Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Quyển 6 - Chương 94: Nhiệm vụ đánh thuê (Hạ)



“Cửu Đầu Xà?” Phương Minh Nguy vui mừng kêu lên: “Anh thật sự là phó đoàn trường của cái đó sao?”

“Không sai” Lôi Âu lạnh lùng nói: “Bây giờ, bọn mày còn muốn tiếp nhận nhiệm vụ đó không?"

“Dĩ nhiên muốn, có tiền vi sao không cầm” Phương Minh Nguy giống như nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, còn anh nữa, đợi một lát ngoan ngoãn đi theo tôi, đừng có đùa giỡn, tôi cần anh dẫn đường đến hang ổ của Cửu Đầu Xà”

Sắc mặt của Lôi Âu lập tức đỏ lên, hắn lần đầu tiên nhìn thấy có người nói chuyện như vậy với hắn. Nụ cười trên khóe miệng của hắn càng lúc càng đậm, có điều mơ hồ mang theo một chút dữ tợn.

Phương Minh Nguy nhướng mày, hắn đã cảm giác được, Lôi Âu sắp ra tay.

“Bảo Bột. tên Lôi Âu này giao cho ông đấy. Đánh ngất hắn trước đi, chờ đến hang ổ của Cửu Đầu Xà, rồi giết cũng được"

Bảo Bột bất mãn nói: “Tại sao phải là tôi ra tay, còn cậu?”

“A, trời ơi, hắn là một chuẩn đại sư tinh thần hệ đấy! Chẳng lẽ ông muốn một tu luyện giả tinh thần hệ yếu đuối trói gà không chặt như tôi chơi thể thuật với hắn sao?” Phương Minh Nguy oán giận kêu lên.

Bảo Bột trợn mắt. cái gì mà gọi là trói gà không chặt, cái gì mà yếu đuối chứ! Cậu điều khiển cơ giáp đỉnh cấp bất phân thắng bại với tôi, cường độ thân thể có thể chịu đựng áp lực từ tốc độ gần ánh sáng, hơn nữa dưới nội kình khí tràng, còn hơn hẳn Y Tư Đặc.

Đại sư tinh thần hệ mạnh mẽ như vậy, nếu mà gọi là yếu đuối, vậy thì những đại sư tinh thần hệ như bọn họ đi tự sát cho rồi.

Nghe thấy lời nói chuyện của Bảo Bột và Phương Minh Nguy, Lôi Âu không thể kim được. Thân thể của hắn khẽ động, lao như thiểm điện đến.

Lôi Âu sở dĩ cỏ tên hiệu là thiểm điện, cũng bời vi khi hắn ra tay, tốc độ nhanh vô cùng, vô luận là điều khiển cơ giáp, hay là đánh nhau người thật, đều như thế cả.

Nhưng lần này, tốc độ của Lôi Âu đã không đủ để hắn đạt được chỗ tốt. Bởi vì hắn vừa rời khỏi chỗ ngồi, còn chưa tiếp cận Phương Minh Nguy, trên bụng đã trúng một đấm.

Không biết là khi nào, Bảo Bột đã xuất hiện ngay giữa hắn và Phương Minh Nguy, hơn nữa còn dễ dàng, giống như giơ tay đuổi rồi vậy, phất nhẹ một đấm trúng hắn.

Thân thể của Lôi Âu bay ngược ra ngoài không bị khống chế, mạnh mẽ đập lên vách tường, sau đó rớt mạnh xuống đất, hôn mê luôn.

Bảo Bột tùy ý kẻo ghế ngồi xuống, giống như vừa mới làm một việc nhỏ không có ý nghĩa vậy, thúc giục: “Cậu tiếp nhận nhiệm vụ nhanh lên được không, nhanh hoàn thành đi, không cần lãng phí thời gian vào chuyện nhỏ như vậy”

Trong sảnh im lặng như chết rồi, một chuẩn đại sư thể thuật hệ cấp mười lăn, lại bị một người đấm một cái ngã xuống, hơn nữa còn chưa kịp đánh trả đã ngất xỉu, đây là một việc rất rợn người.

Tuy Bảo Bột không nói rõ, nhưng tất cả đều khẳng định một việc. Đó chính là ông nhất định là một đại sư thể thuật hệ chân chính. Bởi vì chỉ có cao thú cấp đại sư, mới có thể làm được trình độ khủng bố này. Mà người thanh niên tùy ý nói chuyện với Bảo Bột kia, khăng định cũng là một vị đại sư ngang cấp.

Vừa nghĩ đến trước mặt mình là hai vị đại sư chân chính những người lính đánh thuê này có vẻ kích động.

ở đây dù sao cũng chỉ là một quốc gia cấp bốn, cho dù là cả nước, cũng không có vài vị đại sư. Rất nhiều người cả đời không được nhìn thấy đại sư chân chính cho nên bọn họ mới kinh ngạc và kích động như vậy.

Đương nhiên, nếu đổi lại là ở Khải Duyệt đế quốc, chuyện như vậy tuyệt đối không làm ra hiệu quả oanh động như thế.

Phương Minh Nguy lắc đầu, quay lại nói: “Tiểu thu, tôi cần nhiệm vụ đó, xin cô hỗ trợ tim một chút được chứ?”

Cô gái xinh đẹp kia đã sớm bị chuyện xảy ra làm cho sợ ngây người, nghe Phương Minh Nguy nói xong, mới lắp bắp gật đầu, cũng không biết là nàng ta đã tiến hành thao tác thế nào. Phương Minh Nguy thấy trên bàn ở giữa hai người đã xuất hiện một nhiệm ủy thác.

“Nhiệm vụ ủy thác: Tiêu diệt băng hải tặc Cửu Đầu Xà; thù lao: Một vạn Hải Đốn tệ; người ủy thác: Người còn sống sót trên tinh cầu Tư Liên Đặc"

Trên màn hình lớn đồng thời xuất hiện nhiệm vụ này, trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người liền âm trầm xuống.

Bản thân băng hải tặc Cửu Đầu Xà là một thế lực vô cùng cường đại, chỉ một vạn Hải Đốn tệ đừng nói là tiêu diệt băng hải tặc này, cho dù là hộ tổng một phi thuyền đi qua mi mắt bọn chúng, cũng không ai dám tiếp nhận nhiệm vụ này.

Nhưng mà, sau khi nhìn thấy người ủy thác nhiệm vụ, những lính đánh thuê Hải Đốn này không khỏi tự chủ nôi lên một mối thù chung

Nói cho cùng, bọn họ cũng là người Hải Đốn.

Phương Minh Nguy lấy thẻ thân phận của mình ra, cắm vào đầu đọc, phát ra một tiếng keng dễ nghe.

Một dòng tin tức lập tức xuất hiện bên dưới.

“Nhiệm vụ đã được nhận, người nhận: lính đánh thuê cấp ba Phương Minh Nguy”

“Cảm ơn” Một âm thanh cô đơn già nua vang lên từ trong một góc vắng vẻ.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát âm thanh đó, chỉ thấy một ông già vất vả đứng lên, ông cắn chặt hàm răng, đôi mắt đầy nước, run rẩy nói: “Nhiệm vụ này là do tôi ủy thác, cả nhà mười bảy người chỉ còn mình tôi sống, một vạn Hải Đốn là toàn bộ gia sản của tôi, cảm ơn ..."

Phương Minh Nguy im lặng nhìn ông nửa ngày, có thể nhìn rõ từng động tác của ông.

Tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên trong khu phục vụ. một cô thiếu nữ xinh đẹp vỗ tay, hai mắt cũng tràn đầy nước.

Tiếng vỗ tay thứ hai, thứ ba vang lên. cho đến khi mọi người trong sảnh liều mạng vỗ tay của mình.

Ánh mắt của Phương Minh Nguy nhìn một vòng, hắn không nói bất kỳ lời kích động nhân tâm nào, chỉ là lấy nón xuống, chậm rãi cúi người, hành lễ một cái với ông lão may mắn còn sống kia.

Sau đó hắn xoay người đi đến trước Lôi Âu, túm lấy tên này rồi lôi đi như lôi một con chó, cùng Bảo Bột đi ra ngoài.

Phía trước bọn họ, tất cả mọi người đều tự động nhường đường. Phía sau bọn họ, tiếng vỗ tay chỉnh tề như tiếng trống gõ vang lên trong nội tâm mỗi con người, cho đến vĩnh viễn.

Không ai chú ý tới, trong tiếng vỗ tay như mưa rơi này, một ông già đã lặng yên nuốt xuống hơi thở cuối cùng của cả đời mình.

Chỉ là, hai mắt ông nhắm nghiền, khóe miệng toát ra một nụ cười bình yên, như là buông xuống tất cả tâm sư, bình thản mà an tâm đi...