Tình Thâm Phùng Thời

Chương 72



Chiếc xe này là do Kỳ Duyệt lúc đến thành phố S đã yêu cầu chi nhánh công ty gửi tới.
Tiểu Mạc ngồi ở ghế phó lái, Ôn Khinh Hàn cùng Kỳ Duyệt ngồi ở phía sau.
Khởi động xe mấy phút rồi cũng không ai lên tiếng. Một lúc sau, Kỳ Duyệt nhìn hộp cơm trên tay Ôn Khinh Hàn nói: "Ôn luật sư thật sự là người không thể nhìn vẻ bề ngoài, thành công trong sự nghiệp không nói, còn có thể tự tay nấu ăn."
“Kỳ tiểu thư quá khen rồi, tôi đây chỉ là bí mật làm cho người nhà nếm thử mà thôi, cũng không có gì.” Ôn Khinh Hàn nhẹ nhàng đáp lại, sắc mặt tự nhiên nhìn lại.
Khóe môi Kỳ Duyệt đang giương lên liền cứng lại một lúc, sau đó vẫn là cười nói: "Nhưng bình thường công việc của Ôn luật sư hẳn sắp xếp rất chặt chẽ. Khoảng thời gian này dành thời gian đến thăm đoàn, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cô, bị người dưới tay cô nghị luận sao?"
“Cực khổ Kỳ tiểu thư lo lắng rồi.” Ôn Khinh Hàn lễ phép cười một tiếng, ánh mắt sâu thẳm, “Nếu những người dưới tay biết vì sao tôi đến thăm đoàn, tôi nghĩ bọn họ sẽ ủng hộ tôi. Nhưng cho dù họ không biết, hiện tại mỗi ngày cũng đều cao hứng hỏi tôi, ở đây có món gì ngon."
"Thật không? Có lẽ là bởi vì Ôn luật sư cùng Giản luật sư thường ngày dễ gần, thân thiết với các công nhân viên." Ôn Khinh Hàn thấp giọng đáp: "Quá khen."
Kỳ Duyệt mím môi cười, quay đầu không nhìn Ôn Khinh Hàn nữa, cô luôn cảm thấy mình đối với Ôn Khinh Hàn như đối mặt với cục bông. Nhìn bên ngoài như có thể nhìn thấu người này, nhưng thật ra lại không thể nào, mỗi một kích bị Thái Cực Quyền có vẻ đơn sơ của Ôn Khinh Hàn chặn lại.
Trong xe nhất thời trầm mặc, một lúc sau, Kỳ Duyệt lại hỏi: "Ôn luật sư định ăn cơm với Thanh Thu sao?"
"Ừm."
Kỳ Duyệt không thể giải thích được một câu: "Không biết Ôn luật sư nấu món gì. Ngoài món Thanh Thu thích ăn, còn có món gì cô thích ăn không?"
Là trợ lý đã đi theo Kỳ Duyệt mấy năm, Tiểu Mạc ở phía trước như không nghe thấy gì nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù tài xế muốn nghe cũng không hiểu hai người đang nói cái gì.
Ôn Khinh Hàn bình tĩnh trả lời: "Thanh Thu thích món gì tôi cũng giống như vậy, cho nên cậu ấy thích mấy món này, tôi cũng thích."
Kỳ Duyệt không khỏi mỉm cười, nói với Ôn Khinh Hàn: "Tôi nhớ Thanh Thu trước đây có khẩu vị rất hỗn tạp. Đôi khi tuần này thích ăn quán ở đầu phố. Chỉ sau một tuần, cậu ấy lại thích ăn ở quán cuối phố. Mặc dù đây không phải là bữa ăn chính, nhưng là bởi vì như vậy, cậu ấy gần như ăn tất cả mọi thứ từ khu ẩm thực gần trường chúng ta."
Cô nói, bởi vì nhớ lại hồi ức mà thần sắc cũng dịu dàng hơn.
Ôn Khinh Hàn nhìn cô khẽ gật đầu, trên môi nở nụ cười, "Đúng là như vậy, hiện tại cũng là như vậy. Nhưng có thể ăn được là may rồi, cậu ấy vốn không phải người dễ béo, ăn nhiều một chút cũng tốt."
Kỳ Duyệt hơi nheo mắt lại, thanh âm thoáng trầm xuống: "Món ăn đôi khi có thể thể hiện tính cách của một người. Theo thời gian, chúng ta có thể thích nhiều loại hương vị, có một món có vài hoặc thậm chí hơn chục cách làm. Nhưng dù sau này có thích bao nhiêu quán ăn làm ra hương vị này, tôi vẫn nhớ hương vị ban đầu của quán ăn đó. Sau khi dạo một vòng quán ăn vặt mới mở, nếm thử hương vị ngon mà ai cũng tán thưởng, chúng ta vẫn nguyện ý quay lại quán ăn ban đầu. Nếm lại hương vị quen thuộc lúc trước, ngắm nhìn con đường mình đã đi qua. Ôn luật sư, cô nói đạo lý này có đúng hay không?"
Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, Ôn Khinh Hàn cùng Kỳ Duyệt bốn mắt nhìn nhau. Kỳ Duyệt là ôn hòa, Ôn Khinh Hàn lại là trầm tĩnh.
Giữa hai người giống như một trận sóng thần mãnh liệt dâng lên trên vùng biển, tiếng sóng lớn vỗ vào đá ngầm cho thấy bầu không khí lúc này đang trở nên trầm trọng.
Đột nhiên, Ôn Khinh Hàn khẽ giương lên khóe môi, nhưng ánh mắt lại thâm trầm, "Đối với đồ ăn, đương nhiên chúng ta sẽ không ngừng tìm kiếm thứ có thể thỏa mãn vị giác của mình. Quả thực có thể sau khi nếm thử càng nhiều hương vị, về sau sẽ bỏ lỡ hương vị ban đầu. Nhưng nếu có một loại đồ ăn, ăn vào một nửa liền cắn phải một miệng đắng chát, cô nói xem, chúng ta có cần phải tiếp tục ăn nó không? Hơn nữa, thái độ đối với thức ăn không thể so sánh với tính cách của một người. Một món ăn ngon có thể ăn trong một bữa cơm, mà quá trình hiểu rõ một người trọn vẹn nhất phải là cả đời. Kỳ tiểu thư, cô nói đạo lý này có đúng hay không?"
Kỳ Duyệt nheo mắt, khóe miệng duy trì nụ cười nhàn nhạt, gật đầu tán thành, "Đúng a. Ôn luật sư nhìn rất thấu đáo. Là tôi múa rìu qua mắt thợ rồi."
Ôn Khinh Hàn thu liễm ý cười, trầm mặc không nhìn Kỳ Duyệt nữa, thật lâu sau mới lạnh nhạt đáp lại, "Đạo lý này rất dễ hiểu, chính là Kỳ tiểu thư quá chú trọng đến hương vị ban đầu, nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được, hương vị kia sớm đã khác với những gì cô nhớ."
Kỳ Duyệt nghe được hàm ý của Ôn Khinh Hàn, thân thể căng thẳng ngả về phía sau, thân thể thả lỏng một chút, nhưng nụ cười trên khóe môi lại cứng đờ. Ý cười từng chút từng chút biến mất, lần đầu tiên sau ngần ấy năm, cô nếm trải mùi vị của bất lực, đau đớn cùng cay đắng, cô từ cửa kính phản chiếu ra nhìn thấy những giọt nước mắt lắng đọng trong mắt mình.
Trên đường đi không ai nói lời nào, sau khi đến địa điểm quay phim nơi đoàn làm việc, Ôn Khinh Hàn cảm ơn rồi đi theo Dương Hiểu đi tìm Thời Thanh Thu vừa mới quay xong.
Lúc này, Thời Thanh Thu đang đối diễn với Thi Chiêu Ý, Ôn Khinh Hàn tiến gần phía sau nàng, Thi Chiêu Ý trợn mắt nhìn.
Thời Thanh Thu vẫn đang đắm chìm trong kịch bản, "Chiêu Ý, cậu có thể khóc một hồi được không? Có muốn dùng thuốc nhỏ mắt không?"
"Ừ..." Thi Chiêu Ý trầm ngâm, sau đó ý vị sâu xa nói: "Tớ cảm thấy không cần dùng a. Sẽ sớm có người ở đây thể hiện tình cảm thôi. Tâm tớ sẽ cảm thất rất chua, nhất định có thể khóc được."
“Nói nhảm gì vậy?” Thời Thanh Thu ngẩng đầu cầm kịch bản gõ lên vai Thi Chiêu Ý, nhưng nhìn thấy Thi Chiêu Ý nháy mắt ra hiệu, nàng nhìn lại, trước hết là ngạc nhiên sau liền rất vui mừng: “Khinh Hàn, cậu tới lúc nào vậy?"
“Vừa tới, tôi nhìn thấy hai người đang đối diễn, cho nên không dám quấy rầy” Ôn Khinh Hàn cầm hộp cơm yên tĩnh đứng ở đó.
Thời Thanh Thu ngạc nhiên nhìn hộp cơm trong tay cô, "Khinh Hàn, đây là cậu tự làm sao? Cậu làm trong bếp của khách sạn sao?"
Thi Chiêu Ý lắc đầu cười, Ôn Khinh Hàn gật đầu, "Ừm" một tiếng.
“Vậy Chiêu Ý có muốn ăn cùng không?” Thời Thanh Thu quay sang hỏi Thi Chiêu Ý, nhưng người sau lại mang bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cậu ngốc à?” Thi Chiêu Ý đỡ vai Thời Thanh Thu đi sang một bên, buồn cười nói vào tai nàng: “Tớ là muốn cùng cậu ăn cơm a, nhưng vị kia nhà cậu đã làm cơm mang đến cho cậu, tớ làm sao có thể ở đây làm bóng đèn hình người đây? Cậu a, có thể chừa cho tớ một ít để cho tớ nếm thử, nhưng tớ không ở lại đây đâu, vợ chồng trẻ các cậu cứ ở một mình đi."
Thi Chiêu Ý nói nói, trong mắt tràn đầy ý cười, Thời Thanh Thu vỗ vỗ tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu cả ngày đừng trêu chọc chúng ta có được không?"
Thi Chiêu Ý lại cười một tiếng: “Vậy cậu cư xử cho tốt đi, đừng để cậu ấy thất vọng.” Cô hạ giọng nói, nụ cười vừa rồi rút đi rất nhiều, thay vào đó là hiển nhiên dặn dò.
Thời Thanh Thu tâm niệm vừa động, nàng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, rồi nhìn Thi Chiêu Ý chào hỏi Ôn Khinh Hàn trước khi rời đi.
Nàng đưa Ôn Khinh Hàn đến bàn do đoàn phim sắp đặt, nàng tiếp nhận hộp cơm mới hỏi: "Hôm nay cậu nghĩ thế nào lại muốn tự làm vậy? Không phải trước đây đều gọi đồ ăn bên ngoài sao?"
“Chính là nà chủ ở cửa hàng đầu phố nói với tôi kỳ thực có thể mượn nhà bếp của khách sạn, gần đây chúng ta thường ăn đồ gọi bên ngoài, cho nên tôi liền tự làm.” Ôn Khinh Hàn mở nắp, lấy đồ ăn bên trong ra.
Thời Thanh Thu cười nói: "Thật không? Không ngờ bà chủ lại đẩy công việc kinh doanh ra tận cửa a."
"Bà chủ rất tốt. Bà ấy nói với tôi nhiều người nhà của diễn viên đến thăm đoàn đều sẽ làm như vậy, tránh nhiều khách phải đợi lâu." Ôn Khinh Hàn đưa đũa qua, tiếp tục kiên nhẫn giải thích với Thời Thanh Thu, "Nhưng cuối cùng bà ấy vẫn nhắc nhở tôi nên đến chỗ họ ăn."
Thời Thanh Thu "phốc" cười một tiếng, lôi kéo Ôn Khinh Hàn cùng ngồi xuống, "Vậy thì tôi phải cám ơn bà chủ rồi, nếu không nhanh nhất phải trở về nhà mới có thể ăn đồ ăn Ôn luật sư của chúng ta nấu a."
Ôn Khinh Hàn nghiêm nghị gật đầu, "Cám ơn đã khích lệ, mau ăn cơm đi."
Thời Thanh Thu tự giác ăn cà chua xào bông cải xanh cùng canh rong biển. Ôn Khinh Hàn đặc biệt làm món thịt bò kho cho nàng nhưng nàng không ăn, nhưng là gắp một tiếng đưa cho Ôn Khinh Hàn ăn nàng mới tự mình ăn.
Ôn Khinh Hàn trong lòng ấm áp, vươn tay đẩy miếng thịt bò ra trước mặt Thời Thanh Thu một chút, nhẹ giọng nói: "Tôi đặc biệt làm món thịt bò kho cho cậu, cậu không nếm thử sao? Hôm nay coi như bổ sung dinh dưỡng đi. Trong khoảng thời gian này đã kiểm soát chế độ ăn uống rất nhiều rồi, việc quay phim cũng đã gần xong. Nếu cậu không thể giữ được dinh dưỡng, về nhà tôi làm sao có thể giải thích với ba mẹ đây? Trước khi đến đây tôi đã cam đoan, nhất định không cậu nhịn đói đi quay phim rồi".
Hiếm khi Ôn Khinh Hàn chủ động nói hai từ "đặc biệt", "cha mẹ" trong lời nói của cô là dùng để chỉ cha mẹ của Thời Thanh Thu. Dáng vẻ bình thản như vậy quả thực rất hợp với phong cách thường ngày của Ôn Khinh Hàn, bất động thanh sắc chiếm tiện nghi của nàng.
Khóe môi Thời Thanh Thu giương lên, "Được rồi, tôi đương nhiên phải phối hợp. Tôi nếm thử xem cậu làm món này khác với món tôi đã ăn như thế nào."
“Ừm, tôi sẽ thành thật truyền đạt phối hợp của cậu cho ba mẹ cậu.” Ôn Khinh Hàn nhìn nàng nhẹ nói, sau đó tiếp tục ăn cơm của mình.
Lần đầu tiên Thời Thanh Thu ăn món này cẩn thận như vậy, chậm rãi nhai nuốt, thưởng thức hương vị do Ôn Khinh Hàn làm. Thịt bò có mùi thơm đậm đà, mặn nhạt phù hợp, vị thấm vào thịt cực kỳ ngon miệng.
Thế nhưng không biết tại sao, Thời Thanh Thu lại nếm ra có chút vị ngọt, dần dần từ đầu lưỡi truyền đến tim, đây là vị ngọt chỉ có ở Ôn Khinh Hàn.
Từ lần đầu tiên bởi vì ước định mà cùng một chỗ, cho đến về sau Ôn Khinh Hàn mang lại ấm áp cho nàng, bờ vai yếu ớt kia nhưng lại khiến nàng an tâm, còn có dịu dàng lúc này. Ôn Khinh Hàn không bao giờ thẳng thừng bỏ mặc nàng, từ đầu đến cuối đều ở đó, lấy ôn nhu vô hại làm phương thức tiếp cận nàng.
"Khinh Hàn ..." Thanh âm Thời Thanh Thu như mất tiếng, vẻ mặt có chút dịu dàng.
Thời Thanh Thu muốn nói lời cảm ơn, nhưng Ôn Khinh Hàn đã từng nói giữa hai người không cần phải nói cái này, nàng dừng lại, cuối cùng nhẹ nhàng nói: "Tôi thật may mắn khi có cậu bên cạnh."
Ôn Khinh Hàn sửng sốt một lúc, sau đó chớp mắt nhanh mấy cái, vô thức siết chặt tay đang cầm đũa. Thời Thanh Thu nhìn thấy gương mặt nhàn nhạt của cô có chút ửng hồng.
"Ăn liền ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì? Nhớ uống canh, để nguội một lát sẽ không ngon." Ôn Khinh Hàn che giấu bối rối, lại chuyển canh tới cho Thời Thanh Thu, mặt không biểu cảm bưng bát lên, lại là bộ dáng lạnh lùng không dễ thân cận.
“Được, cậu cũng ăn đi.” Thời Thanh Thu cười nhẹ, vị ngọt nhàn nhạt vẫn còn ấm áp trong lòng nàng.