Tinh Tế Trúc Mã

Chương 42



"Ưm, ưm... Ô!!"Mạc Dương dù bị đè nằm ngửa ra sàn, nhưng vẫn có thể tinh tường cảm giác được có thứ gì đó đang muốn chen vào nơi bí ẩn giữa hai chân của cậu.

Không! Không được! Nơi này chỉ có Celtic mới được đi vào thôi! Cậu không muốn. Mạc Dương cố sức giãy dụa, rên rỉ. Song càng làm như vậy thì, xúc tua kia càng bị kích thích mà đâm vào sâu trong hậu huyệt, đầu nhọn không ngừng thăm dò bên trong vách thịt mềm.

Cảm giác thứ lành lạnh sần sùi không thuộc về Celtic đang nhóp nhép đi vào cơ thể mình. Thứ kia vào càng sâu thước tấc càng lớn, có thể sánh bằng cánh tay của người trưởng thành. Mạc Dương đau đến mặt trắng bệch cả đi.

Xúc tu màu đen còn lại đang không ngừng ra vào tìm tòi tiểu huyệt bị trướng căng đến cùng cực. Trên thân xúc tu phủ đầy gai cào lên thịt non mềm, khiến cậu càng ngày càng khó chịu. Cảm giác thứ mùi tanh hôi đang bao phủ lên khắp cơ thể mình khiến cậu muốn nôn mửa.

Cậu cố gắng nôn khan nhưng chiếc xúc tu phía trên chặn đứng cổ họng của cậu. Bên dưới xiết chặt lại co bóp mạnh mẽ ý đồ muốn đẩy thứu kia ra ngoài. Đáng tiếc là mọi nỗ lực nhỏ nhoi của cậu đều là công cốc, con trùng nhân càng hưng phấn hơn mà tiến công.

"Ô ô... Không...Ô ô cút...."Mạc Dương bị chèn ép tới không thở nổi. Mà trùng nhân thấy con mồi hơi thở không ổn định, rút xúc tu ra khỏi miệng để con mồi không chết sớm. Nó nhìn ca nhi dưới thân vừa nãy còn sống chết cắn nó lúc này vì tác dụng của thuốc tê mà yếu ớt nằm dưới thân nó, liền vui sướng tê rống.

Miệng ca nhi không kịp khép lại chảy mà chảy ra chất lỏng trong suốt hòa lẫn với dịch nhầy xanh lục. Hai chân cơ bắp là thế nhưng lại bị xúc tu mở rộng ra đầy khuất nhục, lộ ra ở giữa tiểu huyệt bị lấp đầy. Mỗi lần nó giao hợp sẽ chảy ra không ít dịch nhầy của nó, khiến việc ra vào càng thuận lợi hơn.

Nhìn ánh mắt căm hận cùng bất khuất của con mồi, nó càng cảm thấy không thỏa mãn. Nó muốn con mồi xấc láo này phải khóc lóc dưới dâm uy của nó.

Xúc tu màu đen ác ý chạm vào miệng khoảng sinh sản, nơi cửa vách ngăn vẫn còn khá là dày. Quả nhiên vừa động tới nơi này, con mồi liền cố sức giãy dụa, hai đùi cố gắng khép lại như không muốn để nó chạm tới.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, đầu xúc tu bỗng biến nhọn hoắt như dao mổ, đâm thẳng vào cửa nội âm.

"A a a a a a a!!!!"Mạc Dương thét lên thê lương, bên trong giống như bị khoét mất một miếng thịt, đau đớn không cách nào hình dung, cả người như bị xé đôi. Vách ngăn của cậu vốn là nơi thịt mềm nhạy cảm lại vẫn chưa biến mỏng, bị một "mũi dao" xé rách như thế không khác nào bị rạch thịt. Mùi tanh tưởi trộn lẫn với mùi máu rỉ sắt trở thành một hỗn hợp rợn người hơn bao giờ hết.

Giọng đã lạc cả đi, trước mắt một màu tối đen, sức lực dần xói mòn, miệng mấp máy gọi tên Celtic. Nhưng không ai nghe thấy, không ai đến cứu cậu. Lần đầu tiên trong đời, Mạc Dương bất lực vô thanh khóc lên.

Cậu sợ... Kể cả khi mẹ mất, bị cô lập trong Mạc gia, bị cha cho đủ bài luyện tập lẫn hình phạt khắc nghiệt, cậu cũng chưa bao giờ thấy sợ. Đúng vậy, cậu chính là sợ Celtic sẽ vứt bỏ mình, cậu sợ người mình yêu sẽ ghê tởm mình, khi thấy cậu bị một con quái vật nhúng chàm thành cái bộ dạng này.

Chưa nói đến, con trùng nhân xấu xí kia còn đang cố gắng chạm đến tử cung non mềm của cậu. Bên trong trừ đau cùng xé rách còn lại không còn cảm giác gì khác. Khi xúc tu của con quái vật bắt đầu co bóp muốn bơm trứng vào tử cung của cậu để ấp trứng, Mạc Dương liền nhận mệnh bi thương nhắm mắt lại. Celtic, tôi xin lỗi, tôi không còn xứng với cậu nữa rồi....

Đầu lưỡi vừa đưa lên răng, ý đồ muốn cắn lưỡi tự sát, thì bất ngờ "đoàng" một tiếng, đầu con trùng nhân bị nổ tung. Người bắn chính là Albert không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đánh gục hai tên lính gác, tiện thể cướp vũ khí bắn vỡ đầu con quái vật kia nhân lúc nó sơ hở.

Thấy da đầu con trùng nhân bắt đầu có xu hướng khép lại, Albert lại bắn thêm vài phát cho đến khi thấy viên hạch đỏ trong đầu nó liền nện phát cuối cùng. Con quái vật cấp SS thế là bỏ mạng, chết dưới tay một quân sinh cấp B. Hai tên lính kia cũng đã sớm bị Albert bẻ gãy cổ, tạm thời trong phòng không còn nguy hiểm.

"Dương! Dương, cậu khỏe không?" Albert sốt sắng chạy đến gần Mạc Dương, nâng cậu dậy. Cả người cậu mất ý thức mềm nhũn nằm trong lòng Albert. Trên thân không có chỗ nào hoàn hảo, một mảnh bừa bộn xanh đỏ. Nhìn giữa hai chân Mạc Dương loang lổ vết máu, Albert hai mắt cay xè, là cậu ấy chịu tội thay cậu...

Không được, không thể để thế được, phải cứu cậu ấy. Albert cõng Mạc Dương trên lưng xông ra ngoài. Quả nhiên, những tên lính gác khác đã nghe thấy động tĩnh mà đến đây.

Albert một tay đỡ người phía sau một tay dùng súng dọn sạch những kẻ ngáng đường. Albert gần như điên cuồng mà muốn lao ra ngoài cửa. Nhưng ai ngờ đâu ra đến cửa nghênh diện Albert là một rừng ấu trùng nhân, lẫn dị trùng. Chúng đánh hơi thấy cái chết của con chúa liền nổi điên tìm đến. Phía sau lưng là mấy tên áo đen đang lăm le chĩa súng vào hai người.

Bốn bề thụ địch khiến mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng Albert. Nghe hơi thở của người phía sau lưng ngày một yếu ớt, cậu càng hoảng loạn.

Ầm!

Ngay lúc này từ trên trời giáng xuống một đài cơ giáp màu đỏ. Sau đó là tiếng của thái tử vang lên trên bầu trời:"Tên Celtic kia, sao đi nhanh thế hả?! Ngươi phải đợi người khác nữa chứ!" Theo sau hắn là cả một đoàn quân tinh nhuệ.

Albert ngây ngẩn, là thái tử đến cứu ta ư? Sau đó lại lắc đầu tự phủ nhận, không thể nào, chắc là ngài ấy đến cứu Mạc Dương...

Không cần đợi thái tử ra lệnh, đoàn quân liền tiến lên diệt dị trùng. Đám áo đen thấy có biến liền kinh hãi muốn bỏ chạy nhưng ngay lập tức đã bị bắt gọn. Không hổ là đội quân tinh nhuệ, chẳng mấy chốc đã quét sạch địch. Lúc đi vào trong cứu các ca nhi, nhiều người không hỏi căm hận hành vi tiếp tay cho giặc của lũ dị giáo này, cũng như dành sự thương cảm cho các ca nhi không may mắn đã chết.

Celtic không quan tâm bên trong như thế nào. Lập tức nhảy xuống cơ giáp chạy đến chỗ Albert ôm lấy Mạc Dương, biểu tình âm trầm tựa rớt xuống hầm băng ngàn thước. Nhìn thấy vết tích trên người cậu, y nổi giận túm cổ áo Albert truy hỏi:"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao cậu ấy lại bị thế này?"