Tinh Tế Làm Ruộng: Nam Chủ Ốm Yếu Dựa Vào Tiền Gian Nan Cầu Sinh

Chương 100: Haha



Niên Sơ Đồng một khắc cũng không dám chậm trễ, cô vất vả trồng trọt, không thể bị, một trận mưa lớn hủy hoại được.

"Đao Đao, lên tinh võng tìm kênh kiếm tiền khác. Muốn tiền nhanh! "

"Rõ chủ nhân."

Đao Đao cùng Niên Sơ Đồng tâm ý tương thông, có thể hiểu rõ nhất cảm nhận của cô, một khắc cũng không dám chậm trễ bắt đầu tìm kiếm cơ hội kiếm tiền trên tinh mạng.

Niên Sơ Đồng lại nhanh chóng chạy đến trước nhà gỗ, lớn tiếng hô Ha Ha ở xa xa, còn có Phó Vân Hà trong phòng.

"Phó Vân Hà! Ra đây! "

"Ha ha! Quay lại đây!"

Phó Vân Hà ở trong phòng, một giây buông xuống tất cả mọi chuyện trên tay, hận không thể dùng tốc độ ánh sáng xuất hiện ở bên ngoài.

Bởi vì Niên Sơ Đồng, gọi hắn bằng tên đầy đủ.

Còn Ha Ha bên kia, còn tưởng rằng được ăn cơm. HaHa hôm nay vẫn chưa quá đói?

Khi hai người đứng bên cạnh Niên Sơ Đồng, Niên Sơ Đồng đầu tiên nói với Ha Ha: "Ha Ha không có thức ăn. "

"À..." Hơi có chút thất vọng, nhưng vẫn là chờ Niên Sơ Đồng phân phó.

'Ha ha, anh có tiền không?"

Niên Sơ Đồng chú ý qua, Ha Ha có nút không gian, nhìn đẳng cấp cao hơn mình không ít.



"Ha Ha không có tiền. Chỉ huy của chúng tôi đã nói, tiền bạc là vô ích, thực lực là quan trọng."

Ha Ha nói lời kia, gọi là kiêu ngạo, làm cho khóe mắt của Phó Vân Hà ở đối diện yếu ớt co giật, sói ngốc! Sói ngu ngốc!

Mình rõ ràng nói là, có thực lực, tiền tài cũng không phải là vấn đề.

Đây là khả năng, hiểu quần què gì vậy!

"Ha Ha, nếu anh tìm được chỉ huy các anh." Niên Sơ Đồng muốn nói, anh nên tránh xa ra một chút đi!

Nhưng nhìn trạng thái say mê điên cuồng của HaHa, vẫn không nói ra, mà tiếp tục hỏi: "Vậy trong nút không gian của anh có cái gì?"

Ha Ha đặc biệt hào sảng, trực tiếp tháo nút không gian của mình, đưa cho Niên Sơ Đồng nói: "Bên trong là chất dinh dưỡng, còn có đồ của chỉ huy chúng tôi."

"Tôi nghĩ sau khi tìm được chỉ huy, chỉ sẽ huy rất vui!"

Đồ của chỉ huy, những lời này không chỉ có Niên Sơ Đồng cảm thấy hứng thú, Phó Vân Hà cũng dùng tới tinh thần.

Phải biết rằng hắn có không ít thứ tốt.

"Mở ra đi, nhìn một chút!"

HaHa đặc biệt ngoan ngoãn, mở nút không gian của riêng mình ra.

"Đây là bàn chải đánh răng của chỉ huy, đây là gối yêu thích của anh ấy, đây là đồ ngủ, quần lót, vớ của anh ấy."

Niên Sơ Đồng nhìn mọi thứ đều được đóng gói bằng nhựa, rất gọn gàng, nhưng dường như không có thứ gì đáng giá cả.



Phó Vân Hà càng đau đầu hơn, tuy rằng hắn không biết Ha Ha làm như thế nào rời đi nơi trước đó, thế nhưng, ngươi cầm mấy thứ này, một chút đáng giá cũng không có?

Ha Ha không biết ý nghĩ của hai người, hắn tiếp tục cầm đồ ra ngoài.

"Đây là quân phục của chỉ huy, đây là huy chương quân công của hắn, đây là cúp của hắn, cái này là..."

"Không còn?" Niên Sơ Đồng nhìn động tác Ha Ha rốt cục dừng lại, nhịn không được hỏi.

Ha ha đứng dậy và nói: "Không còn."

"Anh một chút đồ đáng giá cũng không lấy?"

Những lời này không phải Niên Sơ đồng hỏi, mà là Phó Vân Hà hỏi.

Ha Ha vuốt ve gáy của mình, nói một cách mơ hồ: "Chỉ huy không cần tiền, anh ấy kiếm được tiền trước đây sẽ gửi cho những người dưới trướng, anh nói rằng những vinh dự này là của bọn họ."

Giờ khắc này, Phó Vân Hà, muốn bóp chết Ha Ha, cũng muốn bóp chết chính mình.

Lúc đó hắn, đại thắng trùng tộc, trước mặt hoàng thất quý tộc, còn có hơn mười triệu binh lính, chẳng lẽ nói yêu tiền sao?

Nhưng vì sao Ha Ha ngươi, chỉ nhớ kỹ điểm này? Còn quán triệt hoàn mỹ tới như vậy.

Niên Sơ Đồng đã không trông cậy vào Ha Ha có tiền nữa, nhưng cô vẫn "rút tiền dưới đáy nồi", hỏi một câu.

" Ha ha, nút không gian này của anh rất lớn phải không?"