Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 3 - Chương 159: Một trang chiếu thư



Đến lúc này, Diêm Phi Hoàng cũng không nén được trở nên phẫn hận, tại saoHoàng Linh Vũ lại cứ là người cùng một thời đại với hắn tới đây. Tên tửnhân này nếu cái gì cũng không hiểu thì đốt biết bao, như vậy, hắn ở sau lưng làm thủ đoạn gì, cũng sẽ không bị phát giác.

Sai một li đimột dặm, chỉ mong bên phía Hoàng Linh Vũ ngàn vạn lần đừng phát sinhchuyện gì mới tốt, nếu không Cầm Sắt, Tì Bà hai người một khi lộ mặttrước mặt Hoàng Linh Vũ… có nghĩa là kẻ thông minh bị thông minh hại,loại sắc phục này vào thời này coi như kiểu màu sắc che giấu vô cùngtiên tiến, đến trước mặt Hoàng Linh Vũ lại chỉ trở thành tiêu chí lớnnhất để bại lộ thân phận.

Trong đầu đột nhiên lóe lên tia sét,Diêm Phi Hoàng không kìm được nắm chặt hai nắm tay, bình tĩnh một lúcmới nói: “Các ngươi ra ngoài xưng hô tên mình thế nào?”

Si Mị vàVõng Lượng hai người quay nhìn nhau, luôn cảm thấy Diêm lão đại hôm naykhông bình tĩnh như thường ngày, rõ ràng vô cùng kích động, Si Mị nói:“Đương nhiên là tên mà Diêm huynh đặt cho, hắn tên Vương Lượng, ta tênVương Si Mị.”

Diêm Phi Hoàng lảo đảo, dáng vẻ muốn đứng khôngvững, lại hỏi: “Lẽ nào hai huynh đệ Cầm Sắt và Tì Bà ở bên ngoài cũngxưng tên là ‘Tần Sắc’ và ‘Tần Tì Bà’!”

“Đây là tự nhiên, Diêmhuynh không phải đã nói sao, chúng ta bình thường nghe tên của mình đãquen rồi, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nếu đổi tên giả, khi ngườikhác gọi, bản thân không phản ứng được, thì luôn dễ bại lộ thân phậngian tế của mình. Cho nên chúng ta ở doanh địa của mình thì dùng têngiả, ra bên ngoài mới dùng tên thật.”

“Ai da…” Diêm Phi Hoànggiống như đau răng hít một hơi dài lạnh buốt, nhanh chóng lao ra khỏidoanh trướng, đi về phía Ưng xá viết thư cho hai huynh đệ kia tự giảiquyết ổn thỏa, thấy thư lập tức đổi tên thay áo.

Hắn mới đi không lâu, lại có một người vội vàng lao vào. Vốn dĩ huynh đệ Si Mị, VõngLượng còn đang mờ mịt không hiểu gì, thấy người này tới cũng nhanh chóng buông chén đũa xuống, đứng lên cung nghênh. Thì ra người tới là Hắc VũKỳ vương gia Kim Bội Nhĩ Đan Ninh.

Chỉ thấy hắn thân mặc chiếngiáp, phong trần bụi bặm, một bộ mới từ tiền tuyến lui về. Hai huynh đệthầm đoán, Diêm huynh mưu sĩ làm rất uy phong, đánh trận tự có người ởtrước mặt xung sát, hắn chỉ cần ở hậu quân đưa ra mưu kế sách lược làđược rồi.

Trong tay Kim vương gia còn đang cầm một cuộn bố cẩmhoàng sắc, nhìn màu sắc chất liệu này, thì chính là chiếu thư. Tronglòng Si Mị, Võng Lượng đều run lên, không biết chiếu thư khẩn thiết nàođưa xuống, mà khiến Kim vương gia mất khống chế như vậy.

Kim BộiNhĩ Đan Ninh cũng đã nhận ra mấy hộ vệ đắc lực của Diêm Phi Hoàng, thấyhai người này, chào hỏi một chút, nhưng trên mặt thì không có chút ývui mừng nào, trầm trọng khó chịu. Hai hộ vệ yên lặng ngậm miệng lùi ra đứng ở góc đợi, đợi Diêm Phi Hoàng về.

Đại khái qua thời gianmột bữa cơm, cuối cùng cũng đợi được người về. Diêm Phi Hoàng vén rèmtrướng lên, vẻ mặt đầy mệt mỏi, giống như vừa đánh một trận chiến kịchliệt, thoáng chốc già đi mấy tuổi. Hắn chán nản ngồi đối diện Kim vươnggia, tìm bình trà tự rót cho mình. Kim vương gia thấy hắn không đượcbình thường như thế, nhất thời cũng không dám nói gì.

Ước chừngkhi cả bình trà đã uống hơn nửa, Diêm Phi Hoàng mới thở dài một hơi, tựlầm bầm: “Trên đời này cũng không có bậc thềm nào không qua được, nếu yđã biết thì cứ để y biết đi. Dù sao tận lực rồi, nghe mệnh thôi.”

Kim vương gia càng nghe càng mơ hồ, cuối cùng ngắt đứt tư duy trầm mê trong thế giới của mình kia, vỗ một chưởng lên vai hắn hỏi: “Ngươi rốt cuộclàm sao rồi? Chuyện lớn ở chỗ ta còn chưa giải quyết, ngươi đã thươngxuân bi thu rồi.”

Diêm Phi Hoàng không nguyện để người ngoài biết chuyện ẩn mật của mình, vực tinh thần dậy, đáp: “Chẳng qua thân thểkhông khỏe mà thôi, chỗ ngươi lại có chuyện gì lớn nữa?”

Kim vương gia lấy chiếu thư ra, tùy tiện mở ra trên bàn: “Ngươi tự xem đi liền biết.”

Khi Diêm Phi Hoàng tỉ mỉ xem, thấy được chính là chiếu lệnh tiểu hoàng đế lệnh bọn họ điều binh tây nam, cứu trợ Bạch Vũ Kỳ!

“Cái gì!” Hắn vỗ bàn đứng lên.

“Đây không phải là chuyện sớm muộn sao? Tuy Bạch Lang Vương và chúng ta luôn bất hòa ý kiến, nhưng dù sao cũng là công thần đắc lực của Nam Hàn.”

Diêm Phi Hoàng đi tới đi lui bên bàn: “Nhưng nhanh như thế đã rơi vào cảnhngộ không thể không bảo chúng ta đi ứng cứu, Bạch Lang Vương, quả thậtrất tài cán a!”

“Nói vậy là sao?”

Diêm Phi Hoàng quả thậtlà rợn tóc gáy, hai hộ vệ có khả năng lộ sơ hở thì thôi, ngay cả bảnthân hắn cũng sắp phải đối diện Hoàng Linh Vũ rồi! Hắn đi vài bước, dừng lại, quay đầu hung tợn nói với Kim vương gia: “Chuyện này không liênquan tới ta, chiếu thư là cho ngươi, cũng là ngươi nhận. Ta chỉ có mộtcâu cảnh báo ngươi, gặp Nam Vương quân, ngươi không có phần thắng.”

“Ngươi không đi cùng ta sao?” Kim vương gia mắt long lanh đảo vài vòng, nói:“Chẳng lẽ ngươi sợ bản thân không thắng được Lục Nẫm Giác?”

“Đấu cùng Lục Nẫm Giác, ta còn chưa có phần thắng. Vấn đề là ta cùng y đấu cái gì.”

Kim vương gia nhíu mày nói: “Vấn đề này ta đã chú ý rất lâu rồi. Phi Hoàng, bình thường ngươi đều hành động như sấm sét, quyết định mục tiêu rồithì sét đánh không động, ai cũng không thể khuyên cản được ngươi, trướcnay cũng chưa từng thấy ngươi sợ hãi ai, duy chỉ có gặp phải một vàingười thì sẽ loạn bước chân. Đầu tiên là chuyện của Hoàng Linh Vũ, sauđó là chuyện của Lục Nẫm Giác. Phi Hoàng, ngươi có phiền não gì, lẽ nàokhông thể nói với ta thử sao?”

Diêm Phi Hoàng lắc đầu, nói: “Nếungươi không muốn ta với ngươi đường ai nấy đi, chuyện cứu Bạch Vũ Kỳ chỉ có một chữ__ kéo, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.”

Kim vương gia chần chừ rên rỉ rất lâu, cuối cùng nói: “Ta vốn cũng khôngnguyện ý giúp hắn, tự nhiên sẽ mượn cớ chiến sự khẩn cấp không thể điđược để tránh. Nhưng Phi Hoàng, trong lòng ngươi nếu có gì đó vướng mắc, tốt nhất nên giải quyết sớm. Dù sao chiến trường này không lớn, lúc nào gặp Hoàng Linh Vũ và Lục Nẫm Giác cũng là chuyện không chắc chắn. Ta hy vọng ngươi có thể xác định thủ đoạn mà bản thân có thể đối phó với haingười đó.”

Nói xong, tuy vẫn còn mang theo rất nhiều nghi hoặc lo ngại, Kim vương gia vẫn đi, từ đáy lòng, kỳ thật hắn tin vào sự quảquyết của Diêm Phi Hoàng. Đến cuối cùng, Diêm Phi Hoàng nhất định sẽgiúp hắn, vì mục tiêu của bọn họ giống nhau, thống nhất thiên hạ, caiquản dân gian.

___

Bắt đầu từ năm sáu tuổi, cuộc sống tựahồ đã tiến hành trong cuộc lăn lê bò lết, trên người rất ít khi có lúchoàn hảo, luôn xưng bầm tím tái, nhưng Xán di rất tốt, chưa từng để hắnchảy máu, hơn nữa mỗi lần rèn luyện xong, Xán di sẽ lặng lẽ ôm hắn, chohắn vòng tay ấm áp.

Lần đầu tiên hắn giết người là khi tám tuổi.

Máu đỏ chảy lan đầy đất tràn ra từ cổ của nô phó đó, bắn lên toàn thân hắnlà dịch thể nóng hổi. Lúc đó Mạc Xán vẫn còn tóc đen đứng sau lưng hắn,từ ái mỉm cười, kiêu ngạo nói “Làm rất tốt.”

Người đó bị đứt đầu, chết rất nhanh, gần như không có giãy dụa. So với hắn lúc đó bị roi của Mạc Xán đánh cho lăn lộn khắp nơi thì đã tốt hơn nhiều rồi, vì thế hắnnghĩ, “Cách chết không thống khổ nhất chắc chính là cách chết đổ máu đi? Trước đây bị đánh tới xưng bầm tím, thật sự rất đau.” Sau đó hắn chọn ô kim huyền sắc bén vô cùng để làm vũ khí kề thân.

Năm mười haituổi, hắn bị kiếm của kẻ ám sát rạch cho một đường, máu tươi đỏ diễmcuồn cuộn trào ra. Mới đầu chỉ cảm thấy lưỡi đao băng lạnh và kim thuộcchua xót, sau đó thì cảm thấy như bị thiêu đốt, cuối cùng dần cảm thấyđau__ hơn nữa càng lúc càng đau.

Người đó cuối cùng không cònsống quay về, Mạc Xán như phát điên xé người đó thành từng khúc. Nhưnghắn vẫn khóc, hắn hỏi Mạc Xán: “Trước đây người bị ta giết, có phải cũng sẽ đau như thế không?”

“Không đau không đau, Sí Diệm ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ sẽ không cảm thấy đau. Vì do Sí Diệm ra tay, cho nênbọn họ sẽ không cảm thấy đau__ Sí Diệm là hài tử đặc biệt nhất, cho nênbọn họ sẽ không cảm thấy đau.”

“Vậy tại sao ta lại cảm thấy đau? Bị thương đổ máu lại đau như vậy?”

“Vì hạ thủ là người khác a.”

“Ta hại người khác người khác sẽ không đau, ta tự rạch mình thì bản thân cũng sẽ không đau sao?”

“Sí Diệm là hài tử đặc biệt nhất, bọn họ sẽ không đau, nhưng ngươi sẽ đau.Sí Diệm phải ngoan ngoãn nghe lời, Xán di vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi!”

Xán di vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi… nữ nhân tóc trắng đó vung song trảo,hung tợn trảo lên đầu gối của y, cắm sâu vào bên trong, bén nhọn, bănglạnh, đau đớn…

Mộ Dung Sí Diệm an an tĩnh tĩnh tỉnh lại, hắn làNguyệt Bằng của Bằng Tồ, hắn cần bảo trì an tĩnh bất cứ lúc nào. Cho dùcó bị ác mộng cũng vậy, trước khi phát ra tiếng kinh hô, bản thân hắn đã tỉnh lại. Lúc này đã là giữa đêm, Nam Vương quân vẫn không ngừng nhổdoanh vây bắt dồn ép Bạch Vũ Kỳ, nhưng ai cũng đều phải nghỉ ngơi, theothường lệ, hai quân vào ban đêm đều sẽ chọn nơi thích hợp để an doanhdựng trại.