.Nghe nói tính cách hai người không hợp, nhưng những lời đồn đại phía sau thì rấtnhiều." Đàm Viên Viên cố ý hạ thấp giọng, "Đều nói anh ta bị cắm sừng, dù sao vợcũ của anh ta chưa tới nửa năm sau đã tái giá, còn anh ta vẫn độc thân. Mìnhthật không sao hiểu nổi, tài mạo gia thế đều xuất chúng, sao còn bị phụ nữ chêbai vứt bỏ, lẽ nào là...".

Nghe giọng Đàm Viên Viên phập phù bên ống nghe,Khánh Đệ cười mãi không thôi. Từ quan điểm tới lời nói, có thể thấy tư duy củasinh viên khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh, cũng cho thấy các tế bào tò mòvốn vẫn ăn sâu bám rễ vào vỏ não của mỗi người phụ nữ, có điều chỉ khác nhau ởđộ nông sâu thôi.

"Những lời này của cậu không có dữ liệu chứngminh."

"Thế không được, nếu mình thật sự đi kiểmnghiệm, e là Trình Húc nhà mình sẽ khóc ngập thành mất." Đàm Viên Viên nói nhưthật, "Tâm trạng khá hơn chưa? Lại còn dám trêu mình nữa".

Khánh Đệ "ừ" một tiếng, lẳng lặng cầm ống nghe,Đàm Viên Viên khẽ thở dài ở đầu dây bên kia. "Thật ra, mình vẫn rất ngưỡng mộcậu. Một người con gái cả đời có thể gặp được người mình yêu, yêu một lần sâusắc, dù kết quả thế nào cũng vẫn rất may mắn."

"Trình Húc nhà cậu không tốt à? Yêu chiều cậuthế còn gì."

"Nếu không phải vì ưu điểm ấy thì hà tất mìnhphải chịu đựng những cái lườm nguýt của mẹ anh ấy? Mình vẫn đang nghĩ, nếu cứthế này mà kết hôn, liệu mình có nuối tiếc không? Hôn nhân không có tình yêu chỉcó tình cảm, sẽ chịu đựng được thử thách của cuộc sống chăng?"

"Cậu nghĩ nhiều quá đấy, tình yêu chẳng phảicũng chỉ là một dạng của tình cảm hay sao? Lâu rồi sẽ thành tình thân, cậu đãbớt được cái bước ở giữa ấy."

Đàm Viên Viên phì cười, "Vốn định an ủi cậu, màlại thành cậu an ủi mình".

Viên Viên trước nay làm việc lúc nào cũng nhanhnhẹn quyết đoán. Nghe thấy bạn cười, Khánh Đệ cũng thấy nhẹ nhõm, "Đừng nghĩnhiều quá, dù là tình cảm gì, miễn sao cậu thấy hạnh phúc là đượcrồi".

"Còn cậu?" Đàm Viên Viên do dự hỏi.

"Vẫn ổn, mình nghĩ điểm thi nghiên cứu sinh củamình tốt, lại thuận lợi, mình sẽ rất hạnh phúc."

Còn hạnh phúc của anh? Dường như nó đã hoàn toànbiến mất kể từ ngày cô rời đi. Thay vào đó là áp lực nặng nề cùng nỗi buồn bã usầu vào mỗi sáng thức dậy, khi đón tia nắng mặt trời buổi bình minh.

Thời gian đầu lúc chia tay, Khương Thượng Nghiêuvẫn không sao hiểu nổi quyết định của Khánh Đệ. Anh thừa nhận rằng mình saitrước, vốn cho là đại cục lấy việc kết hôn làm trọng, nhưng vì quá bận, nên anhđã lơ đãng những giao lưu về mặt tinh thần với người yêu. Mặc dù cũng cảm thấykhinh bỉ trước những thủ đoạn không mấy đàng hoàng kia, nhưng với cái cớ tráchnhiệm của bản thân, anh đã dễ dàng tha thứ cho mình, đồng thời còn cảm thấy tứcgiận trước sự bỏ đi của Khánh Đệ.

Hai người đã sống cùng nhau, có mâu thuẫn đươngnhiên sẽ phải cùng ngồi với nhau tìm cách tháo gỡ chúng, làm gì tới nỗi phải rađi chẳng lời từ biệt? Đây là thái độ chịu trách nhiệm trước tình cảm của côsao?

Sau khi tìm khắp thành phố Tứ Cửu, khi cô nétránh không chịu gặp anh, Khương Thượng Nghiêu có vài phần tức giận, nhưng trướclúc bỏ đi, đột nhiên anh nhận ra, người mình yêu không đơn thuần chỉ là tức giậnnhất thời. Cô rất nghiêm túc.

Từ trước tới nay, bị hình ảnh dịu dàng của côlàm cho mê hoặc, thời kỳ đầu anh mang theo hành lý lang thang giữa thảo nguyênhoang vắng, cuối cùng cũng tìm thấy sự tiếp xúc gần gũi và ánh sáng của sự hàohứng, sau này đã quen với sự ấm áp đó, anh dần quên rằng ngọn lửa dịu dàng bùngcháy kia chính là tình yêu trong lòng cô.

Vì vậy vào lúc ngọn lửa tình yêu dần tắt, khitrái tim vỡ vụn cô mới nhìn anh, nói: "Anh có hiểu thế nào là yêu không? Anhkhông hiểu, anh chỉ là hưởng thụ".

Khương Thượng Nghiêu vùi mặt vào lòng bàn tay,chỉ biết lấy hơi thở dài nặng nề xoa dịu nỗi đau trong tim. Phúc Đầu đang ngủ gàngủ gật dưới chân bỗng dỏng hai tai lên, đứng dậy rên ư ử một tràng, rồi cọ mũivào đầu gối anh.

Đêm Giao thừa, ăn xong bữa cơm đoàn viên, anhliền trốn về khu mỏ. Tiếng đánh mạt chược ở phòng trực ban dưới lầu vang lên rộnrã. Bên ngoài cửa sổ, trời tối đen như mực bắt đầu xuất hiện trận tuyết thứ haicủa Vấn Sơn, nhưng trong căn phòng nhỏ lại vô cùng tĩnh lặng.

Tiếng pháo đột nhiên vang lên rộn rã, liên tiếptới tận nửa đêm. Giờ khắc này hai năm trước, hai người đã đón năm mới bằng nụhôn nồng cháy tới ngạt thở. Còn năm nay...

Khương Thượng Nghiêu sững lại nghe ngóng mộtlúc, cho đến khi những tiếng nổ lép bép thưa dần, anh cầm chiếc lược sừng đầyvết răng chó trên bàn lên, đưa cho Phúc Đầu, "Hôm nay là Tết, thưởng cho mày,chỉ được phép gặm mười phút".

Nhìn Phúc Đầu hai chân giữ chặt, miệng gặm chiếclược của mẹ với vẻ thích thú, anh bật cười vui vẻ. Quay người nhìn vào màn hìnhmáy tính, nghĩ đến cảnh mình cũng chẳng khác Phúc Đầu bao nhiêu, anh bất giáccười nhạt, vô cùng buồn bã.

Sau khi biết Khánh Đệ đổi bút danh, anh lần theotên Thẩm Hân Địch tìm ra blog của cô. Từ bài đầu tiên cô đăng trên blog, anh đọclần lượt không bỏ sót bài nào.

Blog mới của cô bắt đầu viết từ một năm trước,kể về nỗi vui mừng khấp khởi khi lần đầu nhận được mấy trăm tệ tiền nhuận bút,kể về lần tình cờ gặp minh tinh ở trường học, có những chuyện lặt vặt trong cuộcsống, cũng có các bài bình phim, bình sách. Nội dung anh quan tâm nhất là nhữngbài viết sau khi cô chuyển nhà. Mặc dù đã biết quan hệ giữa cô và Chu Quân khôngnhư mình nghĩ, nhưng nhìn mấy tấm ảnh họ sống cùng nhà đó, anh vẫn thấy buồnbực.

Trong bất kỳ bài nào, anh cũng tìm thấy tinhthần mạnh mẽ cố gắng vươn lên của cô. Anh có thể cảm nhận được cô đang ra sứcthể hiện mình rất vui vẻ, điều đó khiến anh càng thêm đau lòng.

Tâm trạng này giống như năm tháng bị giam ở DãGia Sơn, anh cố gắng tìm hiểu về một người, hiểu về cuộc sống của cô, dù chỉ làmột mặt khác, song cũng khiến anh không bị cô lập trong một không gian hưvô.

Bài gần đây nhất là một cuốn tiểu thuyết cô xuấtbản cách đây không lâu, kể về mâu thuẫn giữa người mẹ phải đối mặt với khó khănkhi thất nghiệp và cô con gái đang bước vào thời kỳ trưởng thành, nổi loạn.Khánh Đệ miêu tả diễn biến ý thức trách nhiệm quá mức của người mẹ dần trở thànhsự khống chế kịch liệt các ham muốn, cô nói, "Trong tình yêu không thể thiếu mộtyếu tố gọi là 'tôn trọng', bảo vệ cá tính độc lập của đối phương, đối xử vớingười mình yêu bằng cái nhìn công bằng bình đẳng, chứ không phải coi người tanhư sự tồn tại phụ thuộc vào mình, đây mới là tình yêu chín chắn".

Bàn tay châm thuốc của Khương Thượng Nghiêu bỗngrun rẩy. Ngoài cửa sổ vọng vào tiếng nổ xé rách không gian, một làn khói bắt đầulơ lửng, bay lên từ nơi không xa lắm, căn phòng nhỏ chỗ sáng chỗ tối tựa nhưpháo hoa nở trong tim.

Khánh Đệ. Khánh Đệ.

Vội vã bấm số di động của cô, nhưng nhớ tới vẻquyết liệt của người con gái ấy, anh lại buồn bã bấm nút tắt. Nhìn ra bóng tốivô tận bên ngoài cửa sổ, rất lâu sau anh mệt mỏi nhắm mắt lại, từng khuôn mặtthân thuộc khắc sâu trong ký ức lần lượt hiện ra, lưỡi đao lạnh buốt khiến ngườita ngạt thở gí sát sau lưng, ép anh cô độc tiến về phía trước, đồng thời mangtheo trái tim đớn đau để sống tiếp.

Sáng mùng Bốn Tết, Khương Thượng Nghiêu cùng phótổng Công ty Than luyện cốc đến chúc tết Phó Khả Vi của tập đoàn năng lượng. Saubữa tiệc nhỏ tiễn những người khác ra về, anh bèn men theo bờ hồ dạobước.

Đứng trước căn biệt thự số bảy trong khu biệtthự tỉnh ủy đợi một lúc, anh bắt đầu bấm máy gọi, Trạch Trí nghe điện với giọngnuối tiếc, "Tôi cũng vừa ra ngoài không lâu, đang định gọi anh, hôm nay phảitiếp khách quý, chuyện đó để hôm khác hãy nói".

Không biết cô ta lại vờ vĩnh theo thói quen hayđúng là đang có việc thật, Khương Thượng Nghiêu cười nói: "Tôi và Trợ lý Tạ hẹntối nay cùng ăn cơm, nếu cô có việc thì thôi vậy".

Nghe tin Diệp Thận Huy muốn đầu tư vào Vấn Sơn,Khương Thượng Nghiêu lập tức rung động. Việc xây dựng các doanh nghiệp lớn ngànhthép trước sự kiểm soát tầm vĩ mô như hiện tại, dự án này có được phê chuẩn haykhông, thì thực lực chỉ xếp thứ hai, quan trọng quyết định ở bối cảnh. Với sứcảnh hưởng của Tập đoàn Kim An, tính khả thi rất lớn. Cơ hội mượn thế lực này rấtkhó gặp, Khương Thượng Nghiêu gần như có thể ngửi thấy mùi vị của sự thànhcông.

Nhưng muốn hợp tác với Tập đoàn Kim An, một tậpđoàn có khả năng tài chính hùng hậu như thế, vốn cũng không thể ít. Năm trước,anh đã kiểm toán lại toàn bộ số vốn mình có, công ty vận chuyển của chú Đức pháttriển ổn định bao năm nay, ngoài những khoản đầu tư vào tài sản cố định, tiềnnhàn rỗi là một con số không nhỏ, nhưng số tiền này cộng thêm tất cả những gìanh có trong tay, so với khoản đầu tư vào một nhà máy sản xuất thép sản lượnghằng năm lên tới mười mấy vạn tấn, thậm chí hàng trăm vạn tấn, thì cũng chỉ nhưmuối bỏ bể.

Do đó, nhân dịp năm mới, Khương Thượng Nghiêumời Trợ lý Tạ của tỉnh đi ăn cơm, tiện thể thăm dò phương hướng và chỉ thị nămtới của tỉnh thế nào để tiện lên kế hoạch cho mình.

Đầu dây bên kia, Trạch Trí ngập ngừng như bấtmãn, "Khương Thượng Nghiêu, anh có ý gì? Tiểu nhân qua cầu rút ván?".

Thời gian đầu tiếp cận với Trợ lý Tạ Tín Dươnglà thông qua con đường của Trạch Trí. Lúc này vứt cô ta sang một bên để đơn độcmột mình tiếp cận nghe có vẻ không được tử tế lắm. Anh thoải mái trả lời: "Nếutôi qua cầu rút ván, cũng chỉ sợ cô nhạn đến vặt lông (1) thôi".

Những lúc nói chuyện trở mặt nhau, hai ngườikhông biết ai hơn ai.

Trạch Trí có vẻ không tiện khi nói chuyện điệnthoại với anh, hiếm khi cô ta chủ động giơ cờ trắng, chỉ hỏi: "Còn đi cùng ainữa?".

"Thư ký Lâm, Lưu Đội... Đại khái đều là nhữngngười cô quen, anh em nhân dịp năm mới tụ tập với nhau, cũng chẳng có việc gìquan trọng."

(1) Việc qua tay thì không bỏ lỡ cơ hội mưulợi riêng.

Trạch Trí lập tức quyết định: "Ăn cơm xong màcòn thời gian tôi sẽ qua, tìm nơi tốt tốt chút nhé. Chỗ lần trước loạnquá".

Có lẽ, nếu là mấy năm trước, Khương ThượngNghiêu sẽ ném ra một câu trêu chọc với người phụ nữ mặt dày này, ví như "Có mặtcô thì nơi hỗn loạn thế nào cũng chẳng còn không khí nữa", nhưng lúc này anh chỉđáp một câu cụt lủn: "Được!".

Dường như Trạch Trí đã tránh ra chỗ khác yêntĩnh hơn, khẽ nói: "Anh chắc chứ? Bến nước lớn như Kim An sẽ để con thuyền củaanh cập bến sao?".

"Đừng quên cô cũng đang đứng trên con thuyền nhỏđó." Khương Thượng Nghiêu nhắc nhở. Giọng nói khinh miệt của Trạch Trí có chútchói tai, nhưng nói thật so với Kim An của Diệp Thận Huy thực lực của anh bâygiờ chưa bì được. "Chắc chắn được chín phần. Đúng rồi, trước Tết tôi có đến BắcKinh, chú Mạnh chủ động hỏi chuyện đại sự của cô đấy."

Cái chức vụ của Mạnh Thời Bình bây giờ và mưu đồlúc này của Khương Thượng Nghiêu, có những việc phải nói là mịt mờ. Với sự thôngminh của Trạch Trí, tất nhiên cô ta sẽ liên hệ Tập đoàn Kim An và nhà máy thép,thép hình và đường sắt cao tốc, đường sắt cao tốc và Mạnh Thời Bình, chỉ mộtchút là hiểu ngay. Trong điện thoại rõ ràng cô ta hít một hơi thật sâu, rồi cườikhinh bỉ: "Anh thật không việc gì là không dám làm, chắc rằng mỗi người ở bêncạnh anh đều bị anh cân nhắc qua rồi nhỉ? Giờ tôi không thể không cảnh giác vớianh, liệu tôi có bị anh bán đi trong lúc ngủ gật không đấy!".

"Nguyên tắc làm người của tôi không giống cô. Côlấy việc trao đổi lợi ích làm trọng. Tôi vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc tôn trọngvà kết giao thêm bạn bè."

Trạch Trí liên tiếp oán thán: "Thôi được rồi,anh là tên chủ nghĩa cơ hội từ đầu đến cuối, phần tử thực dụng! Anh dám dùngdanh nghĩa của tôi để tiếp cận chú Mạnh, sau này không lấy được chồng đừng tráchtôi bám lấy anh".

"Xem, tự suy diễn kìa. Tôi và chú Mạnh nói tiêuchuẩn của cô quá cao, những người mà Bí thư Trạch giới thiệu cô đều chẳng ưng.Vì vậy với tư cách bạn bè, tôi mới khẩn cầu chú Mạnh giúp cô để ý những anh tàiở thành phố Tứ Cửu mà."

"Khốn kiếp!" Trạch Trí đột nhiên cúpmáy.

Khương Thượng Nghiêu suy nghĩ về câu đánh giásau cùng của Trạch Trí, bất giác mỉm cười lặng lẽ.

Ngụy tạo lâu rồi, kiểu thỏa hiệp và đạo đức giảđã sớm bám rễ trong linh hồn, khó phân biệt thật giả, vì vậy có người từng dùngánh mắt như xuyên thấu anh, oán thán: "Em rất thất vọng vì anh đã biến thành mộtngười hoàn toàn xa lạ".

Những lời trách móc ấy tới giờ vẫn như có sứcmạnh khiến anh tức ngực. Lúc này, nhìn về khoảng trời thấp thoáng những bôngpháo hoa lóe lên trong bóng tối, mồ hôi bất giác thấm ướt áo anh. Khương ThượngNghiêu nhớ lại bộ dạng mình năm hai mươi tuổi, tràn ngập ước mơ, ngời ngời hyvọng… Những thứ ấy đã bị năm tháng gặm nhấm và nuốt mất từ lâu.

Chìm đắm trong niềm vui của sự thành công, tựmãn trước cảm giác thành tích của mình, anh bỗng quên mất bản chất tốt đẹp củaquãng thời gian đó.

Khánh Đệ. Khánh Đệ.

Khương Thượng Nghiêu gục đầu vào vô lăng, chemặt.

Nếu đã bỏ anh mà đi, sao còn làm trái tim anhhỗn loạn?

Ngẩng đầu lên, cánh cửa gỗ nặng trịch của ngôibiệt thự số bảy từ từ hé mở, vọng tới tiếng cười đùa trò chuyện rinh rích.Khương Thượng Nghiêu định thần nhìn tới, bốn người vừa ra rõ ràng là quan hệ chủkhách tới chúc tết. Anh nhận ra hai người bước sau là bố mẹ của Trạch Trí, đangtươi cười vui vẻ, liên tục cúi đầu nói lời chào tạm biệt với đôi vợ chồng trướcmặt.

Sau khi nhậm chức, theo thông lệ mùng Bốn hằngnăm, Bí thư Ba Tư Cần đều đến nhà các quan chức của tỉnh ủy ngồi một lát, thêmhiểu nhau, đồng thời thăm hỏi sự vất vả của họ suốt năm qua. Làm tới chức này,vốn không cần phải thế, nhưng Ba Tư Cần kiên quyết nên những người khác cũng dầnquen tới mức đã trở thành tự nhiên.

Khuôn mặt quen thuộc từng mấy lần nhìn thấy trênchương trình tin tức, vẫn đôi mày rậm, vẫn đôi mắt dài hẹp ấy.

Trong nhiều lần tưởng tượng trước đó, KhươngThượng Nghiêu luôn tự tin có một ngày khi thật sự được ông tới thăm, anh sẽ tựnhiên bình thản, thêm vài phần cung kính gọi một tiếng Bí thư Ba. Nhưng, ngoàidự liệu, nhìn chằm chằm vào thân hình cao lớn kia, cảm giác phẫn nộ đột nhiên ùatới, cuồn cuộn trào dâng trong lòng anh.

Nỗi căm hận tràn đầy lồng ngực, lại thấp thoángcó sự bi thương. Chờ đợi ba mươi hai năm, hôm nay vì một mặt nào đó, anh vẫnphải thận trọng.

Tiếp tục chần chừ có lẽ sẽ muộn mất, giọng nóisắc nhọn bất chợt vang lên bên tai nhắc nhở.

Quyết không hối tiếc. Khương Thượng Nghiêu hítmột hơi thật sâu, bàn tay đẩy cửa xe kiên định bước xuống.

Nghe thấy có tiếng động, bố mẹ Trạch Trí quayngười nhìn lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Khương Thượng Nghiêu tay cầm gói quà và giỏ hoaquả, vững chãi bước tới: "Bác trai, bác gái, chúc mừng năm mới. Cháu hẹn TiểuTrí hôm nay đến chúc tết hai bác".

Mấy người bọn họ dừng cuộc trò chuyện lại, TrạchĐồng Hỷ trầm ngâm, còn mẹ của Trạch Trí lại không giấu nổi vẻ vui mừng, sau đónói với giọng tiếc nuối: "Tiểu Khương, phải gần nửa năm rồi không gặp cháu nhỉ?Tiểu Trí cũng thật là, trước khi đi chẳng nói một tiếng". Một chàng trai cao toanh tuấn lại lễ phép, nhìn thế nào cũng khiến người ta hài lòng, chỉ tiếc mỗilần hỏi, con gái bà đều trả lời với vẻ cáu kỉnh "Mẹ đừng quản".

Nghe thấy vậy, Khương Thượng Nghiêu ngạc nhiênhỏi: "Tiểu Trí ra ngoài rồi ạ?".

Vừa dứt lời, giọng ồm ồm bên cạnh cất lên: "Bạntrai của Tiểu Trí? Đình Đình nhà chúng ta thật không hiểu chuyện, làm lỡ thờigian hẹn hò của chị nó rồi".

Trạch Đồng Hỷ vừa khiêm tốn nói: "Đâu có, đâucó, chỉ là bạn thôi", vừa vui vẻ cười góp vui.

"Chàng trai này nhìn rất anh tuấn có tài." Ba TưCần mày rậm trán rộng, rất uy nghiêm, mặc dù giọng nói khá ôn hòa, nhưng có thểnghe thấy cách nói đầy uy lực và có phong cách.

Thấy ánh mắt ông quét tới, Khương Thượng Nghiêubỗng thẳng người lên một cách thiếu tự nhiên. "Bí thư Ba, chúc mừng nămmới."

Thái độ bình thản ấy khiến Ba Tư Cần mỉm cườigật đầu. Sau đó như đột nhiên nhận ra điều gì, ông nhìn chằm chằm vào mặt KhươngThượng Nghiêu, nụ cười trên môi đông cứng. Khương Thượng Nghiêu thở nặng nhọc,cố giữ bằng được chút lý trí cuối cùng trong đầu, mỉm cười nhìn lạiông.

Chỉ một giây sau, Ba Tư Cần quay sang nói vớiTrạch Đồng Hỷ, "Lão Trạch, tôi còn vài nhà phải tới thăm, không làm phiền haingười nữa. Chúc mừng năm mới".

Trạch Đồng Hỷ vội vàng đáp lại, Ba Tư Cần sảibước rời đi. Nhìn vợ chồng họ quay người, Khương Thượng Nghiêu từ trước nay vốnrất tự tin bỗng thấy không chắc chắn, hành động này của anh liệu có phá vỡ sựbình yên bao năm của mẹ?

Nhìn bóng hai người dần xa, anh bất giác nghĩchua xót: Đúng là sống trong nhung lụa, xem ra cả hai đều trẻ hơn mẹ mìnhnhiều.

Khi số điện thoại của Khương Thượng Nghiêu hiệnlên trên màn hình di động của Khánh Đệ, màn đêm đã buông xuống.

Mùng Bốn Tết, kế hoạch lúc đầu là mời nhữngngười bạn thân đón Tết ở nơi tha hương đến nhà tụ tập, nhưng lúc điểm danh đếmđầu người, được gần mười người, Chu Quân vốn tâm trạng đang không tốt bấm bấmngón tay, thấy cũng hơi nhiều, liền lập tức trở mặt bãi công.